t máy viết trên giấy, tiếng ngón tay thi thoảng gõ nhẹ trên bàn phím... An Ninh từ từ thiếp đi.
Cô mơ hồ nghe thấy đồng sự của anh bước vào, lại đi ra.
Cô cảm thấy có người ngồi xuống bên cạnh, sofa hơi bị lún xuống, An Ninh trở mình, có một mùi vị ấm áp quen thuộc nhẹ nhàng bên mình.
Cô mơ mơ màng màng cũng không biết là đã ngủ bao lâu, lúc tỉnh dậy, trên người đang đắp một chiếc áo khoác màu đen. Cô ngồi dậy, nhìn thấy Từ Mạc Đình vẫn đang nghiên cứu tài liệu.
Hình như anh thật sự rất bận.
An Ninh phát hiện bụng không còn đau nữa, đi bộ mỏi chân cả buổi sáng chắc cũng làm giảm cơn đau đi nhiều. Cô vươn chân vươn tay đứng dậy, người đối diện vẫn chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, nói: “Em tỉnh rồi à?”
“Ừ.” An Ninh nhẹ giọng: “Mạc Đình, toilet ở đâu?”
Từ Mạc Đình ngẩng đầu: “Anh dẫn em đi.” Anh vừa nói đã đứng dậy.
“Không, không cần!” Cô không phải là đứa bé ba tuổi, chuyện này cũng cần phải dẫn đi.
Mạc Đình mỉm cười: “Ra cửa rẽ trái, đi hết hành lang là thấy.”
An Ninh bước ra khỏi phòng, cô cảm khái, bị anh trêu nhiều rồi, da mặt cô càng ngày càng dày, ồ, không biết đây là hiện tượng tốt hay xấu đây.
Toilet đầy người, lúc An Ninh đứng đợi, nhìn trong gương, thấy trên cổ mình có một vết đỏ, cô cau mày suy nghĩ, sau đó nghe thấy bên trong có người nói: “Từ Mạc Đình đã có bạn gái rồi, haizz.”
Người thứ hai: “Nói không chừng chỉ là bạn bình thường thôi.”
“Cứ coi là không phải thì cũng không đến lượt chúng ta, người như Tô Gia Huệ thì còn có chút hy vọng.”
“Nói mới nhớ, Gia Huệ trông rất xinh, gia thế cũng tốt, cô ấy cũng tương tư Từ Mạc Đình hơn nửa năm rồi, anh ấy không lung lay tí gì à?”
“Ha, cũng chẳng xinh đẹp là mấy, hơn nữa, mấy cô không phải không biết địa vị của nhà họ Từ, loại gia thế như vậy tính làm gì.”
“Cũng còn khá hơn người hôm nay đến chứ?”
“Tôi lại cảm thấy cô gái hôm nay đến còn xinh hơn Tô Gia Huệ nhiều.”
“Sớm biết anh ấy không chê thường dân bá tánh, tôi đã theo đuổi anh ấy rồi.”
“Các cô đoán xem cô gái đó theo đuổi Từ Mạc Đình như thế nào? Bám lấy đòi sống đòi chết à?”
“Đại khái thế. Có điều xem ra có vẻ nhã nhặn.”
“Biết người biết mặt, không biết lòng.”
Cô nhớ có người đã nói toilet là một nơi chuyên buôn dưa lê, bán dưa chuột, quả nhiên không sai.
An Ninh vừa nghiên cứu vết đỏ trên cổ, vừa suy nghĩ... suy nghĩ... suy nghĩ..., đột nhiên “a” lên một tiếng thảm thiết, đây... đây là vết hôn sao?
Lúc này một người đã mở cửa bước ra, ánh mắt giao nhau trong gương với người nào đó, người này hiển nhiên không ngờ rằng lại... đen đủi như vậy, nhất thời không có phản ứng, còn An Ninh chỉ cười cười, mặc dù cô có hơi đỏ mặt: “Hi.”
Cô bước qua người đang đứng ngây ra đấy để vào toilet, vừa vào cô liền rút trong túi ra một chiếc gương nhỏ, tiếp tục nghiên cứu, lần nữa khẳng định, đây đúng là vết hôn.
Lúc An Ninh quay về phòng làm việc của Từ Mạc Đình, câu đầu tiên là: “Sao anh lại hôn vào đây chứ?”
Cô đứng trước cửa, tay che cổ, mặt mày đỏ gay, Mạc Đình đã hiểu ra chuyện gì, đặt bút xuống, hai tay chống cằm, nhã nhặn nói: “Vậy em muốn anh hôn vào đâu?”
Đúng là biết người biết mặt, không biết lòng!
An Ninh thấy anh đã tắt máy tính, nói: “Em đợi anh ở bên ngoài”, sau đó đi ra. Nhưng không thể ngờ rằng lại gặp Chu Cẩm Trình, đối phương nhìn thấy cô, bước đến, không hề cảm thấy bất ngờ.
“Hai ngày trước em đã gặp ba em chưa?”
“Rồi.”
“Đang đợi Từ Mạc Đình à?” Chu Cẩm Trình không phải là người lắm lời, hiếm khi thấy anh ta hỏi nhiều thế này.
An Ninh không hề thích kiểu hỏi thăm giả tạo thế này, mà cũng không biết đối phó như thế nào cho hợp lý, chỉ đến khi phía sau có người nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, cô mới thở phào, phát hiện mình đã ít nhiều dựa dẫm vào anh rồi.