Khuôn mặt của anh lạnh lùng không chút cảm xúc, nhưng lại mang chút ánh sáng u uất trong đáy mắt.
Âu Thần lại đi đến trước mặt cô.
Cô nhẹ nhàng đưa sợi ren lụa màu xanh ra.
Âu Thần không đón nhận.
Mà đưa tay về phía cô, lạnh lùng ra lệnh:
“Buộc nó lại.”
Khẩu khí đó, như thể anh là chủ nhân cao quý còn cô chỉ là một tì nữ hèn mọn. Mọi người đều đưa mắt nhìn nhau cảm thấy khó xử, nhưng lệnh của Thiếu gia xưa nay đâu ai dám cãi lại, đặc biệt lúc này đây đang là thời khắc anh chính thức tiếp nhận Công ty Sun.
Doãn Hạ Mạt ngẩng đầu kinh ngạc.
Phan Nam nhận ra sống lưng của Hạ Mạt cứng đơ lại, hai bờ môi mín chặt quật cường. Chính vào lúc Phan Nam cho rằng Hạ Mạt sẽ từ chối, Đào Thục Nhi đứng ở bên trái Hạ Mat khe khẽ giật áo Hạ Mạt, nói rất khẽ:
“Mau đi, cậu muốn đắc tội với Thiếu gia sao?”
Tuy rằng trong việc tuyển chọn gương mặt đại diện quảng cáo cho sản phẩm Lỗi Âu, Âu Thần rất xem trọng Hạ Mạt, nhưng lòng dạ của những thiếu gia con nhà giàu quyền thế kiểu như vậy vẫn hay thay đổi bất thường. Và giờ đây, khi mà hợp đồng biểu diễn của họ đều nằm trong tay của Thiếu gia, là vinh hay là nhục đều do suy nghĩ của anh quyết định chứ không thể theo cá tính của họ được.
Khuôn mặt Hạ Mạt trở nên nhợt nhạt.
Cô căn chặt môi.
Sau rồi cô cúi đầu, hàng lông mi dài che đi tâm trạng phức tạp trong đáy mắt, Hạ Mạt để tâm trạng mình trở lại với sự bình tĩnh ngày thường. Ngón tay trắng ngần quấn sợi ren lụa màu xanh xinh đẹp đó vào cổ tay Thiều gia, tung tầng từng tầng. Sợi ren lụa rất dài, cô cẩn thận, tỉ mỉ quấn lên cổ tay Âu Thần.
Ráng chiều dịu dàng chiếu cuộn Âu Thần và Doãn Hạ Mạt lại với nhau.
Khuôn mặt trắng trong.
Ngón tay mềm mại.
Ráng chiều trên hàng lông mi dài của cô.
Sự thô bạo, ngang ngược, lạnh lùng trong đáy mắt Âu Thần lúc đầu, dần dần, dưới tác động dịu dàng của Hạ Mạt, đã từ từ tan đi, chỉ còn lại chút ánh sáng yếu đuối, sự tuyệt vọng u uất như nước biển băng giá chầm chậm muốn dìm chết anh. Sợi ren lụa từng vòng từng vòng quấn lấy cổ tay phải của Âu Thần, như số phận của anh và cô từng bước quấn vào nhau. Thoáng hiện một luồng sáng của đèn flash.
Lông mày Âu Thần hơi cau lại.
Thái Ni cũng phát hiện ra tay phóng viên đang chụp ảnh lén, anh định đi qua thu lấy máy ảnh của tay phóng viên dó, nhưng Âu Thần lại ho nhẹ một tiếng.
Thái Ni nhanh ý dừng chân đắn đo nghi hoặc.
Ý của Thiếu gia là mặc kệ sao?
Nhưng mọi người đều biết Thiếu gia rất ghét bị chụp ảnh, tại sao lại…
Âu Thần lạnh lùng nhếch môi.
Anh cũng muốn thử xem, ngày mai ảnh đăng trên báo sẽ có tác động như thế nào…
***
“Ngày mai anh đi Nhật.”
