Tô Hiểu Mộc nhất thời ngạc nhiên, đảo mắt liếc thấy tạp chí mở ra đặt trên bàn ở đầu giường, đúng lúc lật tới một tờ giới thiệu Đảo Thái Dương kia, mặt trên còn có bút ký tối hôm qua cô đánh dấu khi làm chuyên mục về du lịch, thoáng chốc hiểu được.
Một hồi lâu cô mới hồi hồn, ngón tay siết thật chặt, ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt một cách chăm chú, bóng đèn vàng nhỏ trên tường soi sáng hình dáng của anh càng thâm thúy, đôi tay tự nhiên đặt ở vén trên đầu gối, tư thái thanh thản, lại đáng chết làm người ta cảm thấy đẹp mắt. Cô chợt rất giận anh, lá bài tẩy của mình toàn bộ bị anh nhìn thấu, lại vĩnh viễn không biết anh đang nghĩ cái gì. Càng cáu giận hơn, mình biết rất rõ ràng người đàn ông này tính tình lạnh nhạt, cho nên lần nữa trong lòng xây dựng tâm thái tĩnh lặng thong dong như nước, nhưng chỉ cần một câu nói thuận miệng của anh, tâm hồ lại bị lay động dễ dàng.
Ở trước mặt anh, cô luôn rất khó kiên định lập trường.
Càng nghĩ càng buồn bực, cô chán nản mở to đôi mắt, không muốn nhìn thấy cái vẻ mặt hiểu rõ tất cả kia, đi Maldives? Anh có thể hiểu chỗ này có ý nghĩa như thế nào sao?
Yên lặng một hồi, cô rốt cuộc miễn cưỡng mở miệng nói: "Tôi không đi."
Ánh mắt Cảnh Diễn khẽ run sợ, lông mi cau chặt giống như không ngờ tới cô sẽ cự tuyệt, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của cô, sắc mặt cũng dịu lại mấy phần, ôn đạm nói: "Hả? Lý do?"
"Không muốn đi thì không đi, còn phải lý do gì?" Tô Hiểu Mộc chợt ngồi dậy, mới vừa phát bệnh, lồng ngực của cô vẫn còn rất không thuận, ho một lúc lâu mới dần dần bình phục, ngược lại sắc mặt vốn trắng như tờ giấy lúc này lại có thêm mấy phần huyết sắc. Đợi cô tỉnh táo lại mới ý thức mình hành động quá khích, cô đã thật lâu chưa từng mất khống chế như vậy, càng ngày càng thường xuyên phát bệnh, tâm tình bất định của Cảnh Diễn cũng làm cho cô cảm giác không nắm chắc được tương lai.
Cô nâng mắt nhìn thẳng anh, cực kỳ nghiêm túc nói: "Tôi nói lại một lần, Cảnh Diễn, anh không thiếu tôi cái gì, năm đó sinh Tiểu Nghiêu và bây giờ cùng anh kết hôn đều là tự tôi lựa chọn, đúng mực hay không tôi tự hiểu rõ, anh cũng không cần đồng tình với tôi...tôi. . . . . . Nhất thời phát bệnh còn chưa chết, mỗi người sống như thế nào là quyền của mỗi người, chúng ta không can thiệp chuyện của nhau, chuyện này đối với anh mà nói không khó lắm chứ?" Nói xong lời cuối cùng cổ họng cô phát ra âm thanh giống như tàn âm của cây đàn đứt dây, hô hấp cũng gấp rút , chỉ đành phải để cho mình hít sâu có quy luật, từ từ điều chỉnh lại hơi thở.
Nếu như không yêu cô, cũng không cần đối xử tốt với cô, bởi vì lời nói như vậy, cô cũng sẽ không còn hơi sức nào mà ở bên cạnh anh.
