tiết này. Tiểu Tường Tử, đi, đánh hai trận với bọn chúng trước đã, dày vò chúng rồi hẵng té.”
Ta vừa tính xem mình nên mang những gì, vừa khinh bỉ nói với hắn: “Ngươi có ra chiến trường đâu, chỉ giỏi khua môi múa mép thôi, có giỏi thì ngươi tự đi dày vò bọn chúng đi.”
Sơ Không cắn một miếng thịt, nói không rõ lời: “Ai bảo ông đây không đi.”
Mắt ta sáng ngời, dán chặt vào hắn: “Ngươi định đóng giả ta để ra chiến trường thay sao, công chúa Không, sau khi thành phụ nữ ngươi ngày càng có tính người hơn đấy.”
Sơ Không thản nhiên liếc ta một cái, bỗng nhiên cười khẩy chẳng biết ý gì, rồi lại tiếp tục gặm chân gà của mình.
Không ngờ hắn không bật lại ta, điều này khiến ta chợt bất an.
Mấy ngày sau chẳng biết Sơ Không biến đi đâu mất, tới tận ngày xuất binh ta vẫn không thấy hắn, vì vậy ta bắt đầu hơi lo lắng, nhưng không phải lo cho hắn, mà là lo cho bản thân ta. Trời mới biết hắn muốn lén bày trò quỷ gì…
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Ngày xuất binh, ta và hoàng đế cùng uống rượu máu, đi xuống đài Thừa Thiên dài dằng dặc. Ta mặc áo giáp nặng trịch, cưỡi con ngựa chiến, nó hơi loạng choạng, lắc lắc đầu, ta nghĩ có lẽ là vì có nhiều vàng trong áo giáp quá… Trong ánh mắt đưa tiễn của dân chúng kinh thành, ta đanh mặt dẫn đầu binh mã, uy phong lẫm liệt ra khỏi thành.
Ta nghe nói Sở tướng quân lúc sinh thời đánh giặc vô cùng dũng mãnh, hơn nữa còn cực kì am hiểu binh pháp, trận nào có tướng quân tham gia thì dù bên ta có bất lợi tới đâu vẫn giành được thế cân bằng. Nước Vệ này khá e dè Sở tướng quân, vì thế đương nhiên là trước khi đại quân tới tiền tuyến, cái mạng khổ này của ta đã bị ám sát vài lần.
Nhưng cái mạng này của ta rất có phước, hạ độc có Sở Dực đỡ thay ta, ám sát có Sở Dực chắn thay ta, cái khiên thịt này của gã không gì xuyên nổi. Bộ áo giáp “ngậm vàng” của ta cũng chắn cho ta, có lần sát thủ tới ngay bên, ta không chạy cũng không nhúc nhích, bĩnh tĩnh ngồi ở đó, đợi sát thủ vung đao nhào về phía ta, bất kể là đầu, là vai hay là bụng, thứ rơi đầu tiên chính là kiếm của sát thủ. Dần dà, trong quân có tin đồn Sở tướng quân anh dũng vô địch, tám chín phần là có tấm thân kim cang bất hoại.
Kẻ phàm không biết… Tướng quân có tấm thân kim cang bất hoại ta đây không phải là anh dũng vô địch, mà là cực kì khó chạy.
Rắc rối lớn nhất mà ám sát gây ra cho ta là Sở Dực càng trông ta chặt hơn. Cái mặt suốt ngày nghiêm túc của gã cứ lảng vảng quanh người ta, muốn chạy trốn ngày càng khó. Thấy sắp tới ngày ra tiền tuyến, hôm nào ta cũng lo lắng không thể ngủ yên.
Đêm nay, quân đội hạ trại ở vùng ngoại ô, ta ngồi một mình trong quân doanh, lo tới đau đầu, bỗng nghe thấy tiếng quát lớn của Sở Dực ở ngoài lều: “Hỗn xược! Ngươi là tay chân của ai? Dám cả gan xông vào lều của tướng quân!”
