cười khan vài tiếng. Đúng vậy, hiện tại cô cũng đãng có cảm giác này, Lí Duẫn Trạch có phải điên rồi hay không? Người đàn ông này có khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, thoạt nhìn là biết một người đàn ông mạnh mẽ và khí thế bức người, có điều, điều quan trọng là dù chỉ là động tác đưa tay hay nhấc chân anh ta cũng làm rất tỉ mỉ, nhìn thế nào cũng thấy đây là một người đàn ông không thích nói đùa….
Không đúng, người nên nổi điên là cô mới đúng, khi Lí Duẫn Trạch đưa ảnh chụp cho cô cô liền cảm nhận được người này có gì đó khác thường, lập tức cô đã có chút do dự, chính là đã bị anh ta kích thích khiến cô bị mắc câu a.
Bạch Vũ Đường ngẩng đầu nhìn cửa phòng không hề động tĩnh, liếc mắt một cái “Người bạn kia của ra có phải là đã cao chạy xa bay rồi không?”
Sợ run một chút, cô nhanh chóng lấy di động gọi điện cho Lí Duẫn Trạch, chính là khi điện thoại thông lại chỉ nhận được thông tin anh ta đã tắt máy, trong nháy mắt cô cảm thấy trên đầu mây đen bao phủ. Chết chắc rồi….Thì ra, “Ngạc nhiên”mà Lí Duẫn Trạch nói đến căn bản là dành cho cô.
“Cô còn không thành thật thừa nhận đi, đây là phương thức để hấp dẫn sự chú ý của tôi. Đương nhiên, cô đã thành công, tôi đây là lần đầu gặp được một cô gái can đảm như cô.”
“Cái gì?” cô kinh ngạc hỏi.
“Không lẽ không đúng sao?”
Trừng lớn hai mắt, cô kích động thiếu chút nữa là muốn nhảy dựng lên. “Anh này có phải anh quá tự tin không? Cho dù người anh có dát vàng bốn con chín tiểu thư đây cũng không thèm a!”
Nghe vậy khoé môi anh ta hơi cong lên “Vậy cô giải thích thế nào về tình huống lúc này?”
Cô thật muốn hét lên một tiếng chói tai, sự tình sao lại diễn biến thế này đây? Nhịn xuống, nhịn xuống, giờ đây cô một sự trợ giúp cũng không có a “Tôi lưu số của anh lại, hôm nào tôi sẽ mang tên kia đến trước mặt anh, giải thích rõ ràng với anh.”
“Cô đừng nhầm, hẳn phải là cô lưu số của cô cho tôi chứ, tự tôi sẽ quyết định xử lý chuyện này thế nào. Tôi tin trí nhớ của cô không phải kém, chưa đầy một giờ trước chính mồm cô nói nếu không giải thích hợp lý được với tôi, cô sẽ để mặc tôi trừng phạt a.”
“Tôi… đấy là vì…”
“Cô nghĩ bắt tôi đến nơi này, tuỳ tiện tìm một lý do là có thể lừa dối được sao?” Anh không khách khí chặn lại lời cô”Đã phạm tội còn lấy cớ chối quanh, có nên dùng đến luật pháp không đây?”
“….” Từ nhỏ đến lớn cô luôn là người làm người ta á khẩu không nói nên lời, giờ thế nào lại đến lượt cô không nói thành lời a?
“Cô lưu cho tôi tư liệu cơ bản về cô, tên họ, địa chỉ, công ty, quan trọng nhất là số điện thoại di động.”
Cô không cam lòng cắn môi, lấy trong túi xách ra giấy bút, nhanh chóng viết cho anh những điều anh yêu cầu.
Anh nhìn thoáng qua, sau đó lấy điện thoại ấn dãy số trên giấy, ba giây sau di động trên tay cô đổ chuông, anh vừa lòng gật đầu, đem tờ giấy gấp lại bỏ vào ví da, “Đừng quên lưu số của tôi vào danh bạ, tôi sẽ liên lạc với cô sau, cô được gọi phải đến ngay.”
“Gọi phải đến ngay?”
“Tôi là muốn dự phòng trường hợp cô viện cớ thoái thác a.”
Chương Gia Phương hung hăng trừng mắt, “Tôi không phải là người không có trách nhiệm.”
“Tôi cũng không biết được cô là người thế nào.”
Đúng thế, người ta đúng là không biết cô, không có lý do tin tưởng cô… nói đi nói lại, mọi chuyện đều là do Lí Duẫn Trạch gây nên, dám giỡn mặt cô, nếu để cô túm được cô nhất định để anh ta sống không bằng chết!
Cô thật sự điên rồi, vì sao mỗi ngày đều lo lắng phập phồng chờ đợi điện thoại của người đàn ông kia? Nói không chừng anh ta cũng chỉ là hù doạ cô chứ cũng sẽ không tìm cô tính toán sổ sách, tuy rằng nhìn anh ta cũng không phải là loại người tuỳ tiện nói ra mà không làm.
