Diệp Chấn Hoa, thần sắc mang một nét cười, Diệp Chấn Hoa cũng chìa tay ra, bắt lấy, “Cảm ơn.”
“Dương lão tiên sinh, xin hỏi ngài được mời đến phải không?” Một nữ phóng viên hỏi.
Dương Vân cười nói: “Canh giữ nghiêm ngặt như vậy, nếu không được mời đến, tôi bay vào đây chắc?”
Cánh nhà báo bật cười, tiếp sau đó lại có phóng viên hỏi Diệp lão: “Diệp lão tiên sinh, nghe nói ngài và Dương lão tiên sinh là đối thủ, lại đấu đá nhau một đời rồi, tại sao lần này lại mời ông ấy đến dự tiệc của tập đoàn quốc tế MBS?”
“Thương trường không có kẻ thù mãi mãi.” Diệp Chấn Hoa hờ hững trả lời, xưa nay ông ta vốn rất nghiêm túc, không thích cười, dáng vẻ nhìn rất đáng sợ, không như Dương Vân được cánh nhà báo rất yêu thích.
“Vậy Diệp lão tiên sinh và Dương lão tiên sinh đã giản hòa rồi ư?”
“Chúng tôi chưa giảng hòa sao?” Dương Vân khẽ cười hỏi lại, có thể đến bữa tiệc tối nay, đều không phải là nhân vật tép riu, đều là các phóng viên có kinh nghiệm của các tờ báo lớn, rất biết nhìn sắc mặt người khác, thấy Dương Vân nói vậy, mọi người chỉ cười cho qua chuyện.
Một nữ phóng viên đặt tiêu điểm lên Vân Nhược Hi, “Vân tiểu thư, hôn sự giữa cô và Diệp tam thiếu trở nên không vui như vậy, bây giờ cô đến chúc mừng anh ấy, không có chút đau lòng sao?”
“Không thể trở thành vợ chồng, chúng tôi vẫn có thể làm bạn bè.” Vân Nhược Hi nở nụ cười lễ độ, còn cố tình đến chào hỏi Diệp tam thiếu, “Đã lâu không gặp, Diệp tổng.”
Diệp tam thiếu nhìn cô ta một cái, dường như chỉ khẽ chạm lòng bàn tay một chút rồi rời ra, “Mới đó mà em cũng thay đổi nhiều quá, anh cũng chúc mừng em.”
“Đều là nhờ phúc của anh.” Vân Nhược Hi cười nói, “Nếu như không có anh, làm sao có Vân Nhược Hi ngày hôm nay.”
Anh không đáp lời.
“Vân tiểu thư, Diệu Hoa và tài phiệt Vân Thị liên thủ đối phó với quốc tế MBS, lẽ nào là vì cô muốn báo thù chuyện tình cảm sao?” Nữ phóng viên nọ không bỏ cuộc, hỏi rất sâu sắc.
Vân Nhược Hi cười nói: “Làm sao có thể? Bây giờ tôi đã chấp chính tài phiệt Vân Thị, thương trường khó tránh khỏi cạnh tranh, mọi người đều hiểu nhầm rồi, nếu như cố ý báo thù, tại sao tôi lại xuất hiện trong buổi tiệc hôm nay?”
“Diệp tam thiếu, anh có cảm thấy cô Vân nói thật không? Đây thật sự chỉ là một trận thương chiến, không có ý báo thù sao?” Nữ phóng viên quay sang hỏi Diệp tam thiếu, trận thương chiến đó vô cùng nóng bỏng, khiến cho không ít doanh nghiệp phá sản, thị trường chứng khoán được một phen hỗn loạn, đến giờ vẫn còn tiếp tục.
Diệp tam thiếu liếc mắt, vô cùng lạnh lùng, “Trong lòng cô đã có đáp án, hà tất phải hỏi tôi?”
Nữ phóng viên đó bị Diệp tam thiếu nhìn đến mức cảm thấy nghẹt thở, không dám hỏi tiếp, một phóng viên khác lại có hứng thú với chuyện khác, “Vân tiểu thư, gần đây cô và Dương tổng rất hay đi cùng nhau, có phải sắp có tin vui rồi không?”