Buổi tối, đồ của Lạc Hi đều đã xếp gọn trong va li, nghĩ đi nghĩ lại, anh lôi cuốn tấm ảnh anh chụp cùng Hạ Mạt để vào trong va li. Trong ảnh, anh đang nghịch ngợm hôn lên má Hạ Mạt, cô quay đầu, nét mặt ngạc nhiên vừa vui vừa buồn. Lạc Hi mỉm cười, dùng ngón tay xoa nhẹ lên khung ảnh, chà, trong bức ảnh, cô và anh xem ra thân mật giống như người sống cùng một nhà.
“Em sẽ nhớ anh chứ?”
Đi Nhật quay ngoại cảnh phải mất cả tháng, trước đây cuộc sống đi đi về về anh đã quen. Nhưng lần này chưa đi đã muốn quay về rồi. Lạc Hi giả bộ vô tình hỏi Hạ Mạt, giống như tâm trạng của người con trai đang yêu đợi câu trả lời bạn gái, động tác chậm lại, vậy mà đợi rất lâu vẫn không nghe thấy tiếng cô trả lời.
Lạc Hi ngoái đầu lại nhìn.
Doãn Hạ Mạt đang ôm gối ngồi trên sofa, khuôn mặt không trang điểm, đăm chiêu nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, đôi mắt có vẻ mơ màng. Sắc đêm yên tĩnh lặng lẽ bao phủ lấy cô. Trong thảng thốt, Hạ Mạt dường như không tồn tại, Lạc Hi có cảm giác cô chỉ là một cái bóng hoang tưởng giống như bong bóng vậy.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Lạc Hi ngồi xuống bên cô, ôm lấy cô từ phía sau, ôm rất chặt, anh cảm nhận được cơ thể và hơi thở ấm áp của cô. Trái tim loạn nhịp đã bình tĩnh trở lại, anh đặt cằm mình lên gáy Hạ Mạt như một đứa trẻ, cô là của anh, không thể tùy hứng say mê đờ đẫn.
Được Lạc Hi ôm trong vòng tay, mạch suy nghĩ chuyện lúc sáng của Doãn Hạ Mạt quay trở lại với thực tế, cô mỉm cười hỏi lại để tránh câu hỏi của anh:
“Đồ đạc của anh đã chuẩn bị xong chưa?”
“Xong rồi.”
“Để em xem…”
Cô cẩn thận giúp anh kiểm tra lại đồ dùng trong va li, thấy tấm ảnh bên trong, ngón tay Hạ Mạt ngập ngừng, hai má Lạc Hi đỏ bừng, cô cúi đầu, đôi tai trắng ngần cũng từ từ chuyển qua màu đỏ.
“Anh quên mang thuốc rồi.”
Cô khẽ nói rồi đứng lên đi đến tủ thuốc lấy ra vài thứ thuốc thông dụng xếp vào một cái túi nhỏ, sau đó để túi thuốc vào va li của anh. Gần đây cô đến nhà Lạc Hi thường xuyên hơn, dần dần cô trang bị đầy đủ dụng cụ nhà bếp, sắm thêm luôn cả một tủ thuốc thông dụng.
Hạ Mạt nhẹ nhàng nói:
“Ở bên ngoài lúc nào cảm thấy khó chịu trong người, nhất định phải uống thuốc ngay, hoặc là đi khám bệnh. Nhớ là ngày nào cũng phải uống vitamin nhé.”
“Nếu như anh ốm”, trái tim Lạc Hi rừng rực, cảm giác hạnh phúc khiến giọng nói của anh càng thêm nũng nịu, “nếu anh sốt đến 40 độ, cực kì khó chịu, lại rất muốn nhìn thấy em, em có bay qua Nhật thăm anh không?”
“Nếu nhớ uống thuốc và nghỉ ngơi sẽ không dễ bị ốm đâu?” Doãn Hạ Mạt cười, cô thừa biết anh chắc chắn sẽ thích nghi ngay với cuộc sống quay ngoại cảnh ở nước ngoài, những tình huống lạ nước lạ cái chắc không nhiều.
