Chiếc máy bay tư nhân đáp xuống phi trường, người con trai vóc dáng cao ráo từ trên đi xuống, mặt mũi tuấn tú, ngũ quan rõ ràng dứt khoát. Toàn thân mặc u phục truyền thống màu đen, ống tay áo đính hai hạt kim cương biểu hiện nhân vật không tầm thường, nhưng nhìn qua có vài phần chán chường, gương mặt tuấn tú lãnh đạm như nước, mang theo vẻ kiêu ngạo bất cần đời.
Cách đó không xa, một người đàn ông vừa nhận được cú điện thoại đặc biệt bước vội đến đón, cao to thanh nhã, hàng lông mày rậm rạp, cũng mặc u phục sang trọng, bước đi với vẻ mặt trầm ổn hết sức vững vàng.
Thấy người con trai sải bước tới đây, anh ta hắng giọng thăm hỏi: "Tổng tài tiên sinh, đã lâu không gặp."
"Đúng là đã lâu không gặp, Phó trợ lý." Cổ Hách Tuyền cùng trợ thủ đắc lực nhiều năm qua của mình bắt tay, sau đó đeo mắt kính lên, nhấc vali xách tay tiếp tục sải bước đến lối đi dành riêng cho khách VIP.
Phó Hành hơi lùi về phía sau, cùng anh vừa đi vừa nói chuyện với nhau, khí chất bức người giống như anh, tự tin tung bay, hơi thở mạnh mẽ, dọc theo đường đi không biết hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt của người đi đường.
"Nghe nói Phó trợ lý kết hôn?"
"Đúng vậy."
"Sau đó lại ly hôn?"
"Không sai." Phó Hành nhàn nhạt trả lời: "Tổng tài tiên sinh quan tâm cuộc sống riêng của thuộc hạ như vậy, thật làm người ta vừa mừng vừa sợ."
"Lời này quá khách khí, Phó trợ lý vững vàng nắm giữ nửa giang san của tập đoàn Cổ thị, mấy lão hồ ly của Hội Đồng Quản Trị cần xem sắc mặt của anh để làm việc. Huống chi nếu như không có Phó trợ lý, Cổ thị ngay từ đầu cũng không tồn tại, chỉ bằng điểm này, Phó trợ lý đã không thể nói là người ngoài rồi.”
"Tổng tài quá khen, tôi chỉ là bị người nọ nhờ vả, hết lòng làm việc cho người mà thôi."
"E hèm, người nọ là cha tôi?"
"Dĩ nhiên, còn có cha tôi."
"Chú Phó có khỏe không?"
"Rất khỏe, ông ấy biết anh đã về, còn hỏi anh có thể về nhà cũ ở Đài Nam hay không."
"Tôi có thời gian nhất định sẽ trở về nhà cũ thăm ông ấy."
Phó Hành cười cười, dừng lại, "Tổng tài không phải nói gần đây sẽ không trở về Đài Loan sao? Mặc dù tình huống công ty hỏng bét, nhưng còn chưa đến nỗi cần tới ngài phải tự ra tay dọn dẹp cục diện rối rắm."
"Nghe những lời này, nói vậy Phó trợ lý thật lòng không hoan nghênh tôi trở lại à?"
"A? Biểu hiện của thuộc hạ rõ ràng đến thế sao?" Phó Hành lắc đầu cười nhẹ, "Tôi cho là tổng tài sẽ khen ngợi thuộc hạ trung thành cảnh cảnh mới đúng."
"Làm trò." Cổ Hách Tuyền nhún nhún vai, quay mặt sang nhìn anh, "Nói thật đi, tại sao ly hôn?"
"Ly hôn là ý của vợ trước mình."
"A? Chẳng lẽ Tôn phu nhân cũng ngang ngược tùy hứng đáng ghét như cô chị Cổ Lệ Sa sao?"
"Dĩ nhiên không phải thế, trong lòng mình, cô ấy là cô gái hoàn mỹ nhất trên thế giới này." Phó Hành ca ngợi không keo kiệt chút nào.