Cảnh Diễn vẫn ngồi bất động như vậy, an tĩnh nghe cô nói hết lời, trong bóng tối ánh sáng dưới hai mắt sáng ngời như đuốc, nhìn cô nói: "Tôi nghĩ cô hiểu lầm, tôi chưa bao giờ đồng tình với bất luận kẻ nào. Trụ sở tại Maldives có một hạng mục mới tháng sau tôi phải đi Male bàn bạc, không thể cùng Tiểu Nghiêu đi Hongkong. Nhưng ở giữa kỳ có mấy ngày nghỉ ngơi, có thể thuận tiện dẫn con đi chơi chơi một chút." Anh dừng một chút, âm thanh hạ xuống rất thấp, "Về phần cô, đi cùng hay không là quyền tự do của cô." Ngụ ý, bất kể cô có đi hay không, anh nhất định phải mang theo Tiểu Nghiêu bên cạnh.
Đợi một hồi không nghe thấy cô nói chuyện, anh lại ý vị sâu xa nói "Ừ" một tiếng, âm giọng hơi cao, liền kéo suy nghĩ của Tô Hiểu Mộc lại, con trai cùng chồng trên danh nghĩa đều đi, trên cơ bản cô không thể không đi theo.
Vì vậy cô có chút giận dỗi, giọng nói rất yếu: "Tôi cùng Tiểu Nghiêu chưa làm hộ chiếu!"
"Cô đem giấy tờ giao cho tôi, tôi đi làm." Cảnh Diễn vẫn giữ nét mặt không chút xao động như cũ, giống như sớm đoán được kết quả như thế, hoặc là nói anh có thói quen nắm giữ quyền chủ động, đem sự tình hướng theo ý mình mong muốn, nhưng cũng có thời điểm ngoại lệ—— chính là cô cùng anh lại có một đứa con.
Tô Hiểu Mộc không lên tiếng, quét mắt nhìn anh một cái, mới đưa tay kéo ra ngăn kéo ở tủ đầu giường, xếp gọn gàng giấy tờ của cô và con trai đặt ở trước mặt anh.
Cảnh Diễn cầm đồ, lúc rời phòng lại dừng ánh mắt nhìn cô một chút, vẻ mặt cô còn vương nét buồn buồn, không biết sao ngược lại anh cảm thấy tâm tình rất tốt, khóe môi nhàn nhạt giương lên, như vậy so với buổi sáng không còn sức sống bộ dạng cô hiện tại thật tốt hơn nhiều.
Sau khi Tô Hiểu Mộc nghỉ ngơi mấy ngày, Tiểu Nghiêu cũng biết được thành tích cuối kỳ, chính thức bắt đầu được nghỉ hè. Phía bên cô mới bắt tay vào muốn sửa sang lại quán cà phê, còn phải chuyển vào nhà mới, bên kia Cảnh Diễn đã nói sẽ nói trước, người còn không kịp phản ứng, đã ở trên máy bay đi Maldives rồi, hơn nữa còn là máy bay tư nhân của anh.
Cũng may có kinh nghiệm lần trước đi đánh Golf, Tô Hiểu Mộc đối với Cảnh Diễn tiền tài không ít đã có thể thích ứng được rồi.
Củi gỗ, thuộc da, kim loại, xây dựng nên một khu nhà cao cấp độc đáo nhưng không kém xa hoa.
Cô ngồi trên ghế sa lon xem tạp chí, có lúc lại không nhịn được nghía Cảnh Diễn đang ngồi ở vị trí ổng tài trước mặt một cái, anh đang cúi đầu lật xem tài liệu, thỉnh thoảng lại thảo luận cùng cấp dưới, vẻ mặt nghiêm túc chuyên chú để cho cô cảm thấy ít ngày trước mình có chút buồn cười, tự mình đa tình cho là anh vì nàng cô mới nói muốn đi Maldives.
Cô nhớ lại, mới vừa rồi lên máy bay, anh lần đầu tiên chính thức tuyên bố với người bân ngoài quan hệ của bọn họ: "Đây là vợ và con trai của tôi."
Lúc ấy giám độc đứng ở của kinh ngạc, nhưng chỉ có thể hướng Cảnh Diễn chào hỏi cùng tặng cho cô mấy lời nịnh nọt nhàm chán, rõ ràng không ai dám hỏi nhiều điều khác đụng chạm chỗ hiểm của Cảnh Diễn, trừ phi người đó không muốn sống.
