iểu. Trúc Vỹ là đứa con gái thế nào, con trai nhìn thấy là phải mềm lòng ngay.
- Ờ.
- Trúc Vỹ năm nay mười chín, tuổi thiếu nữ mộng mơ. Từ Sâm thì hai mươi lăm. Họ bị hấp dẫn nhau, làm bạn nhau, chuyện đó đâu có gì lạ?
- Đúng rồi, không có gì lạ hết.
- Vậy thì anh có gì bất mãn em?
- Có.
- Cái gì?
Tạ Thắng kéo Bảo Lâm vào lòng:
- Em vừa thao thao bất tuyệt, em vừa dữ lại vừa cay nghiệt. Em nói chuyện với anh như là một kẻ thù, bộ em ghét anh lắm sao?
Bảo Lâm chợt buồn cười. Cũng may là nàng chưa bị Từ Sâm làm mềm lòng, cũng may là Từ Sâm chỉ là một đứa em trai. Tình cảm của hai người còn lành mạnh, chưa có một hành động nào để hối hận, bứt rứt, bằng không, chẳng biết bây giờ phải ăn làm sao, nói làm sao? Phải thành thật nhận rằng, có lúc Từ Sâm đã làm nàng xao xuyến, nhưng cái xao xuyến của một thứ tình cảm sẽ chia, giãi bày của một người chị đối với em, chứ không phải là tình yêu. Với Từ Sâm có khác chút, nhưng đó chỉ là một phút bồng bột, mềm yếu thường có ở lứa tuổi mới lớn.
Tạ Thắng nhìn người vợ sắp cưới thỏa mãn. Nàng như gỡ được gánh nặng trong tim. Tạ Thắng nghĩ ngợi:
- Còn chuyện giữa Từ Sâm và Trúc Vỹ, chúng nó là những đứa trẻ mới lớn, Tiên Đồng với Ngọc Nữ. Hãy để chúng phát triển tự nhiên. Bốn mươi tuổi đầu như ta vẫn còn phải săn bắt tình yêu thì nói gì tuổi trẻ.
Nghĩ vậy, Tạ Thắng giả vờ làm mặt nghiêm lại:
- Anh muốn cảnh giác em một việc.
- Việc gì?
- Từ đây về sau, không có quyền chất vấn anh.
Bảo Lâm mở to mắt:
- Hử? Câu nói đó để em nói mới đúng chứ?
Tạ Thắng nói:
- Anh nói đúng hơn, anh đã là luật sư. Nhà có một luật sư đủ rồi, không cần phải có thêm một người thứ hai. Em nghe rõ chưa? Không được sử dụng ngôn ngữ lạnh lùng của hành chính trong nhà.
- Cái đó... Tất cả đều do em học được của anh cơ mà?
- Bây giờ không cho học nữa.
Bảo Lâm nhún vai, giả vờ:
- Có một chuyện, không biết anh biết chưa?
- Chuyện gì?
- Anh ích kỷ, ngạo mạn, cố chấp và bá đạo quá!
- Khoan.
- Sao vậy?
- Em vừa bảo là có một chuyện mà nãy giờ em đã bày ra bốn chuyện rồi.
Bảo Lâm không nhịn được hét lên:
- Ồ! Thật chịu không nổi ông, ông là... ông là…
Bảo Lâm nói mà không biết sử dụng chữ gì cho thích hợp thì Tạ Thắng đã tiếp lời:
- Ông là... người đàn ông dễ thương quá, phải không?
- Ồ! Nói mà không biết mắc cở.
Bảo Lâm quay lưng đi ra cửa, miệng nói:
- Để em đi tìm Từ Sâm.
Tim Tạ Thắng nhảy nhót:
- Tìm Từ Sâm? Em đi tìm hắn chi vậy? Bây giờ Từ Sâm đã là bạn của con gái anh rồi cơ mà?
- Em tìm hắn để nhờ hắn đo thêm mặt anh dày cỡ nào.
Tạ Thắng chụp lấy Bảo Lâm, siết chặt vào người:
- Bảo Lâm! Em có biết là em đáng yêu cỡ nào không? Anh không làm sao sống mà thiếu em được.
Bảo Lâm thở ra, úp mặt vào lồng ngực người yêu, nghe tiếng tim đập rộn rã trong lồng ngực chàng. Tất cả những buồn đau cũ coi nhu đã qua hết, quên hết…Bây giờ chỉ nên nghĩ đến hạnh phúc, hai chữ "hạnh phúc" thôi.
- Em đang nghĩ gì thế?
- Em đang nghe tiếng đập của tim anh.
- Thế ư? Nó đập thế nào?
- Yêu em... em yêu... yêu em...
Tạ Thắng xúc động nói:
- Cảm ơn em! Anh biết anh có rất nhiều khuyết điểm. Anh ích kỷ, ngạo mạn, cố chấp, bá đạo. Anh sẽ sửa đổi.
- Không cần! Em thấy chúng đều đẹp.
- Cái gì đẹp?
- Những khuyết điểm mà anh vừa nói.
- Thật ư?
- Thật! Khi đã yêu thì tất cả khuyết điểm của người yêu đều biến thành ưu điểm. Đúng hơn, khi yêu, ta cũng phải yêu cả điều tốt lẫn điều xấu ở người yêu của mình.
Tạ Thắng cúi xuống nhìn Bảo Lâm, mắt chợt ươn ướt. Hạnh phúc như cơn gió mát giữa trưa hè thổi tới. Cả hai người đắm đuối nhìn nhau. Hạnh phúc như đang vây chặt lấy họ.