ên tĩnh mịch, giọng nói hơi có vẻ sắc bén: "Chuyện gì xảy ra?"
"Cô Tô bị bệnh, tôi mời bạc sĩ, nói là bệnh suyễn của cô ấy tái phát." Vương Hạo dừng một chút, nghĩ kỹ tìm từ mới nói tiếp, "Nhưng mà bây giờ đã tốt hơn rất nhiều, ngài không cần lo lắng."
Mãi cho đến khi Vương Hạo cúp điện thoại, tài liệu trong tay Cảnh Diễn vẫn duy trì một tờ lúc nhận điện thoại. Còn là thư ký nhắc nhở một cái anh mới phục hồi tinh thần lại, quả quyết khép lại tài liệu, anh đứng lên, cài nút âu phục, sau đó nói với các giám đốc: "Tan họp."
Lúc đi đến nhà Tô Hiểu Mộc, bác sĩ đã đi rồi, Vương Hạo ngồi ở phòng khách, anh chỉ chỉ cửa phòng ngủ, nhỏ giọng nói: "Ông chủ, cô Tô lúc này chắc ngủ rồi, Tiểu Nghiêu ở bên trong cùng cô ấy."
"Biết." Cảnh diễn gật đầu một cái, phân phó hắn về công ty theo vào hội nghị quyết nghị chuyện.
Nhẹ nhàng chậm chạp mở cửa phòng, rèm cửa sổ trong phòng đều kéo lại hết, chặn lại tất cả ánh sáng, đèn nhỏ trên tường tỏa ra ánh sáng dìu dịu, anh đứng một chút ở cửa, Tiểu Nghiêu ngồi ở bên giường, hốc mắt sưng tấy, nắm thật chặt tay của mẹ. Mái tóc dài của Tô Hiểu Mộc xõa ra, bị mồ hôi ướt nhẹp dính bết lại, sắc mặt cũng vô cùng khó coi, đôi môi đã có một chút khô nứt.
Tiểu Nghiêu nghe âm thanh, quay đầu lại, lúc nhìn thấy anh, dùng ngón tay giá giá miệng: "Xuỵt ——" vừa liếc nhìn mẹ, mới rón rén đứng lên, lôi kéo tay Cảnh Diễn rời đi.
Cảnh diễn ngồi trong phòng khách, hỏi con trai: "Mẹ con. . . . . . Thường như vầy phải không?"
Tiểu Nghiêu lắc đầu một cái, khuôn mặt nhỏ bé rất khốn hoặc: "Trước kia luôn luôn rất tốt , nhưng đến mùa thu đông ho nhiều một chút, không biết gần đây thế nào thường ho."
Nghe lời của con, mặt Cảnh Diễn rét lạnh, sờ sờ tóc của cậu hỏi: "Vậy con sợ sao?"
Không ngờ Tiểu Nghiêu lại lắc đầu: "Con không thể sợ, con đồng ý với mẹ, con muốn bảo vệ mẹ."
Cảnh Diễn tán thưởng gật đầu, mỉm cười: "Ừ, con thật biết điều, cũng rất tốt." Vương Hạo nói đứa bé này vẫn biểu hiện rất bình tĩnh, còn có thể nói với bác sĩ mẹ thường dùng thuốc nào, ngày trước phát bệnh mấy lần, còn có khoảng cách thời gian sáng nay ho khan.
"Ba, không bằng chờ con được nghỉ hè chúng ta đi nơi này đi!" Tiểu Nghiêu chợt chỉ vào một quyển tạp chí du lịch trên khay trà nói, "Con biết rõ mẹ rất ưa thích nơi này, cha và mẹ vừa đúng đi hưởng tuần trăng mật."
Cảnh Diễn nhéo nhéo chóp mũi của cậu, mỉm cười nói: "Con biết cái gì là tuần trăng mật?" Theo bản năng tròng mắt anh nhìn về phía tạp chí, lọt vào mắt anh chính là Maldives trời lam biển biếc.
Tiểu Nghiêu hừ một cái: "Con đương nhiên biết, tiểu Vũ nói thời điểm cha mẹ bạn kết hôn đi tuần trăng mật ở Hải Nam, cha cùng mẹ kết hôn dĩ nhiên cũng phải đi!"
Cảnh Diễn kiên nhẫn chờ cậu nói xong mới hỏi: "Con không phải là nói nghỉ hè muốn đi Disney Hongkong chơi sao?"
Tiểu Nghiêu im lặng trong chốc lát, mới nhìn mắt cha nghiêm túc trả lời: "Nhưng so với Disney, con thích hơn mẹ, con hi vọng mẹ vui vẻ."
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Cảnh Diễn ngẩn ra, bắt đầu trầm tư, chẳng lẽ cô vẫn luôn không vui?
Mãi cho đến gần tối Tô Hiểu Mộc mới tỉnh lại, mới mở mắt ra đã nhìn thấy gò má góc cạnh của Cảnh Diễn, anh dựa vào thành ghế, hai mắt nhắm chặt, giống như ngủ thiếp đi.
Cô mơ màng nhớ lại, nhưng toàn thân cũng không có hơi sức, ngược lại đánh thức Cảnh Diễn.
Anh hỏi cô: "Cô muốn cái gì? Uống nước sao?"
Tô Hiểu Mộc gật đầu, uống vài ngụm nước anh đưa tới, chờ cổ họng thông thuận một chút mới hỏi: "Tiểu Nghiêu đâu?" Trong lúc này cô lờ mờ nhớ buổi sáng con trai khóc đến rất đau lòng, nên bị dọa cho sợ rồi.
Cảnh Diễn dìu cô nằm xuống lần nữa, mới trầm nhẹ nói: "Đừng lo lắng, con mới vừa ngủ."
"Thật xin lỗi, không quấy rầy đến anh?" Cô nói rất khách khí, bởi vì buổi sáng ho quá dữ dội, cổ họng vừa nói thì có cảm giác xé rách, âm thanh cũng biến thành khàn khàn.
Cảnh Diễn yên lặng nhìn tròng mắt nhu hòa của cô, nói không liên quan: "Chờ tiểu Nghiêu được nghỉ hè chúng ta phải đi Maldives thôi."