Vân Nhược Hi mỉm cười che miệng, có vài phần e thẹn, trả lời lấp lửng, “Chúng tôi chỉ là bạn bè.”
“Dương tổng, Vân tiểu thư nói có thật không?” Phóng viên lại nhìn Dương Triết Khôn, sắc mặt Dương Triết Khôn vô cùng tiều tụy, mặc dù vẫn là dáng vẻ ôn nhuận như ngọc của bạch mã hoàng tử, nhưng ánh mắt ảm đạm vô hồn, ngay từ đầu ánh mắt của anh đã gắn chặt vào Trình An Nhã.
Thấy phóng viên hỏi anh ta mới thu ánh mắt lại, mỉm cười nói, “Chúng tôi chỉ là bạn bè.”
Phóng viên xoay quanh vấn đề giữa Dương Triết Khôn và Vân Nhược Hi một lúc lâu, cuối cùng quay trở về trận chiến lần này giữa MBS và Diệu Hoa, có phóng viên hỏi Diệp Sâm: “Diệp tam thiếu, sau này MBS và Diệu Hoa sẽ còn tranh chấp nữa không? Hay sẽ trở thành đối tác?”
Diệp tam thiếu cười rất tao nhã, trả lời một câu rất văn vẻ: “Tôi cảm thấy vấn đề này các anh chị không nên dùng tai nghe, mà nên dùng mắt nhìn.”
Các phóng viên ngơ ngác không hiểu, dùng mắt nhìn, nhìn cái gì?
“Các người nên dùng mắt nhìn, khi nào chúng tôi hợp tác với Dương đại thiếu gia.”
Cánh phóng viên, “…”
Mọi người nhất thời im lặng không biết nói gì, ánh mắt ảm đạm của Dương Triết Khôn thoáng qua một tia giận dữ, mặt nạ trầm tĩnh của Vân Nhược Hi cũng có chút rạn vỡ, khóe môi Trình An Nhã khẽ nhếch lên.
“Tam thiếu gia…thật hài hước.” Không biết tay nhà báo dày dạn kinh nghiệm nào đã cứu vẫn tình thế, cánh phóng viên lập tức cười rộ lên, tiếng cười rất quái dị.
Cánh nhà báo gần như xoay quanh các nhân vật chính một vòng rồi mới dần dần kéo đi tìm tin tức cho riêng mình, hôm nay đến đây đều là nhân vật lớn, hầu hết thông tin đều rất có giá trị.
“Trong trường hợp này anh cũng không thể phối hợp một chút sao?” Diệp Chấn Hoa phẫn nộ, tên nghiệt chủng này, đúng là chỉ muốn một trượng đập chết cho xong, con cái quá ngỗ nghịch đối với phụ huynh mà nói không phải là việc tốt lành gì, hơn nữa lại là một cặp cha con như vậy.
“Xin lỗi, không học nổi bộ dạng giả dối của các người.” Diệp tam thiếu lạnh lùng hừ một tiếng, dẫn theo năm cô thư ký rời đi, bị Diệp lão gọi lại, “Lưu Tiểu Điềm, các cô đi trước, nên làm gì thì cứ làm.”
Các cô gái nhìn Diệp Sâm, Diệp Chấn Hoa nổi giận, “Lẽ nào chủ tịch hội đồng quản trị như ta không nói được các cô?”
Diệp tam thiếu cười lạnh lùng, gật gật đầu, các cô gái mới rời đi, sau khi Diệp tam thiếu đánh người, ông cháu Dương gia xuất hiện, tiệc rượu lại khôi phục không khí vui vẻ, giữa sân khấu lại tiếp tục các điệu vũ nhẹ nhàng của các đôi.
“Dương Vân, đưa người của ông đi, đừng xuất hiện trước mặt người Diệp gia chúng tôi.” Diệp Chấn Hoa lạnh lùng nói.