Vợ của tôi —— sự xưng hô này rất kỳ diệu.
Cô vẫy vẫy đầu cố gắng để cho mình tỉnh táo điểm, đứng dậy đi ra sảnh nghỉ ngơi, cùng ngồi chơi với con trai dù sao cũng thú vị hơn nghe anh nói chuyện làm ăn.
Chơi mệt rồi, con trai vùi ở trong ngực cô làm nũng: "Mẹ, mẹ vui không?"
Cô sững sờ, kỳ quái thế nào con đột nhiên hỏi như thế: "Vui vẻ, thế nào?"
Con trai lật người, bắt tay của cô để lên trên mặt mè nheo: "Con cũng vậy rất vui vẻ, vậy là được. . . . . ." Do do dự dự đất giống như đắn đo không biết phải biểu đạt thế nào.
Theo lời của con cô hỏi tiếp: "Chính là cái gì?"
"Chính là cảm thấy không thành thật, cha, mẹ, còn có con ở chung một chỗ, đó là điều trước kia nằm mơ con mới thấy được , hơn nữa cha giống như so với trong tưởng tượng của con còn có rất nhiều tiền."
"Có đau hay không?" Nàng ngắt cằm nhỏ của con trai, cậu dùng lực gật đầu, cô còn nói, "Vậy đã nói lên là thật, có cái gì mà hoài nghi? Hơn nữa con nhớ, mặc kệ cha có tiền hay không đều là cha của con, điều này vĩnh viễn sẽ không thay đổi, con càng không thể bởi vì cha có tiền mà có thể phách lối tiêu xài, biết không?"
"Biết rồi, ‘từ tiết kiệm mà xa xỉ thì dễ từ xa xỉ mà tằn tiện thì khó ’, tiêu xài hoang phí thì không phải là con trai của mẹ có đúng hay không?"
"Biết là tốt rồi." Tô Hiểu Mộc hài lòng cười cười, đem mền mỏng đắp lên trên người con trai, "Tốt lắm, con mau nhắm mắt lại nghỉ một lát, còn có một khoảng thời gian mới đến đấy." Sau đó giống như khi còn bé, vỗ nhẹ lưng của cậu từng cái từng cái dụ dỗ cậu ngủ, từ từ, cô cũng ngủ thiếp đi.
Mà Cảnh Diễn đứng ngoài cửa phòng nghỉ ngơi thật lâu mới rời khỏi. Nếu nói Maldives là một vòng hoa ngũ sắc ông trời ban cho Ấn Độ Dương, thì thủ đô Male được bao quanh bởi nước biển màu xanh ngọc bích chính là viên trân châu của vòng hoa chói mắt ấy. Kiến trúc nơi này cũng có màu sắc rất rực rỡ, vì vậy cả thành phố vừa hiện đại vừa xinh đẹp, khu vực không lớn lại có vẻ hết sức tinh xảo, du khách náo nhiệt cực kỳ.
Đây là một đảo thành thị nhộn nhịp đầy sức sống. Bọn họ ở lại khách sạn cạnh bờ biển, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời lam biển biếc vê thành một bức tranh phong cảnh thiên nhiên thuần mỹ, làm cho người ta không nhịn được dừng hô hấp, không rời mắt khỏi vẻ đẹp đặc biệt này, tự giác lẳng lặng nhìn, tỉ mỉ trở về chỗ.
Bởi vì vẻ đpẹ thành phố, tiểu Nghiêu dọc theo đường đi cũng rất hưng phấn, chơi vòng quay to nhất cao nhất đến nghiện, lại chạy đến bên cạnh dắt tay của Cảnh Diễn làm nũng muốn ra ngoài chơi, Cảnh Diễn không chút suy nghĩ đồng ý, nhưng làm Vương Hạo ảm thấy gấp gáp, anh do dự một hồi lâu rồi nhắm mắt nhắc nhở: "Ông chủ, buổi chiều chúng ta còn một hội nghị khẩn cấp. . . . . ."
Cảnh Diễn đảo cặp mắt lạnh lùng thoáng nhìn, giống như một tòa băng sơn, làm cho lời nói còn sót lại của Vương Hạo vướng lại trong cổ như mắc xương mà không dám nói tiếp.