Cổ Hách Tuyền kỳ quái nhìn anh mấy lần, cảm thấy tên nhóc này cùng mình hoàn toàn giống nhau, vô luận là tác phong làm việc, hay là đối với cô gái mình yêu từ nhỏ đến lớn.
Phó Hành là con trai của Phó quản gia, bằng tuổi Cổ Hách Tuyền, nhưng cá tính lại khác nhau trời vực: một âm trầm, một thanh nhã; một lãnh khốc, một ôn hòa. Bọn họ chơi chung từ nhỏ, vừa là bạn học vừa là chủ tớ. Phó Hành ngay sau khi tốt nghiệp đã được bố Cổ đưa ra nước ngoài bồi dưỡng, làm như vậy để giúp đứa con trai của mình trong tương lai có thêm một trợ thủ đắc lực.
Sự thật chứng minh, đây là quyết định cực kì chính xác. Khi Cổ Hách Tuyền vì bị thương phải rời Đài Loan, từ đầu đến cuối ở lại giữ nội bộ Cổ thị, cùng đám người Cổ Thế Xương âm thầm đấu đá, hoàn toàn dựa vào Phó Hành vừa học thành tài trở về nước, nhưng cùng lúc đó anh cũng cưới đứa con gái nhỏ của Cổ Thế Xương lúc ấy đang nắm đại quyền.
Có lẽ là vội vã với áp lực, có lẽ là vì mê hoặc đối thủ, đối với chuyện Phó Hành làm con rể Cổ Thế Xương, Cổ Hách Tuyền thật sự không nghĩ gì nhiều. Anh luôn luôn cho rằng, thích, thì đừng dễ dàng buông tay, cho dù giành cũng phải cướp cho bằng được, bất kể đối phương thân phận gì, gia thế gì, giống như anh với Lạc Tiểu Hòa. Duy nhất không ngờ tới chính là, Phó Hành khi đạt được quyền to ở "Cổ đảo", sau khi Cổ Thế Xương thất bại thảm hại, lập tức nhanh chóng ly hôn.
Bạc tình vô nghĩa, phụ lòng người khác thường diễn như vậy mà! Thật là quen biết mấy chục năm cũng không bằng một ngày khi anh ta dở chứng!
(Editor: Ờ, ko phải thế đâu, anh này và chị kia cũng dễ thương lắm, có điều ngược tâm, nên ta ko ed đâu.)
"Nói chuyện chính đi" Phó Hành tay đút trong túi quần tây, gương mặt lão luyện thành thục, rõ ràng không muốn nói đề tài này, "Nếu trở lại. Như vậy chiều nay, hi vọng tổng tài có thể mở cuộc họp với ký giả, tuyên bố ngày nghỉ dài hạn của cậu đến hồi kết thúc được rồi, lập tức trở lại công ty chủ trì đại cục. Có tin tức tốt này xuất hiện, đoán chừng cổ phiếu của Cổ thị sẽ lập tức ngừng tuột dốc, mà các vị có mặt trong Hội Đồng Quản Trị vừa trải qua tai kiếp thống khổ, chắc chắn sẽ hoan nghênh mong mỏi cậu trở lại Đài Loan hơn bất cứ lúc nào. . . . . ."
"Chờ một chút đi, tớ có chút chuyện riêng cần xử lý trước, Cổ phiếu của Cổ thị, tớ muốn cho bọn họ lúng túng một chút nữa đi." Cổ Hách Tuyền cắt đứt đề nghị của anh, "Có câu gọi ‘Mất đằng đầu, sau sẽ còn, vùi lấp đến chết, sau đó sinh’, hôm nay Cổ thị so với bất kỳ lúc nào đều cần trọng sinh, Phó trợ lý thấy sau?"
Một bên anh vừa nói vừa đi ra đại sảnh của phi trường, ngoài cửa là chiếc xe thể thao, bên cạnh là một chiếc xe Ferrari màu lam khác.
"Tổng tài đã quyết thuộc hạ nhất định ủng hộ." Phó Hành không nhanh không chậm đi theo phía sau anh, giọng nói bình thản hỏi một câu, "Như vậy lần này ngài trở về là đặc biệt cùng tập đoàn Lôi Đình trở mặt sao?"
