Ta hắng giọng: “Sở Dực, ngươi cũng ngồi đi, uống với ta một chén.”
Sở Dực sửng sốt: “Thuộc hạ không dám.”
“Ngồi đi. Ngươi thân thiết với ta như tay chân, không nên phân trên dưới làm gì, sau này ta một chén, ngươi cũng phải một chén.”
“Tướng quân...”
Sở Dực đang định nói thì một tên thị vệ chạy vào, chắp tay thưa: “Tướng quân, Hinh Vân cô nương cầu kiến.”
Đúng rồi, suýt nữa thì ta quên mất, trong mối tình tay ba này vẫn còn một người đang sống, Hinh Vân đó sảy thai nhưng không chết, bây giờ còn cầu kiến tướng quân, có lẽ là vì lâu rồi không gặp chàng, lòng đầy nhớ mong chăng... Ta thấy hơi phiền não, nói chuyện yêu đương với một cô gái chẳng phải đã làm khó cho ta rồi sao? Nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, ta gật đầu nói: “Để nàng vào.”
Tên thị vệ hơi do dự: “Nhưng... hình như công chúa cũng đang tới hoa viên...”
Sở Dực lập tức nói: “Tướng quân, hay để thuộc hạ đưa Hinh Vân cô nương vào trong phòng?”
Ta đoán Sơ Không sẽ không đánh ghen với một cô gái đâu, thế nên hùng hồn phất tay đáp: “Có muốn tránh cũng không kịp, để bọn họ tới đi.”
Gió thu thổi đìu hiu qua gian đình, ta nhấp thêm vài hớp rượu, một cô gái áo hồng đột nhiên quỳ xuống trước mặt ta, có lẽ đó chính là Hinh Vân cô nương. Nhưng người yêu gặp gỡ ngươi lại quỳ làm gì hả... Ta quan sát nàng ta hồi lâu thấy nàng ta cứ cúi đầu không nói gì. Ta xoa mặt, nghĩ bụng, không phải vẻ mặt này nghiêm khắc quá chứ, lập tức cong môi lên, cười nói: “Đứng dậy đi.”
Hinh Vân phía dưới lại bắt đầu run rẩy, nàng ta dập đầu, run cầm cập nói: “Tướng quân... thiếp...”
Nghe thấy hai từ xưng hô này ta có chút kinh ngạc, xem ra bình thường vị tướng quân này đối xử với Hinh Vân như vợ, có điều vẫn phân chia thứ bậc nghiêm khắc, ta phẩy tay: “Nàng đứng lên trước đi.”
Lúc này Hinh Vân mới ngẩng đầu lên nhìn ta, ánh mắt mang theo sự dò xét: “Tướng quân... không phạt thiếp ư?”
Có nội tình!
Ta nhướng mày, làm ra vẻ khó dò nói: “Nàng mắc tội gì?”
Hinh Vân cúi đầu suy nghĩ một lúc, mới chậm rãi đứng dậy: “Tướng quân.” Nàng ta dịu dàng gọi ta, ngồi xuống chỗ cạnh ta, “Thiếp đã mong ngóng tướng quân bao ngày, hôm nay...” Mặt nàng ta ửng hồng, “Không biết làm sao để thỏa nỗi nhớ mong, chẳng còn cách nào khác mới tới cầu kiến tướng quân, nếu đã làm khó tướng quân thì xin tướng quân hãy trách tội.”
Ta gãi đầu, đang muốn bảo với nàng ta rằng lúc nói chuyện thì đừng có cọ lên người ta, ai dè bỗng nghe thấy một tiếng hừ lạnh, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Sơ Không dẫn theo vài tì nữ đi vào hoa viên. Ta ngơ ngác nhìn hắn, sau hôm đó ta luôn cảm thấy Sơ Không đang trốn tránh ta, chả dễ gì gặp mặt. Hôm nay ta cứ nhìn chằm chằm vào hắn, chẳng biết vì sao lại chợt thấy mặt hắn đỏ lên...
Sơ Không đứng đó còn đỏ mặt mấy bận, nhưng không hề tránh ta, thong thả bước tới.