“Ba, ba nói chuyện thật lực cười, ai là người của ông ta?” Diệp tam thiếu cười nhạt chế giễu nói: “Huyết thống cách mười tám nghìn dặm rồi, một ông ngoại tồi làm gì có tư cách sai khiến cô ấy?”
“Diệp Sâm cậu…” Dương Vân nổi giận, Dương Triết Khôn cũng cực kỳ không vui.
Vân Nhược Hi lại cười chế nhạo, cô ta sớm biết Diệp Sâm và Trình An Nhã sẽ không có kết quả tốt đẹp gì, biết được bọn họ là anh em họ, cô ta sướng phát điên, gào lên báo ứng.
Dương Vân biết nếu lấy cứng chọi cứng với Diệp tam thiếu, miệng lưỡi ông ta tuyệt đối không thể thắng được Diệp tam thiếu, lập tức dịu ánh mắt, nhìn về phía Trình An Nhã, hiền từ nói: “An Nhã, cùng ông ngoại về nhà, Dương gia mới là nhà của con.”
“Thật xin lỗi, ông họ Dương, cháu họ Trình, ông giữa đường giữa chợ nhận người thân có phải là có chút buồn cười không?”
“Bất luận là con có nhận ta hay không, ta vẫn là ông ngoại của con, An Nhã, nghe lời ta, đừng tiếp tục ở bên Diệp Sâm nữa, anh ta sẽ hủy hoại đời con.” Dương lão trầm giọng nói, ánh mắt như mũi tên sắc nhọn nhìn về phía Diệp tam thiếu, “Cậu biết rõ quan hệ của hai người là như thế nào, tại sao lại cố chấp như vậy?”
“Dương Vân, muốn mang người đi thì mang đi, con trai tôi không cần ông dạy dỗ.” Diệp Chấn Hoa hừ một tiếng lạnh lùng, ông ta đối với Diệp Sâm thế nào là việc của ông ta, Dương Vân muốn chỉ chỉ trỏ trỏ với anh, hừ, hông ta cũng xứng sao?
“Hôm nay ta không muốn cãi với cậu.” Dương Vân lạnh lùng nói rồi quay sang kéo tay Trình An Nhã hiền từ nói: “An Nhã, về nhà với ông, con sẽ là công chúa nhà họ Dương, tất cả tài sản của ta sẽ là của con và Triết Khôn, hà tất để Diệp Sâm hủy hoại đời con?”
“Ông muốn cháu làm công chúa cũng cần hỏi xem cháu có đồng ý không chứ, hoàng tử của cháu ở đây, cháu muốn làm cô bé Lọ Lem, cháu không đi đâu hết.”
“Không biết xấu hổ.” Vân Nhược Hi chế nhạo một cách lạnh lùng, lời nói vừa dứt ba ánh mắt sắc nhọn chiếu thẳng vào cô ta, Diệp tam thiếu, Louis, Dương Triết Khôn đều tỏ vẻ tức giận, Vân Nhược Hi lặng lẽ câm miệng nhưng trong lòng đố kị phát điên.
Trình An Nhã, Diệp tam thiếu và Dương Triết Khôn đều là anh em họ, bọn họ đều không thể, nhưng ông trùm Mafia Italia cũng bảo vệ cô ta…. Hừ, cô ta rốt cuộc là có điểm nào tốt.
Bao nhiêu đàn ông tranh giành làm kỵ sỹ của cô ta.
“An Nhã, nếu con còn cố chấp như thế, ta sẽ khiến cậu ta thân bại danh liệt.” Dương Vân chỉ tay vào Diệp tam thiếu nói.
Diệp Chấn Hoa cười nhạt, “Dương Vân, ông vẫn chưa có đủ bản lĩnh để làm cho con trai ta thân bại danh liệt, mang cháu ngoại của ông cút khỏi đây cho tôi, tôi nhìn thấy các người là căm ghét.”
