hô to “Tôi muốn ăn thịt!”, tôi cảm thấy chắc là không phải công lao của bà đâu.”
“Thành tâm chắc linh nghiệm thôi, hơn nữa Meo Meo nói rằng rất nhiều vị tiên đều là người tu luyện mà thành, họ cũng là người từng trải, có thể châm chước nỗi khổ của tôi mà.”
Tường Vy cười mơ hồ: “Cho tôi chọn cũng không thèm chọn tu luyện, trực tiếp đội mồ thành ma luôn!”
Lúc này, một nam sinh cùng lớp đến nói chuyện với Tường Vy: “A Vy, nghe nói bạn rất thân với Giang Húc, có thể giới thiệu cho tôi làm quen không, tôi rất có hứng thú với anh ta.”
Mao Mao “á” một tiếng, gần đây cô nàng đang mê mẩn tiểu thuyết đề tài đồng tính luyến ái, cho nên mỗi khi có nhân tố mờ ám liền cứ thế mà tưởng tượng, huống chi lúc này người nào đó lại tạo cho cô một tưởng tượng rõ ràng đến vậy.
Mao Mao nói rất chân thành: “Này nhóc, cậu hãy còn bé lắm.” Anh chàng nói: “Tôi không còn bé nữa.” Mao Mao nói, anh ấy không có hứng thú với cậu đâu. Anh chàng lại nói, tôi có hứng thú với anh ấy là được. Cậu vẫn nên bỏ cuộc thôi. Tôi sẽ không bỏ cuộc. Sẽ không có kết quả đâu. Tôi chỉ muốn thử xem.
“...”
Cuối cùng mới biết rõ ràng cậu bạn này thật ra là muốn phỏng vấn Giang Húc.
Trên bục, giáo sư vất vả lắm mới kiềm chế nổi, rốt cuộc vẫn bùng phát: “Phó Tường Vy, các em nghĩ đây là cái chợ sao!? Muốn nói thì ra ngoài mà nói!”
Tường Vy hậm hực: “Meo Meo, tôi cũng chỉ mới nói một câu thôi mà!?”
Giáo sư nhíu mày, đang định đứng dậy, An Ninh chỉ hướng bảng đen: “Là thế này, giáo sư, thầy viết sai công thức rồi.”
“...”
Đêm đó, An Ninh nhận được một bữa đại tiệc miễn phí.
Sáng sớm hôm sau, An Ninh đi gặp giáo sư đầu ngành nghiên cứu, ông hỏi cô một câu: “Vì sao muốn xin làm đề tài này?”
An Ninh thẳng thắn đáp: “Vì em muôín học thêm một chút kiến thức.”
Giáo sư cười cười, tựa hồ khá vui mừng, sau đó nói: “Vốn dĩ đề tài của các em không thể được phê duyệt, tuần trước một nam sinh khoa Ngoại giao đến đây nói với tổ nghiên cứu khoa học của thầy, cậu ta sẽ làm cố vấn cho bọn em...”
Một anh chàng cộng tác nào đó mở miệng: “Thưa thầy, khoa Ngoại giao cũng không qua lại nhiều với khoa ta mà?”
“Cậu ta đã làm rất nhiều đề án, đã quen cách làm, đương nhiên nội dung chính vẫn phải do các em tự mình cố gắng.”
Anh chàng nào đó gật đầu: “Dạ vâng.”
“Lý An Ninh, em là tổ trưởng, em lại đây ghi tên cậu ấy lại, sau đó liên hệ với cậu ấy, có vấn đề gì có thể hỏi cậu ấy trước.”
An Ninh: “...”
Giáo sư thấy cô bất động: “Có vấn đề gì sao?”
“Dạ không.” An Ninh bước tới lấy quyển vở trong tay giáo sư, chậm rãi viết lại theo kiểu chữ thư pháp xinh đẹp kia, coi vậy mà bắt chước giống đến bảy phần rồi, lúc này di động bỗng vang lên, An Ninh theo thói quen mở máy: “Xin chào?”
Đối phương cũng rất lịch sự đáp lại “Xin chào”, giọng của anh hơi nghẹn: “Em đang ở đâu?”
An Ninh thật sự trở tay không kịp, ậm ừ nói: “Đang viết tên ở văn phòng giáo sư.”
Đối phương nghĩ: “Áng chừng còn phải chờ bao lâu?”
“Ừm... Tôi có thể nói là còn rất lâu không?” An Ninh buột miệng nói, sau khi tỉnh ngộ thì ý nghĩ duy nhất là: Xong đời rồi!
Bên kia im lặng.
An Ninh cố vớt vát: “Chờ, chờ sau tiếng “bíp” hãy để lại lời nhắn...”
Hai bên cứ như vậy tạm dừng vài giây, mãi đến khi người bên kia cúp máy.
An Ninh rên rỉ: “Sao mình không ngu thêm chút nữa đi.”
Sau đó mấy ngày, người nào đó vốn dĩ làm việc rất chậm rãi bình tĩnh, đột nhiên lại trở nên lao tâm khổ tứ, làm cho mấy người cùng phòng kinh sợ. Tường Vy là người đầu tiên đưa ra phán đoán: “Mấy bà nói coi, Meo Meo có phải đột nhiên bị trúng tà không?”
Triều Dương: “Nếu bà ấy thực sự bị trúng tà, tôi cảm thấy bọn mình không ai giữ nổi bà ấy đâu.”
Mao Mao nghi hoặc: “Tụi mình có khi nào giữ nổi bà ấy đâu?”
Triều Dương: “...”
Hôm Tường Vy thi bán kết, sau khi bận rộn hoàn thành công việc viết lách, năm giờ hơn An Ninh cùng nhóm Mao Mao có mặt, cuộc thi đêm đó thu hút không ít giáo viên đến xem, người dự thi lại càng nỗ lực hết sức.
An Ninh nhìn mọi người vỗ tay, sau đó nghe được có người thì thầm: “Thật đáng tiếc, anh chàng giám khảo lần trước không tới.” “Nghe nói số báo danh số ba, Từ Trình Vũ, là bạn gái của anh ấy.” “Tại sao tôi lại không tìm được bạn trai vừa đẹp trai vừa có năng lực như vậy nhỉ?” “Tôi ấn tượng nhất là dáng đi của anh ấy, đặc biệt thú vị.” “...”