“Bất quá, ” Ngàn Thần mở miệng trước, “Nếu như bá phụ nguyện ý bỏ những thứ yêu thích, nửa đời sau bác cùng bá mẫu liền vinh hoa phú quý hưởng dụng vô tận, cháu không có cha mẹ, sẽ đem hai người làm thành bố mẹ của cháu một dạng hiếu thuận .”
Vào giờ phút này, tự hồ chỉ có một câu có thể giải quyết ——
Đó chính là hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi.
Chỉ thấy Lâm phụ trên mặt lập tức nặn ra một cái cười to, sau đó vỗ vỗ vai Ngàn Thần, “Người trẻ tuổi, hỏa khí lớn như vậy, bá phụ mời ngươi uống chút rượu .”
Tiểu Miêu nhìn một chút a mẫu, “A mẫu, ba. . . . . .”
“Không có sao, không có sao, ba con mời uống, bày tỏ ông thích cậu ấy, con đừng lo lắng. Mimi, xuống đây, cùng A mẫu nói con ở nơi nào câu được con rùa vàng này?”
“Đó!” Sau khi tiếp nhận hết tra hỏi của mẹ, Tiểu Miêu liền chạy đến khuôn viên dưới cây đại thụ hóng mát một chút.
Cô còn là thích xem bầu trời đêm, sao chợt lóe sáng trong suốt, còn có hơi lạnh gió đêm đang kẹp bùn đất lẫn mùi hương thổi lất phất qua khuôn mặt của cô.
Cô nhắm hai mắt, tận tình hưởng thụ loại cảm giác gió đêm quất vào mặt , đột nhiên một đôi bàn tay tự phía sau cô thật chặt.
“A!” cô sợ hết hồn. “Là anh.” “Thần, muốn dọa em. . . . . .” Tiểu Miêu nũng nịu còn chưa nói hết, anh đã bưng lấy mặt của cô hôn thật sâu.
Cuối cùng, cô cả người biến thành một vũng nước mềm hoá trong ngực anh, hai tay ôm thật chặt anh, lắng nghe tiếng tim đập mạnh của anh.
“Tiểu Mimi. . . . . .” Cô ngẩng đầu lên, đỏ mặt hồng đánh anh một cái, “Không cho phép gọi em tiểu Mimi.”
“Là ba nói anh nên gọi như vậy .” Ngàn Thần mặt vô tội.
“Làm gì gọi ba em là ba?” Cô e lệ gầm nhẹ.
“Em về sau gả cho anh, ba em chính là ba anh .”
“Ai muốn gả cho anh, em còn phải đi học , không thể nói yêu thương .”
“Mặc kệ, dù sao anh yêu em, muốn em, lại không thể không có em. . . .” anh tràn đầy tình cảm lại dị thường nhiệt tình lẩm bẩm, bàn tay cũng không an phận ở trên người của cô sờ loạn.
“Ngàn thần, anh. . . . . . ba mẹ đang ở bên trong, anh nghe lời nói một chút.”
“Không cần lo lắng, ba mẹ hiện tại cũng rất bận rộn.”
Cái gì? ! Tiểu Miêu chú ý tới gương mặt tuấn tú hồng đến thật quỷ dị của anh, giống như chỉ cần cho thêm anh một thanh quan đao, anh có thể canh giữ cửa ngõ đưa ra giải quyết chung.
Tiểu Miêu lập tức bừng tỉnh hiểu ra, “Ba cho anh uống loại rượu đó?”
Anh lộ ra một tính trẻ con cười, “Anh cũng vậy không biết, ba nói nam nhân dùng rất bổ.”
Trời ạ! Ba, làm sao như vậy! Tiểu Miêu ở trong lòng âm thầm kêu khổ.