Trải qua cái ngày bị ngã đó, cô rất muốn bảo vệ đứa bé của mình nhưng thân thể còn rất yếu ớt, Vưu Tinh Bân biết tin tức cô mang thai, có lẽ Vưu Tinh Bân chưa được xem là một người tốt, nhưng anh cũng là một người đàn ông biết chịu trách nhiệm, không có ném Lý Lạc Nhi ra ngoài, điểm này cũng rất giống trong phim truyền hình.
Lý Lạc Nhi thủy chung vẫn nghĩ đến Úy Trì Dung, mặc dù kết hôn cùng Vưu Tinh Bân, mặc dù đã sinh đứa bé ra, nhưng một cuộc hôn nhân không có tình yêu không thể mang đến cho cô niềm vui, chỉ là cứ như vậy đi, trong lòng Lý Lạc Nhi tự giễu cợt, đứa bé bên cạnh đang khóc, cô co ro nằm trên giường, để Vưu Tinh Bân chăm sóc con một mình.
"Con nó khóc mà sao em mặc kệ vậy?" Vưu Tinh Bân nhỏ giọng nói, ôm con của mình lên, cố gắng dỗ dành.
"Đó là con của anh, cũng không phải chỉ của mình tôi."
"Em . . . . ." Vưu Tinh Bân nghẹn họng không biết nên nói gì, anh chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời của mình sẽ có những tháng ngày như thế này, nhưng nếu như anh không cho cô được cuộc sống tốt đẹp cô muốn, như vậy thì để cho cô có một cuộc sống khác đi, bây giờ anh đã chán ghét rồi, nhẫn nhịn thế đủ rồi.
Vưu Tinh Bân cười lãnh một tiếng: "Em đã không yêu anh, em có thể rời đi, ngày mai anh sẽ đưa cho em một tờ giấy ly hôn, thủ tục hoàn tất sẽ rời đi, tất cả đồ đạc trong nhà em đều có thể mang đi, nhưng đứa bé là của anh!" Anh cố gắng giải quyết mọi việc một cách hết tình hết nghĩa, bây giờ Lý Lạc Nhi bày tỏ không sao cả, nhưng về sau cô mới phát hiện ra cô đã bỏ qua bao nhiêu hạnh phúc
Vì giữ tôn nghiêm, Lý Lạc Nhi không mang theo thứ gì đi cả, không có ai biết cô đến nơi nào, Vưu Tinh Bân càng không cần biết hiện cô đang ở đâu, Vưu Tinh Bân rất nhanh tìm một cô gái dịu dàng và xinh đẹp, biết nghe lời, chăm sóc con anh thật tốt, nhìn cô gái đang bên cạnh con mình, anh nở nụ cười thỏa mãn, đây mới là cuộc sống anh mơ ước.
Về Tiểu Bao Tử
Có thể nói, từ lúc sinh, em gái của Bao Tử nhỏ là Ngôn Sách vô cùng ngây thơ và đáng yêu, người khác cho một cục đường là sẽ ngoan ngoãn đi theo ngay, đối với chuyện này, Boss có chút nhứt đầu vì lo lắng cho con gái rượu của mình. Ngày ấy, Ngôn Sách năm tuổi, anh tận tình đặt con trai mình vào lòng, lên tiếng dạy dỗ "Từ giờ trở đi con phải biết bảo vệ em gái của mình,không để cho người khác cướp đi có biết không, nhất là tiểu tử thúi của nhà Úy Trì Dung kia."
Khi đó Ngôn Sách rất kiêu ngạo, mở to mắt nhìn cha mình: "Con có chỗ tốt nào?"
Ánh mắt Ngôn Sóc chợt lóe sáng "Chỗ tốt chính là con muốn cái gì, ba liền không cho con cái đó."
Ngôn Sách còn có một cái Bao Tử Nhỏ, coi như thông minh cũng cũng thể chơi chữ lợi cha mình, trịnh trọng gật đầu một cái: "Được rồi, con phải cố gắng rồi."
Tiểu Ngôn Sách rất yêu thích em gái của mình, em gái có gương mặt nhỏ nhắn lại trắng noãn, mắt to lonh lanh, khi cắn ngón tay, nhìn cực kỳ đáng yêu.
