Cuối cùng cũng về đến nhà, lúc này Đàm Bân đã sức cùng lực kiệt. Cô không thèm để ý thời tiết nóng bức thế nào, điều chỉnh điều hòa xuống nhiệt độ thật thấp rồi xả đầy một bồn nước nóng để tắm.
Mùi tinh dầu dần lan tỏa, những tâm sự rối bời trong cô dường như cũng theo mồ hôi thoát ra ngoài. Đàm Bân đang thả lỏng cơ thể thì điện thoại trong phòng khách reo vang. Thật không đúng lúc. Cô lười đứng dậy đi ra nghe điện, cứ để mặc chuông kêu mãi, cuối cùng nó cũng ngừng lại.
Vừa mới thở khẽ một hơi, điện thoại di động lại bắt đầu reo.
“Hic!” Đàm Bân thực sự không thể thư giãn được nữa, cô bò dậy khỏi bồn tắm, người ướt nhẹp, đi ra ngoài lấy di động mang vào phòng tắm.
Là số của Thẩm Bồi, bất giác cô thấy vui vui, dù sao ngày vừa rồi cô cũng không được nghe thấy giọng nói của anh.
“Thẩm Bồi?”
“Là anh đây. Bân Bân, em đang làm gì vậy?” Tín hiệu bên Thẩm Bồi không tốt lắm, lúc rõ lúc không.
“Em đang ngâm mình trong bồn tắm.” Đàm Bân bám vào mép bồn tắm, uể oải trả lời.
Mồ hôi túa ra mỗi lúc một nhiều, dường như cơ thể đã bị vắt khô, không còn chút nước nào nữa, cô hơi váng đầu, không dám cử động nhiều.
“Sao giọng em uể oải thế? Ốm rồi phải không?”
“Không phải, không phải, em vẫn khỏe, đừng trù ẻo em. Anh đang ở đâu thế?”
“Anh đang ghi hình ở Cam Túc, hôm qua bọn anh đã vào vùng thảo nguyên Tang Khoa rồi.” Giọng của Thẩm Bồi có vẻ rất hứng thú. “Quả thực em nên đi, thảo nguyên vào mùa hè quá đẹp! Đẹp đến nỗi anh không thể tìm được bất cứ từ ngữ nào để có thể miêu tả, mất hết khả năng ngôn từ rồi.”
“Được rồi, em còn lạ gì tính cách của anh chứ, gọi điện thoại bàn không được lại gọi di động, chỉ vì để nói cho em biết thảo nguyên đẹp thế nào thôi sao? Có ma mới tin lời anh.”
“Ok, chịu thua em rồi, anh muốn hỏi em một câu.”
“Anh nói đi, em đang nghe.”
Thẩm Bồi lại không nói gì nữa, Đàm Bân chỉ nghe thấy tiếng “ù ù” bên tai, không biết là tiếng của điện thoại hay là tiếng gió đêm trên thảo nguyên.
“Nói đi, anh sao thế?”
Thẩm Bồi ho một tiếng, rồi lại ho tiếng nữa, cuối cùng cũng nói: “Ừ, về chuyện… thủ tục kết hôn, có phải rất phiền phức không?”
Điện thoại của Đàm Bân suýt chút nữa rơi xuống bồn tắm. Cô nhìn chiếc điện thoại, cứ ngỡ mình nghe nhầm.
“Bân Bân?”
Đàm Bân định thần lại. “Anh vừa nói gì? Thủ tục kết hôn?”
“Ừ.”
“Anh không bị sốt đấy chứ? Hay uống nhiều rượu quá?”
“Lại coi thường anh rồi, anh đang nói nghiêm túc đấy. Em đừng chen vào, để anh nói hết đã. Hôm nay anh xem nghi thức giội nước lên đầu của người Tạng, có rất nhiều người cứ đi một bước lại quỳ lạy một lần, phải mất rất nhiều năm để đi từ Thanh Hải, Tứ Xuyên, Nội Mông đến nơi cần đến. Anh đứng một bên xem, cứ suy nghĩ mãi, có biết bao nhiêu người dùng cả cuộc đời để chờ đợi một kiếp sau hư vô, chỉ vì một lời hứa không thể kiểm chứng mà đánh mất quãng thời gian đẹp nhất của đời người dâng hiến trọn vẹn cho tín ngưỡng của mình, ngoài ra không cầu nguyện điều gì khác. Nếu có một ngày, họ biết đầu bên kia của sợi dây duy trì sự sống và hy vọng đó không có bất cứ thứ gì họ sẽ như thế nào?”
Đầu óc Đàm Bân như quay cuồng, bao nhiêu năm nay cô chưa từng nghĩ đến chủ đề sâu xa như thế.
“Sẽ như thế nào ư?” Cô nói. “Em chỉ có thể nghĩ đến cụm từ mãi mãi không thể quay đầu.”
“Đúng, đột nhiên anh cảm thấy tác phẩm trước đây của mình thật tệ, họ nói tranh của anh đẹp nhưng sáo rỗng, anh không hề thích nghe những lời đó, bây giờ nghĩ lại, có lẽ họ nói đúng.”
