Sáng sớm hôm sau, Đàm Bân đi làm, Thẩm Bồi vẫn ôm chăn ngủ, dáng điệu cuộn tròn rất ngây thơ. Cô đứng cạnh giường, ngắm nhìn anh, tủm tỉm cười, để một chùm chìa khóa dự phòng trên tủ, khép cửa lại rồi rời đi.
Cuộc họp dự bị đấu thầu lần này tập trung đầy đủ đội ngũ kinh doanh nhất từ khi Chủ tịch hội đồng quản trị Lưu Bỉnh Khang tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc kinh doanh.
Trừ Giám đốc khu vực phía nam Tăng Chí Cường vì có cuộc hẹn với khách hàng không thể bỏ lỡ, còn lại giám đốc kinh doanh của ba khu vực cùng các giám đốc kinh doanh một vài chi nhánh quan trọng đều tề tựu ở Bắc Kinh.
Trước khi vào vấn đề chính, Lưu Bỉnh Khang truyền đạt tinh thần mới của trụ sở chính, đại ý là lợi nhuận thị trường của công ty càng ngày ít nên kể từ hôm nay MPL sẽ dần chuyển đổi từ nhà cung cấp thiết bị thuần túy sang cung cấp phương án tư vấn. Sau đó, ông ta tuyên bố một quyết định: “Việc tập trung thu mua của Phổ Đạt là một cuộc chiến đối với chúng ta. Để đảm bảo quá trình đấu thầu diễn ra thuận lợi, chúng ta cần thành lập một nhóm đấu thầu tạm thời, những người có mặt ở đây hôm nay đều sẽ là key person của nhóm, tất nhiên, chúng ta cần một Bid Manager[1]…”
[1] Key person: nhân vật chủ chốt, Bid Manager (BM): người phụ trách đấu thầu.
Nói đến đây, Lưu Bỉnh Khang ngừng lại một lúc, ánh mắt dừng lại trên người Đàm Bân. Cô lập tức có dự cảm bất thường, trong đầu như có luồng gió u ám thổi qua.
“Sau khi bàn bạc, một beautiful lady[2] sẽ là Bid Manager của dự án này, phụ trách tất cả việc đấu thầu. Cô ấy là…”
[2] Có nghĩa: quý cô xinh đẹp.
Đàm Bân nghe thấy tên mình vang lên: “Cherie Đàm.”
Cô cảm thấy sàn nhà dưới chân hoàn toàn biến mất.
Không khí trong phòng có phần im lặng, một vài người quay đầu nhìn Đàm Bân, biểu hiện kỳ quặc.
Trên gương mặt Đàm Bân chỉ còn lại dư âm của nụ cười, không hề phòng bị, bị đánh khiến cô nổ đom đóm mắt.
Trách nhiệm của chức vụ này thật sự quá nặng nề, cô không thể nào đảm đương nổi. Mục tiêu tiêu thụ trong nửa năm của Trung Quốc đại lục là bốn mươi phần trăm, tất cả sự thành bại đều đặt cược cả vào dự án này. Nếu không may có tổn thất gì, cô có tan xương nát thịt cũng khó tránh khỏi tai họa.
Chi nhánh của MPL ở các quốc gia hoặc các khu vực khác thường áp dụng phương thức để các Bid Manager phụ trách quản lý đấu thầu, nhưng đám Bid Manager đó đều có đến mười năm, hai mươi năm kinh nghiệm.
Ở Trung Quốc đại lục, nếu xét về trình độ chuyên môn thì Giám đốc kinh doanh khu vực đông bắc Vu Hiểu Ba hoặc Giám đốc kinh doanh khu vực phía nam Tăng Chí Cường mới là những người phù hợp với vị trí này hơn. Đàm Bân nghĩ vậy, bèn đứng dậy, định từ chối. Vu Hiểu Ba ngồi đối diện nhìn cô, bất giác lắc lắc đầu, sau đó giơ hai tay lên, nhẹ nhàng vỗ tay.
