“…” Cao Nguyên căm giận lầm bầm vài câu, sau đó nói, “Anh cúp máy.”
Đêm hôm đó, anh thật sự làm thêm đến mười hai giờ đêm. Máy thu thanh trên bàn truyền đến tiếng báo đúng không giờ nhưng tiếng chuông còn chưa kịp gõ xong, thư ký đã đẩy cửa vào, cười híp mắt, đặt một túi nhựa trên bàn anh. Anh nhìn nhìn, vẻ mặt dò xét, là một chén cháo trứng muối, vài bao thuốc cảm mạo và thuốc pha cùng nước uống, còn có một hộp nhuận hầu đường.
Anh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thư ký, thư ký nói: “Vừa rồi có một vị tiểu thư đưa đến.”
“Tiểu thư?”
“Ừ, một tiểu thư ăn mặc rất mode.”
“Tóc ngắn?”
“Ừ.”
“So với cô, được mười điểm?”
Thư ký suy nghĩ một chút, mới gật đầu.
Cao Nguyên cảm thấy kinh ngạc, rồi lại… cảm thấy ấm áp. Chẳng lẽ “tiểu thư” kia cũng biết chơi trò “tri kỷ” này sao?
Nghĩ tới đây, anh không khỏi mỉm cười.
“Là bạn gái của anh?” Dường như anh cười quá mập mờ, nên ngay cả thư ký cũng không nhịn được sự nhiều chuyện của mình.
“Ừ, ” anh mở hộp nylon đựng cháo ra, giọng tự hào, “Bạn gái của tôi.”
“Cô ấy nói không muốn quấy rầy công việc của chúng ta nên đi về trước.”
“À.”
Sau khi, thư ký đi ra ngoài, Cao Nguyên lấy điện thoại di động ra, vén đẩy số điện thoại gọi cho Đường Tinh Tuệ.
“Allo, ” vừa mở miệng, anh đã thấy giọng mình thật ôn nhu đến nỗi chính anh cũng giật mình, “Vì sao em tốt với anh như vậy?”
“Làm việc trái với lương tâm đương nhiên muốn tốt với anh một chút.” Cô dõng dạc.
“Nói đi, ” Cao Nguyên uống một ngụm cháo, “Việc gì trái với lương tâm?”
Đường Tinh Tuệ tại đầu bên kia điện thoại nở nụ cười, sau đó nói: “Em bây giờ đang trên đường về nhà, thu thập hành lý, sáng sớm sẽ ra sân bay.”
“Đi đâu?” Cao Nguyên ngạc nhiên.
“Đi Hongkong, tổng bộ tạm thời phái người đến thị sát những khu vực mua bán thua lỗ. J muốn em đi cùng với anh ấy đến Hongkong để họp.”
“Tại sao em phải đi, em không phải chỉ là nhà thiết kế nội y à.” Tâm tình của anh thoáng chốc trở nên nóng giận.
“Thiết kế nội y thì sao nào, ai mà chả mặc ?” Cô oán hận.
“Anh không phải là ý này…” Vốn định hôm nay cố gắng xong báo cáo, sáng sớm ngày mai ra khỏi ngân hàng sẽ đi tìm cô, ai ngờ cô lại đi công tác, “Khi nào em về?”
“Không biết, có lẽ một, hai ngày, thậm chí có thể ba hoặc bốn ngày.”
Cao Nguyên tâm tình càng ngày càng tồi tệ. Cháo vốn thơm ngạt ngào giờ nhai trong miệng trở thành vô vị.
“Được rồi, anh ráng làm thêm giờ đi, chừng nào em về sẽ gọi cho anh.” Cô trấn an nói.
Anh càng nghĩ càng thấy không phải việc của cô, nhưng lại không cách nào ngăn cản cô đi Hongkong.