Louis hơi nhướn mày, xem hai nhà Diệp Dương đấu nhau một cách hứng thú, đôi mắt xanh phỉ thúy ấy thoáng qua một nét hứng thú rất nhạt gần như không nhìn thất, Dương Triết Khôn đau khổ vô cùng, Diệp tam thiếu trước đây xảy ra những gì anh ta không quan tâm, bây giờ anh ta chỉ muốn đưa Trình An Nhã về Dương gia, không thể trở thành tình nhân, anh ta muốn dùng thân phận người anh để che chở cho cô suốt cuộc đời.
“Ồ, tùy ông thôi.” Diệp tam thiếu cười lạnh lùng, giọng điệu từ tốn, không có biến động gì.
Trình An Nhã đột nhiên gắt lên, “Ông đã nói đủ chưa vậy?”
“An Nhã, đừng nói như thế với ông ngoại…”
“Đấy là ông anh chứ không phải ông em.” Dương Triết Khôn vẫn chưa nói hết Trình An Nhã liền ngắt lời anh ta, khuôn mặt cô phủ sắc sương lạnh, vô cùng băng giá, khoác tay Diệp Sâm, lạnh lùng nói: “Ông từng này tuổi rồi, sắp bước vào quan tài rồi, ông vẫn còn muốn làm cái gì? Cả đời tác oai tác quái vẫn chưa đủ à? Đến chết cũng muốn có người chết cùng sao, ông thật là vô liêm sỉ, lại còn ông ngoại, làm ơn đi, ông ngoại và bà ngoại tôi đã chết lâu rồi, đừng gọi tôi thân mật như thế, tôi không quen ông, và cũng không muốn có quan hệ với ông.”
“An Nhã, đừng nói nữa.” Dương Triết Khôn phẫn nộ, anh không cho phép có người nói ông anh như thế, người mà anh tôn kính nhất, dù sao đi nữa An Nhã cũng không thể nói như thế.
Louis nhíu mày, vẻ hứng thú ngập tràn trong mắt. Cô và người con gái trong tim anh thật giống nhau, yêu ghét rõ ràng, thông minh hơn người, khuôn mặt mà anh ngày đêm tương tư và gương mặt của Trình An Nhã, chập vào làm một.
Louis có chút bàng hoàng.
“Ông ấy đã làm lại sợ người khác nói sao, cướp vị hôn thê của người khác thì phải có chuẩn bị chấp nhận sự báo thù của người ta, người ta có đánh một cái thì ông cũng phải im lặng mà chịu đựng, bởi vì ông đáng đời, sau này nhìn thấy người ta thì phải tránh ra, nhưng lại luôn dùng thủ đoạn hãm hại người ta gọi gì là bản lĩnh? Ông cướp vị ôn thê của người khác sao không có bản lĩnh khiến cho người ấy sống chết vì ông, cho dù có nhảy xuống sông không chết cũng quay về tìm ông? Sau này lại còn lợi dụng con gái của mình đi báo thù người khác, ngược đãi Diệp Sâm, ông dựa vào cái gì mà thù hằn anh ấy, nếu tôi là Diệp Sâm, trong người đang chảy dòng máu của ông tôi cũng cảm thấy nhục nhã, cho nên ông đừng đến đây mà nhì nhằng mãi không dứt, còn bày ra bộ mặt hiền từ, tôi nghĩ đến những việc ông làm trước kia và bộ mặt bây giờ của ông khiến tôi cảm thấy phản cảm. Tôi đoán, ông muốn tôi về Dương gia chẳng qua chỉ là muốn tôi làm Dương Tinh thứ hai thôi chứ gì? Tôi nói cuộc đời ông sao lại thất bại đến bước này? Bà ngoại tôi cả đời không hề kể gì với mẹ tôi về ông, mẹ tôi cả đời cũng không nói với tôi về ông, điều đó nói lên điều gì? Họ không muốn tôi và ông có quan hệ liên quan gì đến nhau, bà ngoại tôi và ông ngoại tôi cả đời đều yêu thương nhau, ông không thể xen vào giữa họ được đâu, bây giờ lại tự đơn phương tình nguyện, tự nhận về mình là như thế nào? Tôi nói rồi, tôi họ Trình, tôi sẽ không từ bỏ Diệp Sâm,