Mọi người có mặt trong phòng họp như bừng tỉnh sau cơn mê, vội vàng làm theo. Việc này đã vô tình chặn đứng những gì Đàm Bân đang muốn nói. Cô bèn mỉm cười, gật đầu tỏ ý cám ơn đồng nghiệp, đồng thời cũng ra hiệu cho họ hãy yên lặng. Lưu Bỉnh Khang tiếp tục: “Cherie, công việc mấy tháng tới sẽ rất nặng nề, vì vậy Lợi Duy… Ồ, Lợi Duy đâu?” Kiều Lợi Duy đứng dậy từ dãy ghế phía sau, lớn tiếng đáp: “Binh nhì Kiều Lợi Duy có mặt!”
Mọi người trong phòng họp được một phen cười nghiêng ngả. Đây là lời thoại kinh điển trong một bộ phim truyền hình khá nổi đang được phát sóng.
Lưu Bỉnh Khang mỉm cười, xua tay nói: “Ngồi xuống, ngồi xuống, trong thời gian đấu thầu Lợi Duy sẽ giúp Cherie, chủ yếu phụ trách mối quan hệ với Phổ Đạt và khách hàng, còn mọi người, phải dốc sức giúp đỡ hai người đó.”
Kiều Lợi Duy cũng tương đối hợp tác, lập tức nắm hai tay đưa lên đỉnh đầu. “Chư vị huynh đệ, nhìn vào lợi ích của Đảng và nhà nước, đến lúc đó hãy giúp tiểu đệ một tay!”
Cả phòng họp một lần nữa rộ lên những tiếng cười, không khí trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Cherie thì sao? Cô cũng nói gì đi chứ?” Lưu Bỉnh Khang hỏi.
Đàm Bân áp sát hai tay trước ngực, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười nhưng trong lòng hết sức phẫn nộ. Cô có cảm giác như mình bị lừa công khai trước mặt tất cả mọi người.
Dựa vào ám hiệu của Vu Hiểu Ba, cô biết rõ chuyện này đã được định sẵn, phản đối cũng chẳng ích gì, không cần thiết phải làm những việc uổng công vô ích. Phản ứng của Kiều Lợi Duy càng khiến cô hiểu rõ anh ta đã biết trước kết quả rồi, chỉ có cô là không hề hay biết. Cô thật sự không hiểu rốt cuộc Lưu Bỉnh Khang đang nghĩ gì nữa.
Cô không sợ áp lực và trách nhiệm nhưng sợ nhất là phân công mập mờ hai người cùng đảm trách một công việc, hơn nữa, cũng chẳng ai thèm hỏi qua ý kiến của cô. Đàm Bân nhanh chóng cân nhắc hoàn cảnh của mình: nếu làm tốt, đó là sự nỗ lực của cả đội, không có gì để nói; nhưng nếu làm không tốt, người khác đều có thể phủi tay mà đi, còn trên đầu cô đang đội chiếc mũ Bid Manager, mọi việc tồi tệ sẽ đổ hết lên đầu cô, chẳng phải là hợp lý quá hay sao?
Cảnh tượng ván đã đóng thuyền đang hiện lên trước mắt, cô chỉ có hai lựa chọn, một là thành công, hai là phải trả giá, chẳng còn đường rút lui nữa rồi. Vì thế cô nhất định phải nể mặt Lưu Bỉnh Khang, trước tiên phải giữ vững vị trí của mình, có chết cũng phải làm con ma hiểu biết.
Cô liền bỏ qua lời cảnh cáo của Trình Duệ Mẫn, nói: “Giấu đi ham muốn, đừng giấu tài năng. Cảm ơn tự tín nhiệm của Chủ tịch và mọi người, cung kính không bằng tuân lệnh, tôi sẽ không nói những lời khách sáo nữa, tôi sẽ cố hết sức và tôi cũng tin tưởng vào năng lực của nhóm chúng tôi, có sự giúp đỡ của ban quản lý, cùng sự nỗ lực của mọi người, cuộc chiến này nhất định chúng ta sẽ chiến thắng oanh liệt. Xin thứ lỗi, đứng ở vị trí này tôi có một đề nghị…” Cô quay sang Lưu Bỉnh Khang: “Kenny, được chứ?”