Đàm Bân không nói gì nữa, chỉ im lặng lắng nghe.
“Bân Bân, anh muốn nói với em, những lời anh nói trước khi đi, bây giờ anh xin rút lại. Anh không muốn vì tương lai bất định mà từ bỏ những thứ anh đang nắm giữ, là như vậy đấy.”
“Được, em đợi anh về.” Giọng của Đàm Bân rất nhẹ nhàng.
Lần này, Thẩm Bồi im lặng rất lâu. Qua sóng điện thoại, dường như Đàm Bân cảm nhận được vẻ thỏa mãn và vui sướng của anh trong sự tĩnh lặng đó.
Cuối cùng Thẩm Bồi nói: “Muộn rồi, em ngủ đi. Anh ngắt máy đây.”
Ba giây sau, Đàm Bân nghe thấy tiếng “bíp bíp” ở đầu máy bên kia.
Cô nhảy ra khỏi bồn tắm, cảm giác cơ thể như tràn đầy năng lượng. Hôm đó, cô ngủ rất say, một giấc ngủ sâu hiếm có.
Cũng từ hôm đó, nhịp độ công việc hằng ngày đột nhiên nhanh hơn. Bộ phận sản xuất ngày đêm chuẩn bị hồ sơ trao đổi kỹ thuật dựa theo yêu cầu cụ thể của tập đoàn Phổ Đạt.
Trình độ kỹ thuật của những người thuộc bộ phận sản xuất này đương nhiên không cần bàn cãi, nhưng khi làm tài liệu diễn thuyết vẫn phạm phải một số sai lầm như: không xem đối tượng, không có trọng điểm, không phân chia điểm chủ yếu và thứ yếu. Vì vậy không chỉ lo việc của mình, Đàm Bân còn phải dành thời gian giúp họ sửa tài liệu. Nhưng những phiền não của cô không ai có thể gánh đỡ được.
Hôm đó là thứ Sáu, cô vừa từ trụ sở Phổ Đạt trở về công ty thì một giọng nữ gọi giật cô lại: “Cherie, có bưu kiện chuyển phát nhanh gửi cho cô.”
Một hộp giấy rộng chừng mười phân được gói rất gọn gàng. Họ tên của người gửi rất lạ, cô chỉ biết địa chỉ đó là một tòa văn phòng nổi tiếng trên đường Trường An. Cả đoạn đường về văn phòng cô cứ lẩm bẩm, không phải là bom hay virut gây dịch bệnh chứ?
Về đến phòng làm việc, Đàm Bân mở ra xem, bên trong hộp giấy là một chiếc hộp gỗ rất đẹp, bên trên khắc hoa văn theo phong cách cổ.
Mở nắp hộp gỗ ra, Đàm Bân “oa” lên một tiếng, lập tức mở to mắt.
Trong chiếc hộp là một con dấu rất đẹp làm bằng đá Điền Hoàng.
Cho dù bình thường cô không thấy hứng thú đối với những thứ đó, nhưng vì theo Thẩm Bồi nhiều nên bị nhiễm, những thông tin về giá cả thị trường của đá Điền Hoàng cô cũng biết ít nhiều.
Nhìn màu sắc, chất lượng của loại đá Điền Hoàng này, nhẵn bóng, trong suốt, gần như có thể nhìn xuyên qua, cho dù là đá Thái Đông giả mạo thì cũng thuộc vào loại sản phẩm cao cấp, giá chắc chắn không hề rẻ.
Cô nghi ngờ, lấy con dấu ra, để trước mặt quan sát.
Con dấu trên tay cô mát lạnh, nhẵn bóng, dưới đáy khắc mấy chữ theo kiểu Tiểu triện cổ.
Cố gắng nhìn cô cũng chỉ có thể đoán ra được hai chữ. Nhìn bên dưới còn dính mực đóng dấu màu đỏ, Đàm Bân thở một hơi, đóng con dấu xuống một tờ giấy trắng, lúc này dòng chữ mới hiện rõ, cô đứng sững một hồi, không nói được lời nào.
Bảy chữ đó là: “Thập phân hồng sở biện thành khôi[1].”
[1] Có nghĩa là: Mười phần sắc đỏ sẽ hóa đen.
Một nhà văn mà dạo trước Đàm Bân rất yêu thích đã từng sử dụng câu nói này trong một cuốn sách. Khi ấy, cô vẫn học cấp ba, còn chưa hiểu về mối quan hệ biện chứng: lạc cực sinh bi, thịnh cực tất suy, chỉ cảm thấy sợ hãi một cách cực đoan, giống như bị giội một chậu nước lạnh từ đỉnh đầu xuống gót chân.
Sau đó rất lâu cô mới biết nguồn gốc thực sự của câu nói này.
Trong tâm lý của người trẻ tuổi, “thập phân hồng sở biện thành khôi” dường như thê thảm hơn cả “khai đáo trà mi hoa sự liễu[2]”.
[2] Có nghĩa là: Đến khi trà mi ra hoa thì các hoa khác đã tàn.
Nhiều năm sau gặp lại, cảm giác ban đầu đó vẫn tồn tại.