"Là u Tỳ nói cho cậu biết?" Cổ Hách Tuyền lạnh lùng hừ một tiếng, hiện tại anh có thể xác định là ai để lộ tin tức Lạc Tiểu Hòa ở Anh quốc rồi.
"u Tỳ cũng không còn biện pháp, đứa cháu ngoại kia thật sự là rất khó đối phó, huống chi, cá nhân anh ta cũng cảm thấy hành động của anh làm cho người ta khinh thường." Phó Hành nói thật lòng.
Ai nghĩ tới được, đường đường tổng tài "tập đoàn Cổ đảo" lại giống như tên trộm bắt cóc con gái nhà người ta, làm ra hành vi coi trời bằng vung, dõi mắt nhìn khắp các thế hệ tinh anh của các đại tập đoàn hiện nay, cũng chỉ có một mình Cổ Hách Tuyền tính tình quái đản mới làm ra chuyện này mà thôi.
"Cùng tôi nói quang minh lỗi lạc? Chấm dứt việc đó đi, tên kia hao tổn tâm trí chui vào chỗ sơ hở của luật pháp bao nhiêu lần rồi, mười đầu ngón tay đếm ko xuể đó?" Đáng tiếc Cổ tổng tài hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, ngược lại quẳng xuống lời cảnh cáo: "Anh nói với tên u Tỳ gà mờ đó, bảo hắn gần đây đừng xuất hiện trước mặt tôi, nếu không tự gánh lấy hậu quả!"
"Vấn đề là Lạc Dịch sẽ không bỏ qua như vậy." Phó Hành tỉnh táo nói: "Nếu như chúng ta cùng tập đoàn Lôi Đình trở mặt, thu lợi chỉ có Quan gia."
Phó Hành băn khoăn không phải không có lý. Thương trường cũng như chiến trường, mặc dù là trăm thuyền tranh một dòng chảy, mặt ngoài đồng loạt thỏa hiệp, nhưng Quan gia Đài Trung, Cổ thị Đài Nam, cùng với “tập đoàn Lôi Đình" vững vàng chiếm cứ vị trí dẫn đầu của giới kinh doanh, hiện nay đang tạo thành thế chân vạc, cục diện vẫn không hề thay đổi, bất luận hai nhà kia trở mặt thế nào, ngồi mát ăn bát vàng chính là nhà còn lại.
"Anh yên tâm, về công hay về tư, tôi đều sẽ không cùng Lạc Dịch trở mặt, ngược lại, tôi phải mau chóng cùng anh ta gặp mặt một lần, anh an bài đi!" Lạc Dịch là chú của Lạc Tiểu Hòa, tương lai anh cũng sẽ gọi anh ta một tiếng chú, thân phận nhỏ, sao dám giở thủ đoạn gì với người lớn chứ?
(editor: hơ hơ, chưa chắc ạ.)
"Vâng" Phó Hành gật đầu.
Cúi người chui vào xe thể thao, Cổ Hách Tuyền cũng nổ máy xe, suy nghĩ một chút lại quay cửa thủy tinh xuống, hỏi Phó Hành ngoài xe, "Anh ly hôn không phải là bởi vì liên quan đến Cổ Thế Xương chứ?"
"Dĩ nhiên không phải." Phó Hành phủ nhận. Khi ly hôn, cũng giống như thời điểm anh quyết định kết hôn, không hề liên quan gì đến Cổ Thế Xương.
"Vậy thì tốt, đối với tình cảm, anh không cần phải công tư rõ ràng, cũng không cần băn khoăn cái nhìn của tôi." Cổ Hách Tuyền khởi động xe, "Ít nhất tôi cảm thấy bản thân không biến thái giống như người của Quan gia, trong mắt chỉ có lợi ích."
"Quan Lão Gia sẽ không vui khi nghe được tổng tài hình dung con cháu của ông ta như vậy."