Tiểu Ngôn Tâm cũng thích chơi với anh trai mình, hai người có thể nói là nửa giây cũng không rời nhau.
Ngày nào đó hai gia đình đến bờ biển chơi, Úy Trì Phong rất bướng bỉnh, bé dùng tay mập mạp đập đập hạt cát: "Khi anh trưởng thành rồi, anh muốn kết hôn với Tâm, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau xây lâu đài cát."
Ngôn Tâm suy nghĩ trong chốc lát: "Anh cho em đường em sẽ kết hôn với anh."
"Dĩ nhiên có thể!" Uy Phong vui vẻ vỗ ngực mình "Em muốn cái gì anh đều cho em."
Ngôn Tâm vui vẻ hít mũi một cái: "Đúng rồi, cái gì là kết hôn?"
"Chính là hai nguời ở chung một chỗ, giống như ba mẹ vậy."
"Được rồi." Ngôn Tâm dễ gạt không phòng bị đã đặt ra một hôn ước trong tương lai
Về Phim Kịnh Dị
Từ bé Ngôn Sách cùng Ngôn Tâm đã bị mẹ mình hạ độc. Ngày đó mẹ quay phim ở bên ngoài về, liền kéo hai bé vào xem, thời điểm xem đến cảnh ông bố dữ tỡn đang chuẩn bị khủng bố, Ngôn Tâm "Oà ——" một tiếng khóc lên vì hoảng sợ, lắc thân hình nhỏ nhắn, rút vào lòng mẹ "Thật là khủng khiếp. . . . . . Ngôn Tâm không muốn coi . . . . . Không muốn coi đâu . . . . ."
Vì thấy con khóc uất ức, Nguyên Bảo là mẹ nên ngồi bên cạnh liên tục an ủi con mình, vừa chỉ trong TV vừa nói: "Coi đi, đó là mẹ, không có chút kinh khủng nào, đó là mẹ. . . . . ."
Tiểu Ngôn Tâm trầm mặc một hồi, khóc càng thêm lợi hại: "Mẹ bị hút vào trong TV, không cần Ngôn Tâm và anh hai. . . . . . Thật là khủng khiếp. . . . . . Ngôn Tâm không muốn coi . . . . . Không muốn coi đâu. . . . . ."
Nguyên Bảo: ". . . . . ."
Chuyện Vợ Chồng
Chờ đến lúc Nguyên Bảo hai mươi mấy tuổi, Ngôn Sóc đã hơn ba mươi, Nguyên Bảo càng ngày càng xinh đẹp, trên người Ngôn Sóc lại phát ra hơi thở thành thục của người đàn ông, nên rất nhiều cô gái trẻ hay nhìn trộm anh.
Nguyên Bảo tuyệt không lo lắng về chuyện Ngôn Sóc có tiểu Tam, ngược lại Ngôn Sóc lại không yên lòng về Nguyên Bảo, vợ của anh rất ngu ngốc, người nào cũng biết rằng, hiện tại Làng Giải Trí rất hỗn loạn, nên anh chẳng yên lòng. Ngày đó Nguyên Bảo nhận lời đóng trong một bộ phim ma cổ đại, nghe nói là những diễn viên Nam trong phim đều rất đẹp, đồ mặc cũng gợi cảm, đoàn phim lại ít diễn viên nữ, Ngôn Sóc càng thêm không yên lòng, cho nên vừa có cơ hội liền đi dò thám.
Bây giờ Nguyên Bảo đã được coi là “Nữ Vương Phim Kinh Dị”, rất ít khi nhận được một vai diễn bình thường, cho nên cô rất coi trọng vai diễn trong bộ phim này.
Theo như kịch bản, cô mặc một chiếc áo trắng bằng vải nhẹ nhàng, trên mặt được trang điểm sắc sảo, xem ra càng thêm thoát tục, Ngôn Sóc không thích ánh mắt của những người kia khi nhìn cô, rất không thích.
Cho nên Ngôn Sóc tuyệt đối muốn tìm một thời cơ tuyên bố cô thuộc quyền sở hữu của anh, những người này nhìn bộ dáng xinh đẹp của Nguyên Bảo đều quên mất việc cô đã có chồng.