Đàm Bân nhìn vào con dấu đỏ đầy vẻ ngạc nhiên, rốt cuộc là ai?
Nhớ đến việc Văn Hiểu Tuệ đánh giá bạn trai: thời bình này đừng mong chờ anh ta đỡ đạn cho mình, nhưng anh ta dám tiêu bao nhiêu tiền và thời gian cho mình thì có thể chứng tỏ anh ta yêu mình bấy nhiêu.
May mà dưới hộp gỗ vẫn còn một tấm thiệp.
Trên tấm thiệp nhỏ màu trắng có viết: “Chúc mừng sinh nhật!” Lật tấm thiệp lại, có hai hàng chữ khác: “Vãn lai thiên dục tuyết, Năng ẩm nhất bôi vô?[3]”
[3] Có nghĩa là: “Trông trời sắp tuyết thê lương, Nhâm nhi một chén rượu suông không nào?” Trích trong bài Vấn lưu thập cửu của Bạch Cư Dị, bản dịch của Nguyễn Tâm Hàn.
Nhưng chữ ký bên dưới lại là cái tên mà cô đã gặp không biết bao nhiêu lần trong những bản hợp đồng, ba chữ quen thuộc vô cùng: Trình Duệ Mẫn.
Ngày mai là sinh nhật lần thứ hai mươi chín của Đàm Bân, đây là một món quà sinh nhật mà người tặng rất có lòng, một lời mời đặc biệt. Đàm Bân ôm hai vai, ngồi xuống, không biết có phải có gió thổi tới không mà cô cảm thấy hơi lạnh. Cô đoán Trình Duệ Mẫn là người làm việc gì cũng rất chừng mực, con dấu này có khả năng là đồ giả, giá trị không thể quá cao.
Đàm Bân đã từng gặp không ít trường hợp như thế này, có những món quà còn đắt hơn rất nhiều, nhưng quan trọng là nó đến quá bất ngờ, cô không kịp chuẩn bị tâm lý đón nhận.
Mấy lần gặp mặt trước, dường như trong lời nói của Trình Duệ Mẫn đã chứa đựng tình ý, không phải cô không nhận ra, chỉ là tính hư vinh khiến cô cảm thấy không có gì là không thỏa đáng cả, ngược lại cô còn khá thích tình ý này.
Chỉ có thế thôi.
Trên thế giới này đương nhiên có rất nhiều thứ tốt đẹp, nhưng không phải ai cũng có đủ tư cách để sở hữu. Sở hữu một cách miễn cưỡng không có nghĩa là muốn gì được nấy.
Chỉ có thể đứng từ xa chiêm ngưỡng, đánh giá một lượt, sau đó thì ném nó ra khỏi đầu.
Đây là kinh nghiệm mà Đàm Bân có được từ một quảng cáo trên tạp chí thời trang.
Đàm Bân cảm thấy đây không phải là phong cách của anh.
Cô cất con dấu đi, quyết định đồng ý lời mời, để xem xem rốt cuộc đằng sau thành ý này có mục đích gì khác.
“Canh đãi cúc hoàng gia uấn thục, Cộng quân nhất túy nhất đào nhiên[4]” Anh đã dùng thơ của Bạch Cư Dị thì Đàm Bân cũng dùng thơ của Bạch Cư Dị để trả lời, cô soạn một đoạn tin nhắn ngắn rồi gửi đi.
[4] Có nghĩa là: “Đợi lúc nhà mình thơm rượu cúc, Mời ông cùng một trận say riêng.” Trích trong bài Dữ Mộng Đắc cố tửu nhàn ẩm, thả ước hậu kỳ của Bạch Cư Dị, bản dịch của Viên Thu.
Thầm nghĩ sẽ nhận được hồi âm ngay sau đó, nhưng chờ mãi mà không thấy.
Cứ thế đến lúc hết giờ làm việc, di động reo không biết bao nhiêu lần nhưng đều không phải là số mà cô chờ đợi.
Đàm Bân thấy ngứa răng. Thầm nghĩ địch tiến ta lùi, địch lùi ta tiến, anh ta thật có kinh nghiệm.
Đã là cuối tuần, đồng nghiệp đều về hết, cô vẫn bù đầu xử lý email.
Điện thoại lại reo vang trong căn phòng trống trải khiến cô giật mình.
Đàm Bân liếc qua màn hình hiển thị, đợi nó đổ chuông gần hết bài hát mới ấn nút nghe.
“Xin chào, tôi là Đàm Bân.” Giọng nói đặc trưng của người làm văn phòng.
Người ở đầu máy bên kia như bị nghẹn lại một chút, rất lâu không nói gì.
“Xin hỏi ai đấy ạ?” Đàm Bân giả bộ hỏi dồn.
“Trình Duệ Mẫn.” Cuối cùng người đó cũng xưng tên.
“Có chuyện gì không ạ?” Bản thân cô cảm thấy mình thật đạo đức giả, tin nhắn đó là do ai gửi kia chứ?
Trình Duệ Mẫn bị hỏi như vậy, không biết phải nói sao, im lặng hồi lâu rồi mới trả lời: “T