làm trò đùa ư? Có lẽ Từ Sâm đã nếm mùi mèo vờn chuột. Bảo Lâm cắn nhẹ môi yên lặng.
Bên ngoài cửa xe, trời đã sáng, sương mù đang tan. Bảo Lâm nghĩ hôm nay có lẽ nắng ấm, một ngày đẹp trời. Từ Sâm không nói gì hết, đột nhiên nổ máy xe. Bảo Lâm ngạc nhiên:
- Ồ! Cậu làm gì vậy? Cậu định đưa tôi đi đâu?
Từ Sâm hơi chau mày nói:
- Tôi chỉ muốn tìm một chỗ vắng người một chút. Yên tâm, tôi không để Lâm trễ giờ dạy đâu. Tôi sẽ đưa Lâm trở về trường trước tám giờ.
Bảo Lâm nhìn Từ Sâm cười cười:
- Thứ bảy tuần trước là đã nghỉ hè rồi, tôi không cần phải đến trường nữa. Sao dạo này đầu óc cậu để ở đâu vậy?
Từ Sâm nhìn Bảo Lâm bứt rứt:
- Thế à? Tôi nghĩ là... Tôi bận quá không để ý gì hết, lại sai lầm, lại lỡ hẹn. À, vết thương hôm trước của Lâm lành chưa?
Bảo Lâm nhìn thẳng về phía trước:
- Lành rồi, chỉ cần thời gian và biết cách chữa trị là mọi vết thương đều lành.
Từ Sâm nhìn xuống tay Bảo Lâm:
- Đồng ý, nhưng dù sao vẫn để lại vết thẹo.
Bảo Lâm thấy tức cười. Nàng cảm thấy trong lời nói của hai người vừa rồi như có chất chứa một ẩn dụ.
Từ Sâm ngừng bên cạnh một hồ nước. Ở đây cảnh trí hoang vu, cây cỏ rậm rạp. Ngoài tiếng chuông chùa vọng lại và tiếng nước chảy róc rách đâu đó, hầu như không còn gì nữa hết. Bảo Lâm mở cửa xe, không khí thoáng hơn.
Nhìn dáng Từ Sâm có vẻ đau khổ. Bảo Lâm hỏi:
- Cậu gọi tôi ra đây làm gì?
- Tôi nghĩ là... Tôi vừa phạm phải một tội lỗi khó tha thứ.
- Sao?
Từ Sâm nói, đầu cúi xuống:
- Trưa hôm qua, Duy Trâm đến tìm tôi. Lâm cũng biết là mấy hôm nay Trâm cứ đến tìm tôi, hết gọi dây nói đến công ty lại trực tiếp tới nhà. Chúng tôi thường dùng cơm chung, thỉnh thoảng kéo nhau đi khiêu vũ. Trâm nhảy rất khá, điệu nào cũng biết hơn cả tôi.
Bảo Lâm nói:
- Vâng! Ai chứ Trâm thì tôi biết, cô ấy rất lịch thiệp, lanh lợi, có nghệ thuật giao tiếp. Tôi nghĩ có lẽ anh đã có được những ngày vui vẻ.
Từ Sâm thành thật nói:
- Vâng, có một lúc như thế. Nó giống như khi ta uống rượu hay hút thuốc nhiều, chợt nhiên thấy mọi thứ đều như bay bổng, mơ mơ màng màng và quên bẵng hết mọi thứ, như quên chuyện hứa đưa Bảo Lâm đi thay thuốc cho vết thương.
Bảo Lâm khẽ nói:
- Tôi có trách gì cậu chuyện đó đâu. Vả lại, tôi cũng đoán được có chuyện gì rồi.
Bảo Lâm chợt nhiên cảm thấy buồn buồn. Chính vì nhờ cái hẹn của Từ Sâm mà nàng đã từ chối một cái hẹn khác. Ngay từ khi Duy Trâm xuất hiện, Bảo Lâm đã linh cảm chuyện này sẽ kéo theo nhiều phức tạp, vì không có người đàn ông nào Duy Trâm muốn mà thoát khỏi tay nàng. Bảo Lâm không phải buồn vì mất Từ Sâm, nàng chỉ buồn một chút vì tự ái bị tổn thương. Có lẽ đó là một sự ganh tị rất đàn bà.
Bảo Lâm bình thản nói:
- Cậu không cần phải xin lỗi tôi. Tôi xem cậu như một đứa em, chỉ cần cậu sống vui vẻ, thoải mái là tôi rất vui rồi.
