Đây là lần đầu cậu để một cô gái thanh toán tiền giùm mình, Tần Tống cười thú vị.
“Muốn ăn gì nào?”, trên xe, Lý Vi Nhiên hỏi.
“Rẽ trái phía trước, tiệm mì Trần Ký”. Tần Tang bất giác trả lời. Nói xong lại thấy hối hận, anh hỏi như thế e rằng chỉ là lịch sự, tiệm mì nhỏ đó không hợp với người như anh.
Cô thầm cau mày, gần đây hình như cô khá là mất kiểm soát.
Lý Vi Nhiên theo hướng cô chỉ, đưa cô đến cửa, còn anh đi vòng rất xa để đậu xe.
Lúc đậu xe xong, đẩy cửa bước vào, anh vừa ngẩng lên đã thấy Tần Tang ngồi trong góc: một bàn tay chống cằm, tay kia gõ nhẹ lên bàn. Mì cô chọn đã mang lên, hai bát mì nóng hổi đặt ngay ngắn trên bàn. Chắc cô đang đợi anh nhưng lại rất muốn ăn nên vẻ mặt tỏ ra sốt ruột, dáng vẻ trẻ con khiến anh không nhịn được cười.
Anh mỉm cười sải bước nhanh đến.
“Đến đây!”
Quả nhiên thấy anh xuất hiện, hai mắt cô phát sáng.
“Ôi, không biết anh thích ăn gì nên chọn món giống tôi”, Tần Tang vừa nói vừa bê bát lên húp một ngụm nước mì, thỏa mãn thở ra một hơi.
Lý Vi Nhiên mỉm cười gật đầu, thấy cô ăn ngon lành, anh cũng bắt đầu đói, nhanh nhanh ăn thử thôi!
Mì rất ngon, mì vắt bằng tay rất tuyệt, nước dùng cũng rất thơm và đậm đà, thịt bò và rau vừa đủ, phía trên là một lớp hành lá, thơm phưng phức.
Lý Vi Nhiên húp một ngụm lớn nước dùng, thở một hơi dài sung sướng, “Ngon thật”.
Trong lòng Tần Tang có chút cảm giác hài lòng, cười với anh.
“Cô không ăn rau hả?”, Lý Vi Nhiên thấy cô ăn hết mì và thịt bò nhưng không đụng đũa đến tí rau nào.
“Vâng”, Tần Tang kén ăn từ nhỏ, hai năm nay dọn ra ở một mình càng kén chọn.
“Kén ăn là không tốt đâu”. Lý Vi Nhiên nhướng mày.
Tần Tang bất lực thở dài, tỏ vẻ nghiêm túc: “Anh không biết rồi, tôi bị dị ứng với rau, ăn vào là mặt tái xanh ngay.”
Lý Vi Nhiên ngờ vực: “Thật hay đùa?”, chưa từng nghe nói có người bị dị ứng với rau, mặt biến thành xanh? Ninja rùa hay sao?
“Đùa đấy”, Tần Tang chớp mắt, vẻ mặt vô tội nhưng thẳng thắn.
Lý Vi Nhiên mở to mắt, đột nhiên câm nín.
Trong quán ăn sáng ấm áp, đôi vợ chồng trung niên chủ quán đang bận rộn vui vẻ, người tới lui tấp nập. Qua làn khói thơi phức của thức ăn, cặp nam thanh nữ tú mặc đồ tình nhân đang nhìn nhau cười, một người mày mắt thanh tú, một người tuấn tú phóng khoáng, hai người nhìn nhau, trái tim cả hai đều ngộ ra.
Hóa ra thật sự có cảm giác đó, giống cảnh quay chậm trong phim, lặng lẽ lia qua trái tim bạn, nhòe đi như vết mực đen, như có như không.
Sáng chín giờ chiều năm giờ, tan sở rồi phải đi siêu thị mua thức ăn, rồi lại vội vội vàng vàng đến nhà Trần Ngộ Bạch nấu cơm.