Ta nhấp ngụm rượu, quan sát vẻ mặt xuất sắc của những người xung quanh, Hinh Vân càng bíu chặt lấy ta, mặt hoảng loạn. Sở Dực còn căng thẳng hơn cả ta, lặng lẽ dịch tới bên cạnh Hinh Vân, như thể sợ Sơ Không tới sẽ giết nàng luôn vậy, vẻ mặt của mấy nô tì đằng sau Sơ Không cũng cực kì căm phẫn, duy chỉ có mình Sơ Không là thản nhiên, hếch cằm, vênh váo lại gần.
Mặt hắn hơi tái, có lẽ là vì mang thai nên yếu đi. Ta xoa cằm nghĩ, trong tình huống này công chúa và tướng quân nên nói với nhau thế nào nhỉ, ta vất vả nghĩ mãi mà vẫn không ra, chợt thấy Sơ Không phất ống tay áo lên, ngồi xuống ngay bên cạnh ta, hắn chỉ vào bàn tay của Hinh Vân rồi khẽ nói: “Bỏ ra.” Giọng không to, nhưng trong ngữ điệu lại mang theo vẻ kiêu ngạo khinh người tới tận cùng.
Hinh Vân buông ngay tay ra như thể bị phỏng, rồi lại quỳ mọp xuống đất, mắt hạnh ngấn nước, nhìn ta cực kì đáng thương.
Lúc đó ta vẫn chưa nghĩ ra tướng quân nên hành động thế nào, vì vậy chỉ giả vờ bí hiểm uống rượu, đợi Sơ Không tự giải quyết.
Sơ Không cũng cầm một cái chén lên, rót rượu vào, thị nữ sau lưng hắn vội nói: “Công chúa, người đang có thai, không nên uống rượu.” Sơ Không im lặng ngắm nghía rượu một lúc, rồi đặt ly rượu lên bàn, đẩy về phía Hinh Vân: “Ta quên khuấy mất chuyện này, nếu đã vậy, hay là Hinh Vân cô nương uống thay bản cung chén này đi.”
Hinh Vân đờ người, vẻ sợ hãi đong đầy ánh mắt.
Ta giật mình nhớ ra ở trong hoàng gia ban rượu không khác gì ban chết, nhưng ta biết tên Sơ Không này tuy vênh váo mất nết nhưng chắc chắn sẽ không tùy hứng giết người, ly rượu này chắc là đùa Hinh Vân thôi... Do đó ta cũng hóng hớt mở to mắt nhìn Hinh Vân.
“Tướng quân...” Sở Dực sau lưng còn căng thẳng hơn ta, ta phẩy tay, bảo hắn ngậm miệng.
Hinh Vân nhìn ta như thể đang cầu cứu, ta cũng nhìn thẳng vào nàng ta. Có lẽ biết ta sẽ không mở miệng cứu nàng, Hinh Vân nghiến răng, cầm ly rượu lên, ngửa đầu dốc cạn. Nàng ta nhắm tịt mắt nhưng lại không thấy làm sao, càng kinh ngạc mở mắt ra, nhìn về phía Sơ Không đang quan sát nàng: “Thanh Linh công chúa, người...”
“Bản cung làm sao?” Sơ Không cười, “Bản cung làm sao, ngươi cũng phải chịu.”
Hinh Vân cúi đầu, siết chặt đấm tay.
Xung quanh trở nên im lặng, Sơ Không khẽ gõ tay lên bàn, cụp mắt không biết đang nghĩ gì. Ta cảm thấy mình cứ trầm mặc thế này cũng không phải là cách, vì vậy để Sở Dực đưa Hinh Vân đi. Sơ Không và ta cùng ngồi một lúc, rồi sai thị nữ phía sau ra gác ngoài hoa viên.
“Mọi người đã lui hết, ta lặng lẽ giơ ngón cái lên với Sơ Không: “Ngươi có uy của công chúa thật đấy. Xem cái vẻ kiêu ngạo kia kìa, chậc chậc... có điều bắt nạt một cô gái như thế mà ngươi không thấy xấu hổ hả?” Ta giật mình nhớ lại lần đầu tiên Sơ Không xuống địa phủ, đứng bên cạnh hắn là một cô gái áo hồng. Ta cố gắng nghĩ, cuối cùng cũng nhớ ra được tên của cô gái ấy, cười hỏi Sơ Không: “Ngươi cũng từng hăm dọa Oanh Thời tiên tử như thế à?”