Lại tới ám sát? Ta chờ một lúc lâu vẫn không nghe thấy gì nữa, thấy thắc mắc, mò ra khỏi lều, thì thấy Sở Dực tóm được một tên tiểu binh gầy nhom. Hắn lạnh lùng nhìn Sở Dực, thấy ta ra, ánh mắt của hắn chuyển qua mặt ta. Hắn hơi nhướng mày, mấp máy môi: “Tiểu Tường Tử.”
Ta cũng nhướng mày, không ngờ tên Sơ Không này lại dịch dung thành binh sĩ trà trộn vào trong quân đội của ta. Có điều hành quân bao lâu rồi mà hắn vẫn không tới tìm ta, hôm nay lại lộ diện là nghĩa làm sao? Ta hắng giọng nói: “Tiểu binh có gì muốn bẩm báo?”
Dưới ánh lửa bập bùng, trông mặt Sơ Không hơi tái, hắn cố đè thấp giọng, khàn khàn nói: “Tướng quân, là chuyện lớn có liên quan tới mạng người.”
Ta gật đầu: “Vào trong rồi nói.”
Sở Dực không chịu thả người: “Tướng quân, chỉ sợ…”
“Không sao.” Ta thoải mái phất tay, đưa Sơ Không vào trong lều. Nhưng nơi này không như phủ tướng quân, bên trong nói gì bên ngoài đều có thể nghe rõ ràng, ta bảo Sơ Không đi tới bên thư án, đưa bút cho hắn, sau đó mới hỏi: “Muốn bẩm chuyện gì?”
Sơ Không vừa nói: “Chuyện liên quan tới mạng người.” Vừa viết lên giấy, “Trong bụng ta còn một đứa bé nữa.”
Ta sửng sốt, nghẹn họng trố mắt nhìn Sơ Không, quên cả tiếp lời. Trời đất chứng giám, sau khi hắn sảy thai ta thật sự không hề chạm vào hắn! Lẽ nào chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, hắn… hắn đã tìm đàn ông bên ngoài rồi? Ta bỗng thấy đỉnh đầu mình bốc khói xanh, nhưng nghĩ kỹ lại thì chuyện này quá kì lạ. Sơ Không thần quân này thật… thật sự là đồng tính? Cuối cùng cũng có cơ thể của phụ nữ, hắn bèn vội vàng… Đúng là một chuyện kì lạ không thể tưởng tượng nổi.
Có lẽ thấy vẻ mặt của ta ngày càng quái gở, hắn lại viết: “Vứt hết mấy cái suy nghĩ vớ vẩn trong đầu ngươi đi cho ta!” Sơ Không nghiêm mặt, lại viết: “Bào thai chết lần trước mới chỉ ra được một nửa.”
Ta lại sửng sốt, công chúa mang thai nửa này nửa nọ?
Hắn đanh lại nhìn ta, rồi viết: “Ta lại sinh non lần nữa.”
Tin tức này cứ như trận sét giáng xuống liên tục, Sơ Không khiến ta sợ xanh mặt. Ta ngây người một lúc lâu, sau đó không nói gì cúi người xốc áo của hắn lên, chỉ thấy dưới đũng quần màu xanh có một vệt đỏ sậm đang từ từ lan rộng.
Ta sững người, bỗng một suy nghĩ vụt trong lòng, ta hỏi: “Đau không?”
Hắn nói thẳng: “Đau.”
Ta gật đầu, đứng dậy, ghé miệng vào bên tai hắn thầm thì: “Ta nghĩ, ngươi đến tháng rồi. Haizz…” Sơ Không thoáng run, quay đầu sang, ánh mắt hoang mang nhìn ta.
Ta vỗ vai hắn: “Đây là chuyện bình thường, ngươi phải tập quen đi.”
Sau đó Sơ Không bèn ôm bụng ngồi xổm xuống. Ta thấy cái vẻ bị đả kích quá lớn này của hắn bỗng có chút mềm lòng, đưa hắn tới bên giường, sau đó ra khỏi lều, nói với Sở Dực đang canh gác bên ngoài rằng: “Lấy bộ quần áo sạch sẽ lại đây, rồi chuẩn bị ít vải bông và kim chỉ cho ta.”