Thực ra sau vụ va chạm xe, trước khi bị Trần Ngộ Bạch bóc lột, có dạo cô thấy vô cùng hối hận. Nhưng Lý Vi Nhiên và Trần Ngộ Bạch trông có vẻ đều là đại gia, cô ngu ngơ nghĩ: Chắc họ sẽ không tính toán so đo với một cô sinh viên năm tư nghèo rách mồng tơi này nhỉ?
Huống hồ kính phản quang của chiếc QQ của cô đã bị gãy rồi, còn siêu xe của họ chỉ bị va quệt tróc một tí sơn thôi mà.
Làm chuyện trái lương tâm là không thể, thấy cô chưa, quả nhiên gặp báo ứng rồi.
Núi Băng cực kỳ kén chọn, món ăn anh đặt càng ngày càng phức tạp – làm gì có người bình thường nào lại đòi ăn chả giò trong ngày bình thường cơ chứ?!
Giọng nói lạnh lùng của Trần Ngộ Bạch vẳng ra từ phòng khách: “An Tiểu Ly, bao lâu nữa đây?”
Cô bĩu môi phản kháng, chê tôi làm chậm thì anh làm đi!
Chuông điện thoại vang lên khi cô đang bận tối mắt, cô tắt bếp “cách” một tiếng, lấy điện thoại từ túi tạp dề ra nhìn, là Tần Tang.
“Tang Tang…”, cô cướp lời, kéo dài giọng than vãn.
“Ừ”.
Tần Tang chỉ “ừ” ngắn gọn, Tiểu Ly lại đoán ra ngay tâm trạng bạn không tốt, “Cậu sao vậy?”.
“Buổi tối đi nhé”. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.77F1.XTGEM.COM (77F1.XTGEM.COM)
“Ờ! Biết rồi, tớ làm xong việc đã rồi sẽ tìm cậu”, An Tiểu Ly đáp.
Không cần hỏi cậu bị sao, cũng không nói là tối nay tớ bận. Mỗi người tốt nhất là có một, hai người bạn như vậy, không cần lý do cũng có thể sống chết cùng nhau.
“Ai?”, Núi Băng không biết đã đến sau lưng cô từ khi nào.
Liên quan gì tới anh! Tiểu Ly thầm mắng trong bụng, nhưng gương mặt vẫn nở nụ cười ngọt ngào, “Tổng giám đốc, chả giò sắp xong rồi, anh cầm bát đũa đến bàn đi nhé!”.
Trần Ngộ Bạch không di chuyển ngay mà đưa ta đẩy gọng kính, Tiểu Ly thấy lạnh cả sống lưng, hầu hạ anh bao lâu cô biết anh cười và đẩy kính như thế là đang toan tính gì đó.
“Được thôi”, anh cười dịu dàng.
“Anh…”, Tiểu Ly bốc hỏa, ngón tay chỉ vào Trần Ngộ Bạch đang run lên.
Trần Ngộ Bạch buông đũa, giả vờ như không thấy, “Sao?”
Tiểu Ly tức đến độ gan ruột cũng run lên, món chả giò thơm phức khiến cô liều cả tính mạng mà anh chỉ cắn một miếng rồi bỏ, bình thản nói: “Không ngon. Đổi đi, tôi muốn ăn sủi cảo”.
Còn tôi thì muốn ăn thịt anh!
“Anh đòi ăn chả giò mà!”, cô định nói lý lẽ với anh.
“Ừ”, Trần Ngộ Bạch gật đầu, “Bây giờ cũng là tôi đòi ăn sủi cảo, mau đi mua đi, muộn rồi đấy”.
“Anh cũng biết là muộn rồi! Ăn tạm là được còn gì, hay là… tôi chiên cơm trứng cho anh ăn nhé?”, dịu giọng lại, cô bắt đầu đổi kế sách.
Trần Ngộ Bạch rất khoái chí với sự dịu dàng đó, khoét miệng cười lộ ra hàm răng trắng sáng, cười quyến rũ: “Không được!”.
Tiểu Ly cuống quá giậm chân, “Sao con người anh lại… Ôi trời mặc kệ anh, tối nay tôi có việc, anh thích ăn hay không thì tùy, tôi đi đây”.