Từ Sâm trừng mắt nhìn Bảo Lâm:
- Lâm nói thật đấy chứ?
- Dĩ nhiên là nói thật.
Từ Sâm yên lặng ngả người ra sau ghế, mắt nhắm lại rồi thở dài. Bảo Lâm không hiểu hỏi:
- Cậu làm sao thế? Hôm nay cậu có vẻ lạ quá.
Từ Sâm cắn răng:
- Tôi đã mong là khi gặp tôi, Lâm sẽ lớn tiếng mắng nhiếc một trận. Lâm phải tức, phải cho tôi một tát tai hay một quả đấm. Vậy mà thất vọng quá... Lâm lại còn chúc mừng cho tôi.
Bảo Lâm cười nhạt:
- Tôi đâu phải trẻ con. Vả lại, Từ Sâm, cậu có quyền hưởng thụ niềm vui trẻ tuổi của cậu, cái đó không có gì xấu cả.
- Thế Lâm có biết tôi từ đâu về không?
Bảo Lâm nói ngay:
- Thì từ Nam San! Cậu đã cho tôi biết ban nãy, ít ra cũng phải...
Từ Sâm cướp lời:
- Bốn tiếng đồng hồ.
- Bốn tiếng đồng hồ? Vậy cũng có nghĩa là cậu phải chạy từ giữa khuya.
- Đúng thế! Trời nóng quá, chúng tôi đến Nam San bơi. Rồi trời sụp tối, cô ấy bảo là đường quá nguy hiểm vào ban đêm nên khuyên tôi ngủ lại. Chúng tôi mướn một ngôi nhà nhỏ. Tôi cũng không ngờ nó lại chỉ có một phòng. Tôi định mướn thêm một căn phòng khác, cô ta nói là cô sợ ma. Thế là... Thế là... Ồ! Tôi không biết nói như vậy là đúng không, vì thực ra, cô ấy cũng đã khuyên bảo tôi nên giữ gìn, nhưng tôi không kiềm chế được. Tôi không giữ được mình. Rõ ràng là tôi thất bại. Sau đó tôi thiếp đi rồi tỉnh dậy, có lẽ khoảng mười hai giờ khuya. Tôi mở mắt ra nhìn, thấy Trâm ngủ mà vẫn cười, một nụ cười chiến thắng. Tôi ngồi dậy và chợt hiểu ra. Tôi như bị tạt một gáo nước lạnh vào đầu. Tôi biết một cách rõ ràng là tôi chỉ là một thằng con nít mới lớn, một thằng ngu bị người ta đem ra đùa như một thứ đồ chơi. Tôi tự hỏi chuyện gì đã xảy ra, có phải vì tình yêu không? Rồi tự mình trả lời: Không, không phải, hoàn toàn không phải. Nhất là khi tôi ngồi dậy, nhìn dáng cô ta nằm, tôi chợt thấy kinh tởm, xấu xa làm sao! Một người đàn ông trước khi ôm được người đàn bà trong vòng tay, họ khao khát mê hoặc, nhưng khi đã đạt được mục đích rồi lại thấy ghê tởm. Như vậy là sao? Tại sao? Có một điều tôi hiểu rõ hơn ai hết là tôi đã trúng kế. Nói vậy chắc cũng không công bình lắm. Ai bảo tôi nhảy vào? Chính tôi cơ mà! Tôi chợt thấy ghê tởm chính mình. Bấy lâu nay, tôi cứ ngây thơ, tự hứa sẽ cố gắng giữ mình. Tôi đã giữ được như vậy, phần lớn vì bản tính nhút nhát, rụt rè. Vì tôi tin tưởng là linh hồn và thể xác là một, phải giữ cho nó thuần khiết. Thế mà tối qua, tôi đã để cho mọi thứ bị hủy hoại cả. Tôi vừa giận, vừa tức, tôi đang bị mặc cảm phạm tội. Tôi không hiểu sao mình lại có thể chung đụng dễ dàng như vậy. Thế là tôi đánh thức cô ta dậy, bảo mặc quần áo vào và lái xe một mạch về đây, bỏ cô ta ở nhà cô ta và chạy đến tìm Lâm ngay, tìm Lâm để nói hết.
Bảo Lâm nhìn Từ Sâm. Câu chuyện chàng kể làm nàng đỏ mặt:
- Sao lại kể chuyện này cho tôi nghe, và để làm gì?
- Vì Lâm đã từng nói là tôi chưa trưởng thành!
- Thế à?