"Nguyên Bảo, anh sẽ đưa em về nhà" Anh đặt những lửa nóng trong lòng xuống, đi vào trong đoàn phim, Ngôn Sóc mặc tây trang đắc tiền, vài sợi tóc rơi bên vành tai. Đôi mắt tràn đầy dịu dàng nhìn Nguyên Bảo.
"Hả? Sao anh lại tới đây?"
"Buổi tối cả nhà chúng ta ra ngoài ăn, Ngôn Sách và Ngôn Tâm cũng tới"
"Mẹ ——" một giây kế tiếp, một Tiểu Quỷ nhào vào trong ngực của cô, còn Ngôn Sách thì chậm rãi đi tới, hai tay nhét vào túi, bước đi ưu nhã, đầu đội một cái mũ đen, cộng thêm khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo không tỏ bất kỳ cảm xúc gì, bộ dáng ấy thật sự rất đẹp trai
"Có nhớ mẹ không?." Nguyên Bảo ngắt cái mũi nhỏ của Ngôn Tâm, gần đây cô rất bận, nên không có nhiều thời gian dành cho bọn nhỏ, cô có chút cảm giác áy náy.
"Nhớ. . . . . ." Ngôn Tâm hôn một cái lên gò má của Nguyên Bảo "Về sau mẹ có thể bồi Ngôn Tâm và anh đi chơi bù?"
"Ừ, lập tức có thể dẫn các con đi chơi, Ngôn Sách, đến đây với mẹ nào."
"Hừ!" Ngôn Sách lãnh khốc hừ một tiếng, vẫn khéo léo đi tới.
"Tiền Bối, cái này. . . . . . là con của cô?" Một người đàn ông đẹp trai trợn to hai mắt lên nhìn, trong đôi mắt là một tia không tin, anh và Nguyên Bảo làm cùng một công ty, bình thường anh rất yêu mến Nguyên Bảo, lúc rãnh rỗi cũng hay lấy cớ tiến lại gần trò chuyện.
"Đúng vậy, đây là con trai tôi tên Ngôn Sách, đây là con gái tôi tên Ngôn Tâm, còn chồng tôi tên Ngôn Sóc" Nguyên Bảo vui vẻ giới thiệu.
Tâm tình của mọi người là có chút phức tạp, lúc hai người kết hôn cũng không quá nhiều người biết, bên ngoài cũng có người nói Nguyên Bảo gia nhập vào Hào Môn, nhưng đều cho rằng đó chỉ là tin đồn và không ai tin. Chẳng ai ngờ tất cả đều là sự thật, dù sao Nguyên Bảo cũng là một người không có gia thế, cô chỉ có vẻ đẹp bên ngoài, nhưng người đẹp bây giờ thì rất nhiều, gia nhập và Hào Môn thì chỉ như phim thần tượng mà thôi.
"Hôm nay tôi về sớm một chút được không ạ?" Nguyên Bảo ôm Ngôn Tâm đi tới trước mặtđạo diễn "Tôi muốn đưa con đi chơi một chút."
"Dĩ nhiên có thể!" Đạo diễn đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ bé củ aNgôn Tâm "Thật không nhìn ra đó Nguyên Bảo, cô còn nhỏ tuổi thế mà đã có con rồi, còn hai đứa nữa."
"Tuổi còn trẻ là có ý gì?" Ngôn Tâm chớp chớp đôi mắt non nớt, lên tiếng hỏi, bé không biết lời nói của bé chọc người khác cười, Ngôn Tâm mê man nhìn bọn họ, không biết vì sao mọi người cười.
"Cho phép cô nghỉ mấy ngày, có thể ở nhà chơi với con, hai đứa bé này thật đáng yêu."
"Cám ơn nhiều." Khom lưng nói cám ơn, nghiêng đầu dắt Ngôn Sách chạy về phía Ngôn Sóc
Một nhà bốn người tràn đầy hạnh phúc đi ra khỏi đoàn phim, mỗi cử động của Boss đều chọc mắt người nhìn, đoán chừng hai ngày sau trên báo sẽ có tin tức Nguyên Bảo kết hôn và đã có hai đứa con.