“Trừ lương”.
“Thích trừ thì trừ, bà đây không thèm!”. An Tiểu Ly vênh váo trừng nhìn anh, rồi đá mạnh đôi dép lê ra, hùng hục chạy ra ngoài cửa thay giày định biến.
Sau lưng là cảm giác ớn lạnh sống lưng quen thuộc, cô vừa quay đầu lại thì một bóng đen đã áp sát, ngược ánh đèn nhìn không rõ nhưng mùi bạc hà mà An Tiểu Ly đã dần dần quen thuộc đang tiến lại gần cô.
Trần Ngộ Bạch nhìn bộ dạng hoảng hốt của cô gái bị nhốt giữa anh và cửa, tâm trạng trở nên vui vẻ, nhếch môi, “Lúc nãy cô nói… ai không thèm?”.
An Tiểu Ly hơi choáng váng vì anh đột ngột áp sát, nghe anh hỏi, cô ngờ nghệch trả lời thành thật: “… Bà đây”.
Gương mặt anh tuấn của anh dần phóng lớn, hơi thở nóng hổi phả lên mặt cô, mùi bạc hà thanh mát, Tiểu Ly có chút váng vất.
Môi anh, rất mềm – đó là suy nghĩ cuối cùng của An Tiểu Ly.
Trần Ngộ Bạch cũng cảm thấy thế, cô có đôi môi mềm nhất trên đời, anh kiên nhẫn đảo vòng trên môi cô, đầu lưỡi vẽ những đường cong kỳ diệu, đến khi cô mềm nhũn người gục trong tay anh, mới tiến vào đẩy mở răng cô ra, quấn quýt với lưỡi cô.
Đến khi cô không thở nổi mới quyến luyến buông ra, đôi mắt anh sáng rỡ như ánh sao vừa được rửa sạch bên chân trời, “Đây là trừng phạt – sau này không được nói năng thô lỗ như vậy, nếu không cô sẽ bị phạt! Hử?”, giọng anh dịu dàng như nước, quyến luyến đưa ngón tay ve vuốt đôi môi sưng đỏ của cô.
An Tiểu Ly há hốc miệng thở hổn hển, ngước mắt lên, ánh mắt người đàn ông vừa hôn cô choáng váng đang sáng rỡ, còn đưa đầu lưỡi ra liếm mép với vẻ rất gợi cảm, nhắc cô nhớ anh vừa mới làm gì.
An Tiểu Ly sập cửa bỏ chạy trong nụ cười thỏa mãn của anh.
Điện thoại của Tần Tang bị móc mất.
Tiểu Ly biết chuyện đó tệ hại đến nhường nào – trong điện thoại có rất nhiều tài liệu và đoạn phim mà cô tích lũy được khi đột nhiên có cảm hứng.
“Cạn ly!”, Tiểu Ly không can ủi. So với những lời sáo rỗng, chỉ bằng say một trận túy lúy với bạn.
Tần Tang cười nhẹ, chạm ly với cô, cô nàng An Tiểu Ly đa phần ngốc nghếch như động vật đơn bào, nhưng lại có lúc thấu hiểu tinh tế như vậy.
“Tang Tang”, Tiểu Ly nằm bò ra quầy bar, “Tớ ấy à… cậu nói xem, thích một người sẽ như thế nào?”
“Rất nhiều kiểu”.
“Tần Tiểu Tang!”. Tiểu Ly bất mãn cự nự, Tang Tang cái gì cũng tốt, nhưng có lúc nói chuyện lại quá ngắn gọn.
“Cậu rung động với Trần Ngộ Bạch rồi à?”, Tần Tang hỏi gọn lỏn.
“Ừm… hả?”. Tiểu Ly kinh ngạc nhìn Tần Tang, đối phương vẫn tỏ vẻ thản nhiên.
“Một anh chàng đúng tiêu chuẩn ngôn tình đặt trước mặt cậu không mê mà được à?”, Tần Tang lắc nhẹ ly rượu, “Không sao, thích đi”.