Những ai chưa từng làm việc với Đàm Bân sẽ cảm thấy khó hiểu, tại sao quản lý sản xuất và kỹ sư làm việc dưới trướng cô mỗi khi nhắc đến tên Đàm Bân đều vừa yêu vừa ghét. Cô có vẻ bề ngoài nhẹ nhàng, yếu ớt dễ đánh lừa người khác, chỉ khi làm việc, cô mới biểu lộ rõ bản chất mạnh mẽ. Mà một khi có ai đó chạm vào giới tuyến của cô thì cô sẽ lập tức trở mặt như chưa từng quen biết.
Lưu Bỉnh Khang gật đầu, ra hiệu cô cứ tiếp tục.
“Cảm ơn!” Đàm Bân đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi.
Mọi người ngờ vực nhìn theo cô.
Đàm Bân đứng trước chiếc bảng trắng. “Chúng ta phải tiếp thu bài học đấu thầu hỗn loạn không có trình tự lần trước. Khách quan là có quá nhiều lý do từ phía khách hàng, chủ quan là do việc kết nối và điều phối không thông suốt, ai cũng rất bận rộn, trong đó đa phần đều là những công việc lặp lại, không có chút giá trị. Vì thế tôi cho rằng, trước tiên chúng ta phải chắc chắn rằng, trong giai đoạn tập trung đấu thầu thu mua, buộc phải đảm bảo Message Flow, In Same Language, In Same Channel[3], trao đổi thư từ với khách hàng đều phải chính thức, bất kể là qua giấy tờ hay truyền miệng, tất cả chỉ thông qua một phương diện.”
[3] Có nghĩa là: Các luồng thư, cùng một ngôn ngữ, cùng một kênh.
Nói đến đây, trong đầu Đàm Bân chợt cảm thấy bất an, hình như có chỗ nào đó cô chưa suy nghĩ thấu đáo.
Nhưng cô không có thời gian để suy nghĩ bởi Kiều Lợi Duy đã tiếp lời: “Chẳng phải từ trước đến nay vẫn làm như vậy sao? Giao tiếp với trụ sở Phổ Đạt, tất cả Documentation[4] đều phải thông qua quản lý khách hàng Yvette đệ trình.”
[4] Có nghĩ là: tài liệu làm bằng chứng.
“Không sai.” Đàm Bân gật đầu tỉnh bơ. “Vị trí quản lý khách hàng không rõ ràng, đó cũng là một nguyên nhân gây nhầm lẫn, cô ấy ở vị trí đó chỉ là lấp chỗ trống, chỉ là một cái loa mà chưa vận dụng hết tác dụng của lead[5], như thế chỉ làm giảm hiệu quả của truyền thông mà thôi.”
[5] Có nghĩa là: người lãnh đạo, đứng đầu, quản lý.
“Vậy những lời mà cô nói đó có nghĩa là sao?”
Đàm Bân không trả lời ngay, cô quay người cầm bút dạ, vẽ lên bảng hình một cái phễu, một số nhánh đại diện cho luồng thông tin của các bộ phận khác nhau, cô khoanh một mũi nhọn dưới đầu phễu. Ở phía đáy phễu, cô viết hai chữ cái to: BM.
Phía dưới im lặng như tờ, mọi người đều mang vẻ mặt phức tạp nhưng chỉ nhìn cô, không nói một lời.
Nếu làm theo ý kiến của Đàm Bân, có nghĩa là trong thời gian đấu thầu, mọi việc dù to dù nhỏ cô đều phải được biết, điều đó cũng có nghĩa là tất cả phải báo cáo với cô. Đàm Bân bình tĩnh nhìn xung quanh. Cô không thể nhìn xuống, chỉ cần để lộ ra một chút yếu đuối thì những lời nói của cô về sau sẽ chỉ là gió thổi qua tai.