Bảo Lâm bối rối, trong khi Từ Sâm có vẻ thành khẩn:
- Lâm nói đúng đấy. Tôi không cưỡng lại được thử thách, cám dỗ. Tôi chỉ là một đứa con nít, mong là Lâm hãy tha thứ cho tôi, thông cảm những bồng bột của tôi.
Bảo Lâm ngồi yên, mắt hướng về con suối nhỏ. Tiếng nước chảy róc rách, Bảo Lâm thấy thật bình thản:
- Cậu Sâm, cậu vẫn còn ngây thơ lắm.
- Lâm nói thế là sao?
- Cậu nói mấy chuyện đó cho tôi nghe, rồi cậu lại yêu cầu tôi tha thứ. Cậu nghĩ tôi là cái gì của cậu chứ?
Từ Sâm ngần ngừ một chút nói:
- Tôi biết là Lâm đã từng biết từ lâu là tôi xem Lâm như...
Bảo Lâm vội cắt ngang:
- Cậu đừng đề cập đến hai chữ "tình yêu" nhé! Bằng không cậu phạm phải lỗi lầm khác như cậu đã phạm tối qua. Cậu sẽ ân hận đấy.
Từ Sâm mở trừng mắt trong khi Bảo Lâm tiếp:
- Cậu hãy nghe tôi nói điều này, cậu Sâm: cậu chưa phải là đã yêu tôi. Tôi nói chữ "yêu" đúng nghĩa giữa hai người - Trai và gái đấy. Cậu hãy bình tĩnh suy nghĩ coi đúng không. Cậu "kính trọng" tôi nhiều hơn là yêu tôi. Và tôi đã lắng nghe cậu giống như một tín đồ Thiên Chúa đi xưng tội, còn tôi là linh mục. Chuyện đó không phải là tình yêu.
Từ Sâm bực dọc:
- Bảo Lâm, cô...
Bảo Lâm cắt ngang:
- Hãy để tôi nói hết. Cậu Sâm, tôi cho cậu biết, tôi là người đã yêu và được yêu. Mặc dù mối tình đó không kéo dài được bao lâu nhưng phải nói cho cậu biết là lúc đó chúng tôi yêu một cách rất thực lòng, rất say đắm. Tình yêu trai gái không phải chỉ là sự nhung nhớ lẫn nhau mà còn là sự ngưỡng mộ, âu yếm, chăm sóc, mê hoặc... Phải có cả cái "Nhất nhật bất kiến như tam thu hề", còn cậu, cậu đâu có những cái đó với tôi đâu.
Từ Sâm ngẩn ra thật lâu, mới miễn cưỡng nói:
- Làm sao Lâm biết là không có?
- Nếu có, cậu đâu chỉ để cho Trâm lôi cuốn một cách dễ dàng như vậy?
Bảo Lâm thở dài nói tiếp:
- Nếu có, tim cậu còn chỗ đâu để chứa đựng thêm bóng hình khác? Cậu đâu thể xa cách tôi những hai tuần lễ mà không màng nhớ đến. Trong khi người ta yêu nhau, một ngày không gặp mặt như ba năm xa cách kia mà.
Từ Sâm vội đáp:
- Lâm phải biết là tôi bị mê hoặc, một sự mê hoặc nhất thời, không phải là tình yêu, và chính vì thế mà tôi đã xin Lâm tha thứ cho.
Bảo Lâm nói:
- Tôi thì tha thứ cho Sâm từ lâu rồi. Tôi nói những điều đó ra không phải để trách móc Sâm mà chỉ là để giải thích thế nào là tình yêu. Cậu Sâm, cậu còn quá ngây thơ, đơn giản và hiền lành quá. Cậu chưa yêu nên chưa hiểu cặn kẽ thế nào là yêu. Cậu tưởng là cậu đã yêu tôi, thật ra thì tình cảm mà cậu dành cho tôi chẳng qua chỉ là một thứ tình cảm bao trùm mà Sâm đã dành cho Thúy Bình, Thúy Du và Thùy Tâm. Khác một chút là tôi không phải là chị em ruột của cậu. Nói khác đi, tình cảm đó như một sự pha trộn giữa tình chị em và tình bạn, chỉ có thế thôi. Cậu nghĩ cho kỹ sẽ thấy ngay, trong quá trình trưởng thành của mỗi người đều có một số bí mật. Những bí mật đó không tiện kể lại cho cha mẹ, chị em nghe, chỉ có thể kể lại cho bạn bè. Và tôi, tôi là một người bạn được Sâm coi như là tốt. Cậu đã coi tôi như một thứ tri kỷ và không giấu giếm gì tôi.