Tiểu Ly thở hắt ra, rồi lại nằm bò lên quầy bar, “Nhưng trước kia cậu đã nói tớ nên tìm một người chín chắn thật thà, như thế mới không bị lừa mà?”.
“Trước khi tớ nói thế với cậu, là vì không biết cậu sẽ gặp một người tên Trần Ngộ Bạch”.
“Nhưng anh ấy không phải dạng thật thà đôn hậu! Anh ấy… xấu xa! Còn gian manh, nhỏ mọn, khó hầu, tính khí khó ưa, mặt lạnh, khó chịu…”, An Tiểu Ly dần dần có biểu hiện say rượu.
Tần Tang cười, chọc chọc vào đầu cô, “Có tiến triển với anh ta à?”
An Tiểu Ly thuộc dạng đánh một cái mới chịu đi một bước, nếu Trần Ngộ Bạch không “bật đèn” với cô thì cô tuyệt đối sẽ không động não suy nghĩ về mối quan hệ kỳ quặc của họ hiện giờ.
An Tiểu Ly quả nhiên gật đầu thành thật: “Ừ”.
Có tiến triển… lúc nãy anh hôn cô mà. Nhưng anh lại chẳng nói gì. Hơn nữa cô chẳng hể cảm thấy mình nên thích anh – anh lúc nào cũng bắt nạt cô.
Thật băn khoăn.
“Tiểu Ly, sở trường của cậu chính là đi bước nào tính bước đó. Còn tình yêu, chẳng qua cũng chỉ là tới đâu hay tới đó thôi”, mắt Tần Tang cũng bắt đầu mơ màng.
Di động của cô đánh mất ở khu mua sắm, lúc đó cô vô tình trông thấy Lý Vi Nhiên trong đám đông, anh đang ôm một cô gái ngây thơ như một nữ sinh, hai người cười nói chọn trang sức, anh thì thầm vào tai cô ta gì đó, cô bé đó bĩu môi đẩy anh, nũng nịu với vẻ trẻ con.
Nhìn từ xa thấy nụ cười yêu chiều của Lý Vi Nhiên, khi quay lại thì di động để ở túi áo khoác của cô đã không cánh mà bay.
Sau đó cả buổi chiều, trong lòng cứ như mất mát điều gì.
Nghĩ đến đó Tần Tang mỉm cười, lại uống một ly nữa.
Tần Tang, không phải đã từng có, mà mày thật sự đánh mất rồi…
“Tần Tang… Tần Tang…”. Tiểu Ly gối đầu lên cánh tay bạn, khép hờ mắt lảm nhảm. Tần Tang thấy buồn cười, chẳng đã nói đi chơi với cô hay sao? Sao cô nàng lại say trước chứ.
Cô nàng này, đúng là kẻ ngốc có cái phúc của kẻ ngốc.
Hôm sau Tiểu Ly đi làm với bộ dạng xấu hổ nhút nhát, ngay cả mang cà phê vào trong cũng tim đập thình thịch. Ngược lại Trần Ngộ Bạch làm như chẳng có gì xảy ra, vẫn nghiêm túc làm việc như thường.
Viện vô số lý do để ra vào khoảng chục lần mà anh vẫn bất động như núi. Tiểu Ly căm hận nghĩ, anh quả nhiên là chọc ghẹo cô thôi.
Nhưng cũng hay, không thiệt hại nhiều lắm, vì đó cũng chẳng phải nụ hôn đầu của cô.
Nụ hôn đầu, đã cho một người tên Sở Hạo Nhiên.
Đó là vào năm thứ hai, trong tiệc sinh nhật mười tám tuổi của Tần Tang. Nói là sinh nhật Tần Tang nhưng khách mời lại toàn là bạn làm ăn với bố của Tần Tang, và một đám con ông cháu cha khác. An Tiểu Ly là đối tượng duy nhất được mời của Tần Tang nên ăn vận rất đẹp. Giống như cô bé lọ lem trong truyện cổ tích, cô mặc một bộ quần áo lộng lẫy và gặp một chàng hoàng tử phong độ ngời ngời ở hoàng