Đúng vậy, không sợ, mọi chuyện đều đã qua hai tuần, nếu anh ta muốn tố cáo cô bắt cóc người chắc cũng không thể tìm ra bằng chứng…. đúng vậy, cô không bao giờ…. Không bao giờ phải chịu ảnh hưởng của người này, mấy ngày nay, chỉ cần điện thoại đổ chuông là cô lập tức tiến vào trạng thái phòng bị sẵn sàng chiến đấu, nếu còn tiếp tục không biết cô có bị suy nhược thần kinh không nữa, chuyện này tuyệt đối là kỳ tích!
Tự đồng ý với suy nghĩ của mình, Chương Gia Phương lấy điện thoại xoá số di động của Bạch Vũ Đường, xoa xong cô nhịn không được cười ha ha ba tiếng, thật sự rất thoải mái, từ nay về sau cô không bao giờ… không bao giờ cần quan tâm đến dãy số này nữa!
Mở ra hai tay ngã người lên giường, cô đột nhiên cảm thấy cơ thể thật nhẹ nhàng, tảng đá lớn chặn trên ngực cô cuối cùng cũng được tháo bỏ.
Đột nhiên, cốc… cốc… cốc…, ba hòn đá nhỏ liên tiếp bị ném vào cửa sổ phòng cô, đây là cái kiểu gọi người đáng ghét của cái tên đáng ghét kia mà.
Cô đứng dậy đi đến cửa sổ, đem cái cửa sổ mở ra, thò đầu ra bên ngoài nhìn ngó, quả nhiên là Lí Duẫn Trạch đang giống con chuột túi đứng bên dưới nhà cô.
Vừa nhìn thấy cô anh lập tức giơ tay vẫy vẫy, đồng thời dùng miệng nói không ra tiếng mấy chữ “Đi ra.”
Cô cười giả dối, gật đầu hưởng ứng, xoa tay xoay người đi xuống nhà dưới.
Vì Bạch Vũ Đồng cô đã phiền muốn chết, vẫn là đã quên không tính sổ với tên này, không nghĩ hắn lại tự mình đến nộp mạng, thật sự là quá tốt đi.
Ra khỏi cửa, Chương Gia Phương không phải đi về phía Lí Duẫn Trạch mà đi xoay người đi ra ngã tư đường, thẳng đến công viên, nếu định làm anh ta đau đớn một chút, đương nhiên không thể làm ở cửa nhà mình được.
Lí Duẫn Trạch ăn ý đi sát phía sau, nếu “giao dịch” của bọn họ bị nghe thấy thì cũng không phải là chuyện hay.
Hai người đi vào công viên, đêm khuya, công viên ngoài bọn họ thì không có ai, cô không hề dè chừng lên tiếng nói.
“Mặt trời mọc hướng tây à, tôi còn đang nghĩ là ông vẫn muốn trốn tôi cơ.”
“Tôi vốn không cần để ý đến bà, nhưng cũng chính vì bà không đến tìn tôi nên tôi không biết được bà có hoàn thành nhiệm vụ hay không. Có điều chúng ta đều là người có chữ tín, nếu thật bà làm được chuyện tôi nhất định phải thực hiện lời hứa của mình a.”
Hai tay giao trước ngực, cô đùa cợt lắc lắc đầu với anh, “Ông đúng là làm cho tôi không kịp trở tay, hai tuần qua mới đến giả mù sa mưa, không lẽ không cảm thấy đã quá muốn sao?”
“Tôi vừa rồi đã nói, là tại không thấy bà đến tìm tôi…”
“Vậy sao ông không tiếp tục giả ngu đi?”
“Biết rõ bà đã hoàn thành nhiệm vụ, lương tâm của tôi không cho phép tôi nuốt lời a.”
“Thì ra ông cũng có cái gọi là lương tâm đấy, có điều sao ông biết tôi đã hoàn thành nhiệm vụ?”
“Một tuần năm ngày bà đã không đến khách sạn lấy chìa khoá, tôi liền đoán được bà đã hoàn thành nhiệm vụ đi.”
Cô đúng là đã hỏi một đề vô bổ, bọn họ từ đầu đã giao hẹn, buổi chiều hai giờ anh ta đến khách sạn đặt phòng, cô đúng bốn giờ sẽ đến lấy chìa khoá, mà cô vừa đến khách sạn phải lập tức đi lấy chìa khoá, sau đó chờ bắt Bạch Vũ Đường kia lên phòng, nếu thất bại sẽ chờ thêm một ngày.
“Nếu tôi là ông tôi chắc chắn sẽ chạy thật xa, trừ khi ông không ngại làm bao cát cho tôi luyện tập.” Nắm lại nắm tay, cô đằng đằng sát khí bẻ ngón tay kêu rắc rắc.
“Bà không cần kích động như vậy, hôm đó tôi bị mất điện thoại, căn bản không thể liên lạc cùng bà.”
“Thật sao? Trùng hợp quá a!” Trên mặt viết rõ ràng hai chữ “Không tin.”
“Đây là sự thật, có thể gọi điện đến công ty điện tho
ại để kiểm tra, hôm đó tôi có báo mất máy a.”