Nói Về Ngôn Sách
Từ lúc sinh ra Ngôn Sách đã là người hết sức kiêu ngạo, người khác trêu chọc bé, bé liền đưa đôi mắt khinh bỉ nhìn người đó, nghiêng đầu chơi một mình, người khác hôn bé, bé lại tiếp tục đưa ánh mắt khi dễ nhìn người đó, đưa cho người ta cái mông trắng nộn, yên lặng xấu hổ.
Ngày nào đó, Dương Dư cảm thấy cậu bé bánh bao này thật đáng yêu, liền bắt đầu trêu chọc Ngôn Sách: "Tiểu Sách."
"Chuyện gì?"
"Con thấy anh trai thế nào, về sau nếu thích thì có thể cùng chơi đùa với anh."
Ngôn Sách suy nghĩ trong chốc lát, đưa đôi mắt ghét bỏ nhìn về phía Tiểu Phong đang lăn qua lăn lại dưới đất. "Cháu mới không cần chơi cùng cái người tứ chi phát triển, đầu óc ngu si, huống chi cháu có em gái, không thể chọn những người khác."
Dương Dư vui vẻ "Tiểu Sách thật là si tình."
Ngôn Sách tiếp tục nghiêm túc chất đống gỗ: Hừ! Bé mới sẽ không nói cho cô gái kia biết tám chữ kia có ý gì....!
Xem đi, trên người Ngôn Sách có chỗ nào không kêu ngạo đâu?, thật là bé đã học được mười phần mười bản lĩnh của ba mình.
Tóm lại mà nói đây là một gia đình tương đối hạnh phúc đình, trên thế giới này Nguyên Bảo đã tìm được một người chồng thật lòng với mình, cũng đã làm mẹ, cô biết làm mẹ không dễ dàng, thỉnh thoảng nhớ tới người nhà vẫn âm thầm khóc, Ngôn Tâm cùng Ngôn Sách thường không biết tại sao mẹ của bọn họ chảy nước mắt, chỉ là hai nguời đều muốn: đợi đến lúc trưởng thành, nhất định khiến mẹ cười.
Ngôn Tâm Và Uất Trì Phong
Từ nhỏ Ngôn Tâm đã làm cho người khác phải yêu thích, trừ lúc còn nhỏ bị nhân vật mà mẹ đóng vai dọa sợ thì cũng không xảy ra chuyện trọng đại gì. Mọi người trong nhà đều rất ưu tú, mẹ xinh đẹp trẻ trung, ba trầm ổn mê người, anh trai cũng rất đẹp trai. Từ nhỏ Ngôn Tâm đã được cưng chiều, người nhà đều hết mực yêu thương cho nên cô cũng khá yếu ớt.
“Em mệt rồi”. Đi dạo phố là một việc vừa vui vẻ vừa khổ sở. Ngôn Tâm đá đôi giày cao gót đang đi ở chân ra, ngước mắt lên nhìn người ở trước mặt.
“Anh cõng em”. Chàng trai này khoảng hai mươi tuổi, dáng dấp rất tốt, dịu dàng ưu nhã giống như là thiếu niên bước ra từ trong truyện tranh.
“Được!”. Ngôn Tâm nở nụ cười to, mặc dù nhìn dáng người anh không được vạm vỡ nhưng bờ vai anh lại rất rộng rãi, tạo cho cô cảm giác an toàn.
Từ nhỏ Ngôn Tâm đã được anh cõng trên lưng, vẫn luôn lệ thuộc vào anh, hi vọng có thể như vậy cả đời.
“Về sau em lập gia đình rồi thì làm sao có thể làm như vậy được nữa”.
“Vậy thì anh lấy em không phải là rất tốt sao, khi còn bé anh đã nói như vậy”.
“Em vẫn còn nhớ sao?”. Anh cười. “Bây giờ em vẫn còn nhỏ”.
“Không nhỏ, bây giờ em đã mười bảy tuổi rồi! Mà bằng tuổi em, mẹ em đã sinh em đó thôi!”.
Cho nên mới nói, ba của em rất cầm thú!
Tất nhiên, lời như vậy Úy Trì Phong không dám nói ra, anh đấu không lại với ngườ