Nào ngờ ta vừa nói xong, Sở Dực lại trưng vẻ quái dị nhìn ta, mãi lâu sau gã mới gật đầu, muốn nói gì đó nhưng lại thôi rồi bỏ đi. Ta không hiểu tại sao, ngẩng đầu nhìn lướt đám lính bên ngoài một lần, thì thấy bọn họ đều đang xấu hổ. Ta ngoảnh đầu lại thì đúng lúc thấy bóng Sơ Không phản chiếu trên mặt lều nhờ ánh nến, ta thấy rõ là hắn trở mình, nằm trên giường của ta. Vì thế ta lập tức hiểu ra cái vẻ mặt này của bọn họ là thế nào.
Nhưng chuyện đã tới nước này ta có giải thích thế nào… xoa cánh mũi, khi Sở Dực mang những thứ ta cần về thì vội vàng lẩn vào trong, thổi tắt ánh nến trong lều, chặn tận gốc cái chuyện bọn họ đang muốn rối tung thêm.
Ta bảo Sơ Không thay quần áo, còn ta lọ mọ ngồi khâu miếng thấm, Sơ Không tái mét nằm trên giường, thì thào: “Phụ nữ các ngươi, quả thật sống cũng chẳng dễ dàng gì.”
Ta trước giờ đều khỏe mạnh, chưa từng biết cơn đau ngày đến tháng là gì, nhưng lúc này lại nghe thấy câu đấy buột khỏi miệng Sơ Không, ta bỗng cảm thấy cơn đau đó nhất định khiến người ta sống không bằng chết. Luồn tay vào ổ chăn, ta xoa bụng cho hắn, cũng khẽ nói: “Ngươi biết là được rồi, xem ngươi sau này còn có thể thoải mái bắt nạt ta nữa không.”
“Tại sao không?” Sơ Không nói rất hùng hồn, “Bây giờ ta mới là nữ.”
Ta ấn bụng hắn: “Ngươi thật vô liêm sỉ.”
Xoa giúp hắn một lúc, ta cũng thấy mệt mỏi, lật người nằm xuống cạnh hắn, mơ màng nói: “Bao giờ chúng ta mới trốn, sắp tới tiền tuyến rồi đấy.”
“Ta nói rồi, phải giày vò lũ nước Vệ kia đã. Để ông đây khổ như thế này, nếu không trả đũa thì đúng là có lỗi với nỗi đau toàn thân này.”
Ta thở dài: “Có phải là người nước Vệ khiến ngươi đến tháng đâu, ngươi so đó với người phàm làm gì, mau mau bỏ trốn mới là chuyện đúng đắn.”
“Đừng hòng.”
Miệng ta giật giật, nghĩ bụng tên Sơ Không này cố chấp thật, ta mà khoác cái bộ giáp vàng này lên chiến trường chỉ tổ bị chém thành ngàn mảnh… Hay là ngày mai ta ném Sơ Không lại rồi bỏ trốn một mình, dù sao bây giờ hắn cũng đang đến tháng, không thể bày trò quỷ gì được.
Nhưng người tính không bằng trời tính, hôm sau ta lại bị ám sát, có điều kẻ ám sát ta lần này là… một đội quân hai nghìn người của nước Vệ. Nơi này ở giữa khe núi, một bên là núi cao, một bên là vách đá dựng đứng, phía dưới là một con sông lớn. Quân đội của nước Vệ mai phục ở đó, đợi quân ta đi qua thì bất ngờ đẩy những tảng đá lớn từ trên núi cao xuống.
Ta ngồi trên lưng ngựa, Sơ Không cũng cưỡi ngựa đi bên cạnh ta, hắn điều khiển ngựa tránh qua tránh lại, không bị trúng một tảng nào, còn con ngựa chiến của ta tuy là ngựa tốt, nhưng vì chở quá nặng nên luôn phản ứng chậm chạp. Ta cũng điều khiển nó tránh qua tránh lại, trốn tảng đá to đang rơi xuống, còn mấy tảng đá nhỏ thì toàn nện trúng đầu ta, chẳng bao lâu đã khiến ta váng vất, tay chân cũng ì ạch.