"Không có biện pháp, người trong gia đình ông ta quá nhiều, đương nhiên sẽ có tốt xấu lẫn lộn."
Phó Hành không nhịn được vỗ trán cười, xoay người bước về phía xe mình. Cổ Hách Tuyền khởi động, Carrera GT từ từ tiến vào trong dòng xe cộ. Dọc đường, anh nhìn kiến trúc và phong cảnh ngoài cửa sổ, chỗ quen thuộc, chỗ xa lạ, nghĩ đến mình càng lúc càng đến gần người yêu dấu, cuối cùng cũng chậm rãi thở ra một hơi.
Ba ngày trước, khi lật đổ khắp cả Luân Đôn cũng không có bóng dáng Lạc Tiểu Hòa thì anh quả thật sắp điên rồi!
Lạc Tiểu Hòa, Lạc Tiểu Hòa. . . . . . Chẳng lẽ ông trời quá mức độc ác, để cho anh vừa gặp lại cô lại muốn anh lại một lần nữa mất đi cô sao?
Thật vất vả ép mình tỉnh táo, sau đó anh cẩn thận sai bảo đám người của Ron hỏi thăm hành động cùng cử chỉ Lạc Tiểu Hòa ngày đó, khi gã thanh niên tên Davy lắp bắp lặp lại những câu đã nói cùng với Lạc Tiểu Hòa, anh chán ghét nhìn Karan phục tùng ở bên cạnh còn đang cố giả bộ trấn tĩnh, lạnh lùng gọi Ron tiễn khách.
Bất kể là nữ nhân này có dụng ý gì khác, hay một người khác lớn mật tỏ tình cũng làm cho lòng anh phiền, trừ Lạc Tiểu Hòa, anh đối với người nào cũng đều vô tình.
Biết được Lạc Tiểu Hòa là bị Lạc Dịch mang về Đài Bắc, anh như ngựa không có dây cương tức tốc chạy về Đài Loan.
Làm sao có thể buông tay? Năm đó anh còn nhỏ, tự lo không xong, thân lại tàn tật, không thể làm gì khác hơn là đứng xa xa nhìn cô, một lòng chỉ muốn cô an toàn. Nhưng anh không ngờ tới ngày sau người chú Lạc Dịch của Lạc Tiểu Hòa lại trở thành tổng CEO của "tập đoàn Lôi Đình", đối thủ nổi danh khôn khéo trên thương trường, không phải bạn cũng không phải địch, làm sao có thể dễ dàng gật đầu cho phép anh đến gần Lạc Tiểu Hòa bị bệnh mất ngôn ngữ chứ?
Thế là chờ đợi không nổi nữa, anh dứt khoát đem bảo bối anh ngày nhớ đêm mong mang đi bất kể hậu quả.
Không ai có thể hiểu hành động của anh, bao gồm cả Phó Hành và u Tỳ, trong lòng bọn họ đều cho rằng hành động lần này của anh chỉ là một trò chơi mới đang thịnh hành mà thôi.
Bọn họ làm sao biết, chỉ cần gặp những chuyện có liên quan đến Lạc Tiểu Hòa, anh cùng sẽ trầm tĩnh hơn so với bất cứ lúc nào.
Cô vui vẻ, cô thiện lương tốt đẹp, mỗi một câu cô thầm thì, cười nói bên tai anh, lúc nào cũng hiển hiện rõ ràng trước mắt anh, âm thanh cứ vang vọng mãi bên tai anh.
Chỉ có những người từng ở trong bóng tối u ám chờ đợi mới hiểu được ánh sáng kia đáng quý đến mức nào.
Lạc Tiểu Hòa, chính là ánh mặt trời của anh.
Trong cuộc sống của một người, làm sao có thể thiếu đi ánh mặt trời?
Quán cà phê dưới chân núi hoa đầy cành, đá vụn trên đường dành cho người đi bộ, bên quán vỉa hè lộ thiên có vài cái dù màu xanh thật to che ánh mặt trời, bộ bàn ghế theo phong cách Châu u khiến cho khách giống như đang được nghỉ mát trên tiểu đảo xanh thẳm ở