Sơ Không hờ hững liếc ta một cái: “Oanh Thời chắc chắn sẽ không bày ra cái vẻ đáng ghét như ả.”
Thấy hắn bảo vệ cô gái đó như vậy, rồi lại nhớ tới lời hắn nói phải dạy dỗ ta như thái giám hết bảy kiếp rồi sẽ về đi ngắm sao với người ta, ta lại thấy khó chịu, đặt ly rượu lên bàn: “Ta thấy Hinh Vân kia cũng đâu có xấu, vừa đủ yếu mềm.”
Sơ Không liếc mắt nhìn ta, khẽ nhướn mày nói: “Cho ngươi một cái xác là ngươi nghĩ mình là nam thật đấy hả?”
Ta không muốn tranh luận chuyện này với hắn, ngẩng đầu nhìn trời: “Ồ, cuối thu mát thật, hôm nay trời đẹp.”
Sơ Không cười khẩy, nói: “Ta vất vả tìm hiểu, còn người nào đó lại nhàn nhã ngồi đây ôm người đẹp uống rượu, mấy hôm nay ngươi sống thoải mái thật.”
Ta bật lại: “Thứ nhất, ta không ôm ấp gì cả, cũng không phải ngữ ăn được cả nam cả nữ. Thứ hai, ta cũng cố gắng nắm bắt tình hình xung quanh.”
“Ồ, vậy ngươi nói xem ngươi đã nắm bắt được gì rồi?”
Ta đanh mặt, nói một cách nghiêm túc: “Trình độ của đám nhà bếp trong phủ tướng quân đúng là quá tệ.” Ta cầm miếng bánh trên bàn lên, vừa cắn vừa bực mình: “Thật không hiểu tướng quân và công chúa trước kia chịu được tới tận giờ bằng cách nào, ta đang định hôm nào bắt lỗi rồi đuổi ông ta đi.”
Khóe miệng Sơ Không giần giật, chẳng thèm khách khí ném hết đống bánh và bát đĩa vào hồ cho cá ăn: “Vô dụng.” Hắn chỉ trích ta như thế rồi sau đó nén nhịn nói: “Ngươi cũng thấy Hinh Vân đó không đơn giản?”.
Ta giật mình, vội vàng nuốt miếng bánh vào bụng: “Nàng ta phức tạp lắm hả?”.
“Dồn tất cả chất xám của ngươi lại rồi nghĩ đi, nếu một kẻ kiêu ngạo như công chúa đã quyết định cùng chết với tướng quân thì sao chịu bỏ qua cho ả ta? Phải biết rằng lúc cô gái đó vẫn còn sống ta đã tra xét cẩn thận một lượt rồi, quả nhiên sau lưng ả có người lèo lái.”
“Là ai?”
Sơ Không lắc đầu: “Bây giờ ta vẫn chưa điều tra được nhiều, nhưng ngươi nhất định phải cẩn thận với ả.” Sơ Không sờ cằm, nheo mắt nói: “Chỉ bằng thế lực của ta đã có thể điều tra ra sự bất ổn của Hinh Vân, trước kia tướng quân từ một binh lính thấp hèn mà có thể ngoi được lên tận vị trí tướng quân thì chắc chắn phải là một người cực kì thông minh, nhất định tướng quân cũng có thể tra ra điều kì lạ trong lai lịch của Hinh Vân, nhưng vì sao còn sủng ái ả tới thế? Hay đúng là đã bị lú lẫn rồi...”
Ta sờ ly rượu, thử đoán: “Có lẽ nào... tướng quân không thích Hinh Vân như những gì người ngoài nhìn thấy?” Cũng không ghét công chúa như người ngoài vẫn thấy...
Sơ Không chau mày nghĩ một lúc, khẽ mắng: “Cái lũ phàm nhân rầy rà này suốt ngày chỉ biết gây phiền phức thôi!”