Đột nhiên ta cảm thấy trên đỉnh đầu có bóng đen đang vọt lại gần, vừa ngẩng đầu lên thì thấy một tảng đá lăn uỳnh uỵch xông thẳng về phía ta. Ta ngây người, thấy mình thật sự sẽ bị nghiền thành thịt nát, sau đó xuống Địa Phủ thơm Diêm Vương rồi.
Đúng giây phút nguy cấp đó, bỗng nhiên một con ngựa va mạnh vào ngựa của ta. Có người đang nhào về phía ta, ta bị hắn đẩy xuống đất, tảng đá to lăn qua bên cạnh, suýt nữa thì nghiền nát chân ta. Ta sửng sốt nhìn người đang đè trên người mình, ngơ ngác nói: “Sơ Không, chỉ bằng một cơ thể phụ nữ như ngươi, đẩy ta xuống bằng cách nào chứ.” Bây giờ ngay cả việc tự cử động đối với ta cũng rất khó khăn.
Sơ Không túm cổ áo ta mắng: “Sao càng ngày ngươi lại càng ngu đi thế hả! Muốn đi thơm má Diêm Vương thật hả!”
Ta đang định giải thích là mình không chạy được, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã thấy mặt đất rung chuyển, ta hoảng hốt, mặt Sơ Không cũng biến sắc: “Chết cha, đống đá đó lấp đường rồi…” Hắn đứng dậy, cơ thể vẫn còn lảo đảo, ta chỉ cảm thấy mặt đất nghiêng đi, người ta nhanh thoăn thoắt lăn sang một bên thì liếc nhìn thì thấy dưới đó là nước sông cuồn cuộn.
Cái này… lúc nãy bị nghiền nát ngay lập tức còn sướng hơn…
Cánh tay bị nắm chặt, ta ngoảnh đầu lại nhìn, là Sơ Không đang kéo ta, trông hắn trắng bệch, đau tới mức mặt nhăn mày nhó: “Ngươi… mẹ kiếp… sao mà… nặng thế hả!”
Ta xin lỗi, là vàng nặng đấy…
“Buông tay ra.” Ta nói, “Đừng có chết theo ta.” Dẫu sao ta vẫn còn là một con người tốt bụng, chết đến nơi rồi mà vẫn không muốn kéo theo ai, dù sao kiếp này Sơ Không cũng không bạc đãi ta, chúng ta cũng hòa thuận, không nhất thiết phải cùng chết ở đây.
Sơ Không lại nghiến răng, liều mạng kéo tay ta. Tim ta giật thót, không hiểu sao lại loạn nhịp vì gương mặt nam tuấn tú nhờ dịch dung này của hắn. Ta bỗng nhận ra, thì ra màn nàng dâu nhỏ theo đuổi tướng công của kiếp này là thế này, thì ra cảm giác được nàng dâu nhỏ theo đuổi là thế này, thì ra, dù biết rõ hắn là Sơ Không, ta vẫn có lúc không khống chế được nhịp đập của mình…
Vàng là vô địch, Sơ Không bị cơ thể nặng trịch của ta kéo xuống vách đá.
“Bùm” một tiếng, dòng nước lạnh buốt xối qua, ta bị cái áo giáp kéo thẳng xuống đáy sông, giật mình nhớ tới Sơ Không còn đang đến tháng, hắn… chắc đang khó chịu lắm.
Cổ bỗng bị nắm chặt, một cánh ta gầy gò ôm lấy đầu ta, ta cảm thấy có người đang ra sức kéo ta lên khỏi mặt nước, nhưng tiếc là chẳng làm gì được bộ áo giáp quá nặng này, vì thế cả hai người bị kéo xuống đáy sông.
Sơ Không kéo mạnh đầu ta, có vẻ tức lắm.
Vậy là chúng ta cứ chìm xuống, ta đứng hiên ngang ở dưới đáy sông, mơ màng nhìn Sơ Không lo lắng cởi áo giáp cho ta. Vì bị thiếu khí nên đầu óc ta dần mất đi