Lưu Bỉnh Khang cũng nhìn cô một lúc, ánh mắt mơ hồ bất định, cuối cùng ông ta phá vỡ sự im lặng: “Ý kiến của Cherie rất hay, tôi đồng ý.”
Lời nói của ông ta đã quyết định dứt khoát, trấn áp mọi ý kiến phản đối. Ánh mắt của Kiều Lợi Duy ánh lên sự phẫn nộ, mọi thần sắc, ý nghĩ của Vu Hiểu Ba đều không qua nổi con mắt của Đàm Bân. Cô mỉm cười, lần này là thực lòng biết ơn: “Thank you, sir!” Một khi nguyên tắc của trò chơi đã được đặt ra thì hành động tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Cuộc họp kết thúc, Đàm Bân đuổi theo Lưu Bỉnh Khang, nói: “Kenny, ngài có thời gian không? Tôi có chuyện muốn nói với ngài.”
Lưu Bỉnh Khang nhìn đồng hồ đeo tay. “Tôi chỉ có mười phút, được chứ?”
“Được.” Đàm Bân không do dự trả lời. Hai người ngồi ở khu cà phê mở.
“Cherie, bây giờ chỉ có hai chúng ta, có chuyện gì cô cứ nói với tôi.”
Đàm Bân cầm cốc cà phê, cẩn thận hỏi: “Để tôi ngồi ở vị trí này, ngài có yên tâm không?”
Lưu Bỉnh Khang bỏ kính xuống, chau mày, cười. “Nói thế nào nhỉ? Hôm qua Bowen nói anh ta không thể thường xuyên đến Bắc Kinh, khi anh ta đề nghị để cô làm, quả thật tôi đã rất lo lắng, nhưng vừa nãy cô đã khiến tôi tin tưởng, tôi tin cô sẽ làm tốt.”
Đàm Bân nhăn mặt, trả lời: “Ngài không biết chứ, tôi thật sự rất lo lắng, chân tay run rẩy. Tôi không hề có một chút chuẩn bị tâm lý nào, cứ như sét đánh ngang tai vậy.”
Cô nói quanh nói quẩn, thực ra là cô muốn hiểu rõ một việc, tại sao công việc này lại đến tay cô?
Lưu Bỉnh Khang đeo lại kính, đằng sau cặp kính đó là ánh mắt sắc bén thấu đáo.
“Cherie!” Ông ta nói. “Hôm nay đã làm khó cho cô rồi. Tối qua tôi định nói trước với cô, nhưng điện thoại của cô lại tắt máy.”
Đàm Bân vội vàng giải thích: “Lúc đó tôi đang ở trên máy bay.”
Lưu Bỉnh Khang đứng dậy, đặt tay lên vai cô. “Đừng nghĩ ngợi nhiều, tôi tin vào năng lực của cô nên mới đề bạt cô vào vị trí đó. Nếu có chuyện gì, hãy bàn bạc với Bowen, tôi cũng sẽ giúp đỡ cô. Tôi phải đi đây, lúc khác chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.”
Đàm Bân gật đầu, cảm thấy lo ngại. Cô có phần hối hận khi phản ứng hơi quá khích, một lần nữa cô lại thấy bất an.
Cô không về văn phòng mà trốn xuống vườn hoa dưới tầng, tận dụng cơ hội này để bình tĩnh lại và để suy tính xem bước tiếp theo nên làm thế nào. Vừa cầm điếu thuốc, định châm lửa đốt thì một tiếng “tách” vang lên, theo đó một bàn tay đang cầm bật lửa đưa tới trước mặt cô, là Kiều Lợi Duy.
Đàm Bân rít một hơi thuốc, cười nói: “Cảm ơn!”
Kiều Lợi Duy đứng cạnh cô, nghịch chiếc bật lửa trong tay.
Đàm Bân biết anh ta có chuyện muốn nói nên im lặng chờ anh ta mở lời.
“Yvette vẫn chỉ là một con nhóc, da mặt mỏng choét, lại không biết việc.” Kiều Lợi Duy cũng châm m