Tô Hiểu Mộc cúi người xuống, ngoắc con trai: "Tiểu Nghiêu, mau tới đây, đừng chậm trễ cha làm việc, con muốn đi nơi nào mẹ dẫn con đi là được."
"Dạ." Tiểu Nghiêu cắn cắn môi, giấu thất vọng trong mắt , buông tay cha ra trở lại nghiêm túc ngồi xuống bên cạnh mẹ, nhưng rõ ràng lời nói không còn hưng phấn như lúc nãy nữa.
Cảnh Diễn nghiêng mặt sang một bên nhìn thẳng vào mắt Tô Hiểu Mộc, ánh mắt phức tạp, giọng nói lại dịu dàng khác thường: "Không phải hội nghị quan trọng lắm, em không thoải mái phải đi nghỉ ngơi một chút thôi."
Anh cất giọng nói khiến Tô Hiểu Mộc có mấy giây ngốc trệ, còn chưa kịp đáp lại, Tiểu Nghiêu lại cả kinh đứng lên: "Mẹ, mẹ không thoải mái sao?" Tay nhỏ bé mềm mại đau lòng lau cái trán của mẹ, lại sờ sờ của mình, mặt lo lắng.
"Mẹ không sao!" Cô nắm tay của con trai an ủi, mặc dù hai bên cánh mũi cùng huyệt thái dương đều giống như bị kim châm nhảy lên thình thịch , nhưng cô cũng không muốn mất hứng, cười nhẹ nói, "Có thể là say máy bay, mẹ ngồi một lát là tốt rồi."
Vương Hạo nâng cổ tay nhìn thời gian, liền nói ra phương pháp xử lí ổn thoả nhất: "Ông chủ, ngài cũng biết tính khí ngài Smith, ông ấy chỉ muốn nói chuyện với ngài, không bằng như vậy đi, bến tàu bên kia có Kình Ngư Submarine, nghe nói cũng không tệ lắm, tôi mang tiểu Nghiêu đi chơi, hai người thấy được không?"
Cảnh Diễn trầm mặc một chút, quay đầu lại thương lượng cùng Tô Hiểu Mộc: "Em cảm thấy như thế nào?"
Tô Hiểu Mộc hơi nâng mi mắt, gật gật đầu mà nói: "Như vậy cũng tốt." Cô cúi đầu nhìn con trai hỏi: "Bạn học Tiểu Nghiêu, con có muốn đi không?"
Tiểu Nghiêu rõ ràng cảm thấy rất hứng thú, tò mò hỏi Vương Hạo: "Chú Vương, Kình Ngư Submarine là vào trong biển nhìn Kình Ngư sao?"
Vương Hạo cười cười, giải thích: "Không phải nhìn Kình Ngư, là nhìn trong đá ngầm sinh vật biển, về phần nơi đó có cái gì, bây giờ chú nói cũng không mới mẻ rồi, đợi con đi dĩ nhiên là có thể thấy, thế nào? Có muốn đi chơi với chú Vương không?"
Tiểu Nghiêu quay lại nhìn mẹ một cái, thấy cô gật đầu, mới mừng rỡ nói: "Đồng ý! Vô cùng đồng ý!"
Sau đó Vương Hạo gọi mấy cuộc điện thoại chuẩn bị, sau đó dẫn Tiểu Nghiêu rời đi.
Thật ra thì thời gian vẫn còn rất sớm, nhưng Tô Hiểu Mộc rất thiếu tinh thần, sắc môi hết sức trắng bệch, rốt cuộc không tiếp tục kiên trì được, dựa vào ghế sa lon nhắm mắt nghỉ ngơi, ngay cả động cũng không muốn động. Ý thức dần dần bắt đầu mông lung, mơ hồ cảm thấy có người nhẹ nhàng đỡ lưng của mình, nhỏ giọng nói: "Hay là để bác sĩ tới khám một chút?" Cô có chút cố hết sức nắm tay của người kia, hàm hồ cự tuyệt: "Không... không nên gọi bác sĩ, ghét đi b