Cô chán nản khoát tay “Bỏ đi, không biết là thật hay giả, mọi chuyện đều đã qua.”
“Bạch Vũ Đường có làm khó bà không?”
“Các người không phải là bạn thân sao? Ông không phải là phải biết được anh ta sẽ phản ứng thế nào chứ.”
“Anh ta là học trưởng của tôi ở đại học, ông ngoại tôi và ông nọi anh ta là bạn lâu năm, tình bạn của chúng tôi đương nhiên là thân thiết a, có điều tôi cũng không biết rõ tính tình của anh ta a.”
Không rõ lắm… vậy là ông muợn tay anh ta chỉnh tôi! “Tôi nên sớm nghĩ nếu anh ta không buông tha tôi, tôi nhất định phải đòi công bằng với ông.”
“Anh ta muốn thế nào?”
“Yên tâm, anh ta muốn thế nào không liên quan đến ông, tôi không giống ông, tàn nhẫn, tôi sẽ không lôi ông xuống nước.”
“Tôi không phải đang lo lắng… bà yên tâm, tôi nhất định tìm anh ta giải thích rõ ràng.”
“Ngàn vạn lần không cần, ông chỉ biết hại cuộc sống của tôi càng không an bình thôi.” KHông phải cô muốn lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, mà là lần này hoàn cảnh xô đẩy khiến cô buộc phải nghĩ thế, anh ta không đâm sau lưng cô là may rồi, cô không dám hi vọng anh giải quyết chuyện này cho cô.
“Cái bà này…”
Chương Gia Phương giơ tay lên chặn lại lời anh “Không cần nói nhiều, nếu ông thật sự muốn thực hiện lời hứa, vậy nói cho tôi biết, người ông định giới thiệu cho tôi là ai, khi nào có thể gặp mặt thảo luận chi tiết?”
Ngừng một chút, Lí Duẫn Trạch thần sắc có chút không được tự tự nhiên “Tôi có được không?”
“Sặc!”
“Tôi a!” Anh ta nâng cằm lên, bộ dáng cao cao tại thượng “Hai bác Chương luôn hài lòng về tôi, mà ông ngoại tôi lại vô cùng thích bà, chúng ta kết hôn đảm bảo hai nhà đều mừng rơi nước mắt a.
Trừng mắt nhìn anh ta một lúc lâu cô mới chậm rãi phun ra một câu “Ông muốn chỉnh tôi sao?”
Phản ứng của cô gái này đúng là làm người khác phát điên…. Bỏ đi, đây cũng không thể trách cô, hôm nay nếu người chủ động đưa ra đề nghị này là cô thì đảm bảo anh cũng bị doạ nhảy dựng lên “Cha mẹ tôi dạo này cũng liên tục thúc giục chuyện kết hôn của tôi, gần đây lại càng nghiêm trọng hơn, tôi đang phiền muốn chết, bà thì muốn có cuộc hôn nhân hữu danh vô thực, thật hợp ý tôi, tôi nghĩ chúng ta không bằng hợp tác cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này, qua vài năm nữa nếu cả hai tìm được đối tượng thích hợp chúng ta lúc ấy sẽ ly hôn.”
“Cho xin đi, không quan tâm là đùa hay thật tôi tuyệt đối không bao giờ nghĩ đó sẽ là ông.” Hai nhà đúng là rất thân, kết hôn đúng là sẽ vô cùng thuận lợi, nhưng còn ly hôn, đảm bảo cũng vô cùng khó khăn, cũng không phải cuộc sống quá nhàm chán, cô việc gì phải tự lao đầu vào rắc rối a?
“Thái độ của bà là thái độ gì đây? Gả cho tôi chính là bà đang chiếm tiện nghi của tôi a.”
“Ngại quá, con người tôi ghét nhất là chiếm tiện nghi của người khác a.” Cô tức giận khinh thường nhìn anh. Thật may bọn họ không phải là người yêu, nếu không cái loại “cầu hôn” nàu chính là phương thức khiến đối phương tức chết a.
“Bà đúng là cô gái không biết tốt xấu… không cần chối vội, dù sao trước mắt tôi cũng không tìm được đối tượng kết hôn thích hợp cho bà. Bà nên biết rằng, nếu không phải hai bác Chương vội và đẩy bà ra ngoài thì cha mẹ tôi cũng không đến mức cuống lên vì chuyện chung thân đại sự của tôi. Bởi thế chúng ta là “Đồng bệnh tương lân”, không muốn cớ chuyện phiền phức nên tôi mới nghĩ đến chuyện chúng ta nên hợp tác… có điều, đây là ý của tôi hôm nay, không biết chừng ngày mai sẽ đổi ý cũng nên.”
“….. Tuỳ ông, tôi thật hối hận khi đã trông cậy vào sự giúp đỡ của ông.” Cô hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người bước đi thật nhanh như “chạy lấy người”, bởi chỉ sợ còn ở lại thêm lúc nữa cô sợ mình không kìm chế được mà huỷ đi khuôn mặt tuấn tú của con khổng tư