“Giả dụ là thật thì sao?”
“…”
“Giả dụ anh bệnh chết đến nơi, trước lúc nhắm mắt chỉ muốn nhìn thấy em một lần”, Lạc Hi hạ giọng, “em có… có bất chấp tất cả để đến bên anh không?!”
Cô nhìn anh chăm chăm.
Chính vào lúc Lạc Hi cho rằng Hạ Mạt sẽ không trả lời câu hỏi buồn cười này.
Cô nắm chặt tay anh.
Khẽ đan ngón tay của mình vào mười ngón tay của anh.
“Không đâu”. Mắt cô dịu dàng như mặt biển buổi sáng. “Em sẽ luôn ở bên anh, cho anh uống thuốc, tìm bác sĩ tốt cho anh, không rời xa anh, dù anh có đuổi em đi, em cũng sẽ luôn ở bên anh.”
Lạc Hi nín thở.
Anh lóng ngóng, cuống cuồng ôm đầu cô vùi trong lòng mình, để cô không nhìn thấy được ánh mắt ngây ngô của mình, hồi lâu Lạc Hi mới nói ấp úng, không ra hơi:
“Phải nhớ là nghĩ về anh!”
“Vâng.”
“Di động không được phép tắt! Rảnh là anh sẽ gọi cho em liền, không được phép để anh không liên lạc được với em.”
“Vâng, lúc nào không diễn, em sẽ mở máy.”
“Còn nữa…”
“Không được gặp người đó”, cổ họng Lạc Hi nghẹn lại, “cũng không được để cho hắn gặp em, ngộ nhỡ chạm mặt hắn không được nói chuyện với hắn, không được nghe những lời hắn nói với em…”
Được Lạc Hi ôm chặt trong vòng tay, thần trí cô rối loạn, hơi thở dồn dập ngắt quãng, chút ngỡ ngàng, cô không biết nên nói gì, không biết có nên nói chuyện hồi chiều cho anh nghe không?
“Có nghe thấy không đấy?...” “…” “Nếu không anh sẽ rất khó chịu… rất khó chịu, rất khó chịu… nghe thấy không?...” Lạc Hi ỉu xìu vuốt mái tóc Hạ Mạt. “Vâng…” Cô không còn lời gì để nói.
“Hạ Mạt”, Lạc Hi khoái chí cười, đặt cằm lên đầu cô xát nhẹ, “anh cảm thấy, anh thật sự cũng thấy rất hạnh phúc đó…” Trái tim Hạ Mạt đau thắt.
Cô đang gạt anh?
Nhưng…
Chờ anh đi Nhật về rồi mới cho anh hay cũng được. Rốt cuộc tại sao Âu Thần lại mua công ty mà cô đang đầu quân, anh ta đang dự tính những gì thì giờ này cô vẫn chưa rõ.
Ngày hôm sau, Doãn Hạ Mạt đờ người ra khi nhìn thấy tấm ảnh đăng trên báo. Bên ngoài cửa sổ chốc chốc lại có bóng một chiếc máy bay lướt qua trên những tầng mây, Hạ Mạt thở dài, may mà Lạc Hi đã đi Nhật, chắc không đọc báo ở trong nước đâu.
“Ê? Sao lại có tấm ảnh thế này?”
Trân Ân tròn mắt, trong bức ảnh đăng trên báo, Hạ Mạt đang quấn sợi ren lụa màu xanh lên cổ tay Âu Thần, ráng chiều dịu dàng bao quanh hai người như khảm nạm khiến người ta có cảm giác Âu Thần và Hạ Mạt ở bên nhau giống như đôi tình nhân gắn bó đã lâu rồi.
Thiếu gia không phải là rất ghét bị chụp ảnh sao?
Chính vì thế mà báo chí hầu như không bao giờ đăng ảnh của Thiếu gia, cứ cho là có phóng viên chụp lén được đi, nhưng sự lo sợ ảnh hưởng từ Tập đoàn Âu Thị cũng không có báo nào dám tùy tiện đăng những tấm ảnh đó.
