- Hắn phạm phải sai lầm mà rất nhiều người đàn ông phạm phải. Cái sai lầm đó anh cũng từng mắc…
Tạ Thắng cắt ngang:
- Được rồi! Tôi hứa sẽ không giận, không trách gì Từ Sâm cả, ổn chứ? Bây giờ hãy kể cho anh nghe câu chuyện như thế nào.
- Vâng.
Bảo Lâm bắt đầu kể, từ chuyện quen biết nhau Từ Sâm với Duy Trâm, mối liên hệ giữa Trâm và Lâm, rồi đến chuyện Duy Trâm rũ Từ Sâm đi Nam San tắm biển, ngủ đêm... Bây giờ Trâm đã mang thai và Trâm bắt Sâm phải cưới.
Tạ Thắng ngồi yên suy nghĩ. Sau đó, chàng nhìn lên, mặt có vẻ khó chịu.
- Duy Trâm là em gái của La Dũng phải không?
- Vâng.
Tạ Thắng gật gù:
- Đây đúng là một chuyện phức tạp. Cô gái đó coi như là bạn của em thì đương nhiên em phải hiểu rõ tính nết của cô ta, mục đích của cô ta chứ? Đã cố tình quyến rũ trai mới lớn sao lại để cho có con? Mục đích là gì? Hôn nhân ư? Một cuộc hôn nhân không cần tình yêu? Làm gì có chuyện kỳ vậy!
- Khoan đã...
Một tia sáng lóe trong đầu Bảo Lâm.
- Anh có biết là mục tiêu đầu tiên của cô ấy là bảo em giới thiệu anh cho cô ta. Sau đó, khi biết Từ Sâm là con trai của đại doanh thương Ngô Trọng Nhàn, mục tiêu mới được thay đổi. Em nghĩ là điều mà cô ấy đeo đuổi là tiền tài, danh vọng chứ không phải là để quyến rũ đàn ông suông. Như vậy, trên một khía cạnh nào đó, Duy Trâm và bà chủ "Vườn Sen" có sở thích giống nhau.
Tạ Thắng có vẻ áy náy:
- Em làm ơn nói chuyện trong chủ đề thôi, đừng đi ra ngoài, được chứ?
Bảo Lâm nói:
- Em nói chuyện đúng trọng tâm đấy chứ. Anh có biết không, lần đầu tiên em biết về Lynh là qua miệng của Duy Trâm.
Tạ Thắng lẩm bẩm:
- Đúng là thứ chết tiệt!
Bảo Lâm ngẩng lên nhìn Thắng:
- Xin lỗi anh. Thật ra, em cũng không rõ ý định của Duy Trâm. Em nghĩ anh đã từng phân tích tâm lý của Mỹ Liên, hẳn anh sẽ hiểu rõ Duy Trâm hơn. Biết đâu Trâm chẳng yêu Từ Sâm như Lynh yêu anh vậy?
Tạ Thắng đỏ mặt:
- Thôi mà, tha cho anh đi, sao em cứ ghép chuyện hai người đó lại với nhau hoài vậy?
Bảo Lâm có vẻ suy nghĩ:
- Được, em không nói nữa. Duy Trâm năm nay hai mươi lăm tuổi. Đàn bà đến tuổi này thường phân vân, không biết mình có còn sức lôi cuốn không.
Bảo Lâm nhìn Tạ Thắng:
- Xin lỗi anh nhé, nhưng em phải dẫn lời của anh, là có nhiều người đàn bà muốn chứng tỏ sự hấp dẫn của mình vẫn còn mạnh nên họ tìm cách lôi cuốn thanh niên trẻ hơn, như trường hợp của Lynh.
- Bảo Lâm, sao em cứ giương đông kích tây mãi?
- Anh lầm rồi, em đang tìm cách giải quyết chuyện Từ Sâm đấy chứ. Anh không muốn à?
- Sao lại không?
- Vậy thì anh đừng quấy rầy nữa, để em nghĩ xem nào!
Bảo Lâm nhìn lên trần nhà suy nghĩ:
- Như anh biết, có người con gái cần tiền, người cần tình yêu, người lại muốn tìm nơi nương tựa. Còn Duy Trâm? Cô ấy cần một người chồng! Một người chồng có chút địa vị trong xã hội, có tiền của. Trâm không cần tình yêu của chồng. Trái lại, nàng còn có thể dựa vào đấy để thu hút đàn ông khác. Đúng rồi, đó là mục đích của Trâm! Trâm đang cần một người đàn ông như thế.
Tạ Thắng gật gù nói:
- Không phải chỉ có bấy nhiêu thôi đâu. Theo ý em thì Trâm đã nhắm vào Sâm, và cũng theo em thì Sâm có thể phủ nhận chuyện đó được không? Anh cho rằng không! Từ Sâm còn ngây thơ, khờ khạo lắm, hắn không hề biết là bị giăng bẫy. Cái gì hắn cũng tưởng là thật. Chỉ tội nghiệp cho Trúc Vỹ, con bé không thể sống thiếu Sâm, xa nhau nó có thể chết mất.
- Em thấy thì...
Bảo Lâm nghĩ đến thái độ của Trúc Vỹ khi ngồi trong phòng khách nhà họ Ngô.
- Hay là chúng ta nên mời Duy Trâm đến đây nói chuyện đâu đấy sòng phẳng, coi điều kiện của cô ấy thế nào?
Bảo Lâm nhắc điện thoại lên, nhìn Tạ Thắng:
- Anh tìm một địa điểm thích hợp nào đi, ta sẽ bảo Từ Sâm đưa cô ấy đến đấy. Mọi chuyện phải giải quyết nhanh chóng, không thể để kéo dài được.
Tạ Thắng suy nghĩ:
- Thật ra thì biết chỗ nào an toàn, thích hợp? Hay là thế này, em cứ điện thoại bảo Từ Sâm mười một giờ mang Duy Trâm đến đây. Chúng ta sẽ thảo luận sự việc trong thư phòng, chỉ có nơi này an toàn nhất.
- Anh không sợ là Trúc Vỹ nghe được à?
- Mười một giờ, Trúc Vỹ đã ngủ. Vả lại, phòng ngủ ở trên lầu, Vỹ lại không có thói quen nghe lén.
- Thế còn mẹ và vú Ngô?
- Hai người đó ngủ còn sớm hơn.
Bảo Lâm vẫn thấy không yên tâm:
- Em thấy không ổn.
Tạ Thắng chau mày:
- Không còn cách nào khác! Chuyện này không tốt lành gì, không lẽ nói giữa chốn đông người ư? Thôi em gọi dây nói đi, bảo Sâm mang cô ấy lại đây. Anh muốn xem mặt cô ta thế nào.
- Vâng.
Bảo Lâm lẳng lặng đến bên máy điện thoại. Cả căn phòng im lặng, chỉ có tiếng u u và tiếng bấm số vang lên từ phía Bảo Lâm.