Ta cũng sốt cả ruột: “Ước gì có thể về Địa phủ kéo họ lại hỏi tất cả nguyên nhân hậu quả!”
Ngậm ngùi một lát, hai chúng ta im lặng ngồi trong đình gió thu đìu hiu, ta khẽ nhả ra một câu: “Mang thai... có cảm giác gì?” Giọng Sơ Không nhỏ tới mức gần như không có, ta hỏi tiếp: “Bụng to lên chưa? Sao ta thấy ngươi chả có gì khác hết vậy...”
Ta vốn nghĩ nghe xong câu này Sơ Không sẽ nổi đóa, ai dè hắn chỉ mệt mỏi liếc ta một cái: “Ngươi thử nói xem phải có gì khác.”
Ta đưa tay ra đếm: “Ăn không ngon miệng, cả người mệt mỏi.”
“Có chút.”
“Ngực căng nhức, buồn nôn.”
Sơ Không lắc đầu: “Không có.”
Ta lấy làm ngạc nhiên: “Bụng không to lên sao?”
“Sao ta biết được nó có to lên hay không?” Sơ Không thắc mắc hỏi ngược lại ta, “Bộ ông đây nhàn rỗi đi sờ bụng phụ nữ lắm hả?”
“Nhưng nó đang ở trong người ngươi mà!” Ta dẩu môi đáp, “Ngươi tưởng rằng ngày nào cũng phải cho con chim non vào nhà xí ta thích lắm hả? Một cô gái trong trắng ngây thơ như ta cũng phải mặt dày làm trò đó, ngươi mỗi ngày xoa bụng quan tâm đứa bé một tí thì làm sao?”.
Sơ Không nheo mắt: “Ngươi tưởng làm phụ nữ thoải mái lắm hả? Ngực nặng như quả cầu sắt ấy, hôm nào cũng phải đi đứng thẳng lưng, mệt bỏ mẹ!”
“Vớ vẩn! Ngươi tưởng ta chưa làm phụ nữ bao giờ à? Nào có quá lên như thế!”
Sơ Không nhướn mày, im lặng một lát, rồi đột nhiên nhếch mép cười một cách kì lạ: “Ờ, ta nghĩ ngươi vĩnh viễn cũng không hiểu được nỗi khổ của ta đâu.”
Ta lén siết chặt tay, tên này... rốt cuộc đang chê ta điều gì chứ...
Sơ Không bỗng đứng phắt dậy, cầm bình rượu đi: “Chiều ta lại đi dò xét Hinh Vân cô nương yếu mềm kia, vết thương của tướng quân vẫn chưa lành nên để rượu cho người khác thưởng thức thôi.” Hắn đi ra khỏi hoa viên.
Ta nhìn chằm chằm vào chiếc bàn trống trơn nghĩ một lúc, cái thai này của Sơ Không thật kì lạ, ta nên đi hỏi thầy thuốc xem sao, lấy cho hắn thêm vài thang thuốc an thai...
Dù gì bây giờ chúng ta cũng là người cùng hợp tác, công chúa đánh trận bên ngoài, tướng quân phải giúp công chúa giữ yên nếp nhà mới phải.
Ăn cơm trưa xong, ta đi tới chỗ thầy thuốc trong phủ, Trương đại phu đang độ trung tuần, trông hơi hèn mọn, hơi sợ chết, từ lúc ta bước vào phòng lão cứ run bần bật. Ta cau mày hỏi: “Gần đây có tới bắt mạch an thai cho công chúa không?”
Trương đại phu lại run lẩy bẩy: “Bẩm tướng quân, từ sau... sau lần công chúa trúng độc thì người không cho tiểu nhân bắt mạch nữa, thuốc an thai đưa đi cũng bị chuyển hết về.”
“Hỗn xược!” Ta gắt lên, “Công chúa bốc đồng cũng không sao, ngươi lại dám giúp nàng giấu giếm chuyện này.” Nếu để lỡ việc Sơ Không sinh con thì sau này chỉ sợ không bao giờ trùng hợp như thế này nữa!
Trương đại phu sợ tới độ dập đầu: “Tướng quân tha tội