Đường Tinh Tuệ ước chừng là đã về đến nhà, qua loa cùng anh hàn huyên đôi câu liền cúp máy. Cao Nguyên một mình ngồi ở bàn làm việc cảm thấy ngột ngạt, nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên đứng dậy, cầm áo khoác và khăn quàng cổ trên ghế dựa rồi xông ra ngoài.
“Chừng nào số liệu đến thì để lên bàn tôi, sau đó mọi người có thể về.”
Anh như một trận cuồng phong, thư ký và các đồng nghiệp khác nhìn bóng lưng của anh, kinh ngạc nói không ra lời.
Nửa đêm mười hai giờ, từ ngân hàng đến nhà Tinh Tuệ chỉ tốn một phút. Lúc Cao Nguyên từ trong thang máy đi ra vẫn còn thở hổn hển, anh vội lấy chìa khóa ra, mở cửa nhà cô.
Đường Tinh Tuệ nghe tiếng động trong phòng khách. Từ phòng ngủ đi ra, thấy anh, thở phào nhẹ nhỏm.
“Sao anh lại tới đây? …” cô nói được một nửa, đã bị anh lao đến, môi vừa vặn đặt lên môi cô.
Cao Nguyên không nói một lời, ôm lấy cô đi vào phòng ngủ, ném cô lên giường, sau đó nhào đến.
“Cao Nguyên!” Cô vừa tức vừa buồn cười, đưa tay muốn đẩy anh ra.
“Em muốn đi thì bây giờ cho anh “vào” một lần.” Anh nửa như ra lệnh nửa như cầu khẩn.
“Không được.” Cô không phản kháng nhưng cũng không thuận theo, chỉ là cười cười nhìn anh, trong ánh mắt tràn đầy cưng chiều.
“Vì sao?” Anh cúi đầu xuống hôn cô, hai tay không an phận vuốt ve cô.
Cô khanh khách cười rộ lên, bộ dáng rất đẹp mắt: “Không được là không được.”
Cao Nguyên tức giận nhíu mày trừng cô, mắt cô giảo hoạt liếc một vòng, sau đó đưa tay ôm cổ của anh, chủ động hôn anh. Đầu lưỡi của cô rất mềm, chọc cho anh ý loạn tình mê, khó có thể tự đè nén được.
Cô xoay người một cái, nằm đè lên người anh, như nữ vương cường thế hôn anh, làm cho anh thoáng giật mình. Hai người dây dưa một hồi lâu, Đường Tinh Tuệ mới buông anh ra, làm mặt xấu nói: “Tốt lắm, khuya hôm nay, chơi đến đây thôi.”
“?” Dục vọng tự nhiên bị đứt đoạn, anh nhăn mày lại không hiểu chuyện gì nhìn cô.
“Anh phải về đi!”
Anh ôm eo cô lúc này vẫn đang ngồi trên phần dưới người anh, nói: “Vậy em hỏi qua « nó » một chút xem « nó » có đồng ý không?…”
Cô cúi đầu xuống hôn trán của anh một cái, tươi cười rạng rỡ nói: “Mặc kệ « nó » có đồng ý hay không, dù sao thì « đại di mụ » 0 của em cũng không đồng ý.”
Cao Nguyên kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt mình, bỗng nhiên ý thức được, là mình bị cô « chơi xỏ ». Vì vậy anh phẫn nộ gầm nhẹ một tiếng, xoay người ấn cô xuống giường, đưa tay hung hăng bóp vào hai bên eo cô một cái. Sợ nhột, cô lập tức cười hét rầm lên.
Anh vẫn không thỏa mãn định tìm chỗ khác. Dưới người anh, cô vùng vậy một hồi lâu mới thở hồng hộc nói: “Chán ghét, anh làm gì? !”
Cao Nguyên ngừng tay, ôm trán cô, cười nói: “Đường Tinh Tuệ, sau này em nếu còn dám đùa kiểu này, anh sẽ trừng phạt em cả đêm…”