Tuy nhiên…
Đây không phải là điểm cốt lõi.
Quan trọng là, tại sao tấm ảnh này nhìn đẹp đến thế, huyền diệu mê hoặc nhường kia, chỉ cần nhìn tấm ảnh, đã khiến trống ngực người ta đập thình thịch rồi?
“Hạ Mạt này, cậu và Thiếu gia lại làm hòa à?” Trân Ân nghi ngờ hỏi. Thời gian vừa rồi, hình như Hạ Mạt và Lạc Hi rất thân nhau, Trân Ân cứ nghĩ hai người đang yêu nhau, thế nhưng cảm giác trước tấm ảnh này…
“Là vấn đề của góc độ chụp của bức ảnh.”
Doãn Hạ Mạt đẩy tờ báo sang bên, tiếp tục đọc kịch bản. Kịch bản mới này có rất nhiều cảm giác lúc trước cần phải thay đổi. Cảnh diễn chung của cô và Lăng Hạo cũng theo đó tăng lên khá nhiều, cần phải học thuộc một lượng lớn lời thoại. “Cái đó…” Trân Ân do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được. “Thiếu gia thật sự thích cậu, ngày trước ở trường, đứa nào chẳng biết tình cảm của Thiếu gia đối với cậu. Tuy bây giờ, Thiếu gia có lạnh lùng hơn, nhưng mà hình như anh ta vẫn rất thích cậu, mỗi lần nhìn thấy cậu, tuy lạnh nhạt, nhưng ánh mắt nhìn cậu…”
Ngón tay Doãn Hạ Mạt bất động trên kịch bản.
“Mình không muốn… có bất cứ quan hệ nào với anh ta…” Hạ Mạt vừa ngắt lời Trân Ân, vừa thở sâu hơn.
“Tại sao?!”
“…”
Doãn Hạ Mạt không lên tiếng, sắc mặt có chút nhợt nhạt.
“… Mình xin lỗi.” Trân Ân chân thành nói. “Xin lỗi, mình biết là cậu không muốn nói… nhưng, không phải là mình muốn nhiều chuyện, có điều bây giờ cậu và Thiếu gia cùng chung một công ty, hồi nãy ngoài hành lang, hai người còn chạm mặt nhau, Thiếu gia không lên tiếng, cậu cũng chẳng nói gì, không khí cứ ngột ngạt quái dị thế nào ấy! Vả lại, bây giờ Thiếu gia đã thâu tóm công ty, ngộ nhỡ cậu chọc giận Thiếu gia, Thiếu gia có thể sẽ hủy bỏ tất cả cơ hội biểu diễn của cậu, nếu vậy biết tính sao đây…”
Từ khi Công ty Sun bị mua lại đã đổi tên thành Công ty Quản lý Biểu diễn Nghệ thuật Âu Hoa Thịnh, đồng thời cũng đề ra một số quy định mới, tất cả các nghệ sĩ khi không có show diễn phải thường xuyên về công ty tiến hành lên lớp bồi dưỡng thêm về thanh nhạc, diễn xuất, kiến thức…
Nói như vậy, Hạ Mạt và Thiếu gia không phải sẽ thường xuyên chạm trán nhau hay sao?
Tuy không hiểu rõ lắm về Thiếu gia, nhưng dựa vào những ấn tượng ngày còn đi học ở trường Thánh Huy, Trân Ân cũng biết Thiếu gia là một người tính tình lạnh lùng nhưng nóng nảy, bá đạo, tính cách của Hạ Mạt lại kiên cường như vậy, lỡ mà xảy ra chuyện thì biết tính sao đây?!”
“Tất cả rồi sẽ có cách.”
Giấu những lo lắng bứt rứt trong lòng, Doãn Hạ Mạt an ủi Trân Ân, cô mỉm cười để Trân Ân không phải lo lắng. Có thể Âu Thần đã không còn những tác phong như năm năm về trước, và cô cũng không phải là đứa con gái chỉ biết sống dựa dẫm như năm năm về trước.