iệp của tập đoàn quốc tế MBS, nhưng không ngờ rằng Dương Tinh và Diệp Chấn Hoa yêu nhau thật lòng và sinh ra anh. Dương Vân hận mẹ anh đã phản bội, Diệp Chấn Hoa hận mẹ anh đã lừa dối, mẹ anh không còn con đường nào khác đành rời bỏ thành phố A, và làm vũ nữ cho một vũ trường để nuôi anh khôn lớn. Năm anh tám tuổi, sốt cao dẫn đến viêm phổi, mẹ anh không có tiền để chữa bệnh cho anh chỉ có thể đưa anh về Diệp gia. Nhưng Diệp Chấn Hoa đã nhẫn tâm không nhìn mẹ con anh, mẹ anh lại đi cầu cứu Dương Vân, Dương Vân coi mẹ anh là nỗi nhục của Dương gia, cũng không muốn nhìn nhận. Mẹ anh ôm anh quỳ trước cửa Dơng gia một ngày một đêm, hôm đó trời mưa rất to…. Mẹ con anh bị mưa ướt một ngày một đêm, Diệp Chấn Hoa đến và mẹ anh nói: “Có phải mẹ anh chết đi rồi thì ông ấy mới dẹp bỏ thành kiến với mẹ anh mà cứu anh, Diệp Chấn Hoa không đáp, cuối cùng mẹ anh vì ngấm nước mưa và cộng thêm tâm lý chấn động quá lớn, bệnh tim tái phát mà qua đời…”
“Đừng nói nữa…” cô ôm mặt, nước mắt xuyên qua kẽ tay rơi lã chã.
“Anh hận bọn họ, là bọn họ ép mẹ anh phải chết, mẹ anh đã làm sai cái gì, mẹ anh không có lỗi với ai cả, lỗi duy nhất của mẹ anh là không nên nghe lời Dương Vân mà đi trộm cơ mật thương nghiệp gì đó…” Diệp Sâm kể lại chuyện cũ, thần sắc vô hồn, khuôn mặt phong hoa tuyệt đại gì đó dường như không còn chút sức sống nào.
Trình An Nhã đau đớn khóc không ngừng.
“Chúng ta…” Diệp Sâm ôm lấy Trình An Nhã nghẹn ngào hỏi, “Phải làm sao đây?”
Một đêm đầy rối ren.
Hai người ở trong phòng ôm nhau suốt đêm, sau đó An Nhã dìu Diệp Sâm lên giường, cô cũng không còn chút sức lực nào nằm xuống, ôm Diệp Sâm. Hai người họ giống như hai con nhím, biết rõ sẽ đâm vào nhau thương tích đầy mình, nhưng trong đêm giá lạnh ấy, họ vẫn ôm chặt lấy nhau.
Anh ngủ say rồi, cô nhìn nét mặt của anh mà lòng đau như dao cắt.
Đời người ai rồi cũng sẽ gặp một người mà vui buồn, giận dữ của họ, bản thân cũng cam tâm tình nguyện chia sẻ, không chút oán hận, Diệp Sâm chính là cam tâm tình nguyện của cô.
Anh em họ ư, đây là trò đùa quái ác gì đây, nhất định là có sai xót ở đâu đấy rồi, nhất định là như vậy, cô không tin cô và Dương Vân có quan hệ gì.
“Anh là kẻ lừa đảo, Diệp Sâm, anh thực sự là kẻ lừa đảo, thật sự là đáng ghét mà, tại sao anh lại lừa mất trái tim em? Bây giờ ai chịu trách nhiệm với nó đây? Ngay từ đầu nếu em không gặp anh có phải là tốt biết bao, Trình An Nhã vẫn là Trình An Nhã, một Trình An Nhã hẹp hòi, cái gì cũng không làm tổn thương được, sống vô tư thoải mái biết bao.”
“Nhưng anh đã hủy hoại em rồi.”
Phải làm sao đây? Em thực sự rất sợ, ngày mai khi tỉnh lại ông trời cũng thay đổi rồi, chúng ta phải làm sao đây? Em không muốn chia li…em không muốn ròi xa anh, có thể, chúng ta không phải là anh em họ thì sao…”
“Nói ra thì… chúng ta cùng đẹp như nhau, lòng dạ đen tối như nhau, kiêu ngạo như nhau…nói không chừng thật sự là có quan hệ huyết thống không rõ ràng với nhau…” Trình An Nhã mỉm cười, “Vậy thì đã sao chứ?”
Diệp Sâm, đừng đau lòng có em ở đây, anh còn sợ cái gì?”
Kể từ ngày hôm nay, Trình An Nhã là thần hộ mệnh của Diệp Sâm.
Sáng sớm hôm sau, Trình An Nhã dậy từ rất sớm, nấu hai phần ăn sáng dinh dưỡng, khi Diệp tam thiếu xuống lầu, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt dường như hòa quyện vào nhau. Diệp tam thiếu ánh mắt thâm trầm, cô mỉm cười, anh gật đầu không nói một câu liền ngồi ăn sáng, Trình An Nhã trong lòng đau xót cũng ngồi xuống cạnh anh.
Hai người cùng lặng lẽ ăn sáng đến tận lúc ra khỏi cửa cũng không nói gì, trong lòng An Nhã càng nặng nề bất an.
Diệp tam thiếu, đành từ bỏ như vậy ư?
Trình An Nhã đứng bất động nhìn anh lên xe, xe khởi động rồi nhưng thấy An Nhã không lên xe, mắt Diệp Sâm sầm lại, đạp ga đi thẳng.
Cô cười đau khổ, hóa ra tình yêu cũng chỉ có như vậy thôi.
Chuyện họ là anh em họ vẫn chưa được làm rõ vậy mà Diệp Sâm đã từ bỏ như vậy, mói cho cùng là vị trí của cô trong trái tim Diệp Sâm không bằng nổi mối thù hận đó.
Trên con đường hẹp tình yêu gặp thù hận, Diệp Sâm đã chọn lấy thù hận.
Cô ngẩng đầu, buổi sáng mùa hè còn hơi se lạnh, bầu trời trong xanh dần dần trở nên mỏng manh hơn, trái tim cô cũng như sắc trời nhạt dần, ra sức kìm nén nước mắt rơi.
Bỗng có tiếng xe lại gần, cô có chút ngỡ ngàng, chầm chậm cúi đầu xuống, đã thấy Diệp tam thiếu dừng ngay trước mặt, bóng dáng cao lớn bước xuống xe, khuôn mặt Diệp Sâm xuất hiện trong tầm nhìn mơ hồ của Trình An Nhã, chỉ cảm thấy một luồng sát khí tỏa ra từ người anh.
Diệp tam thiếu đưa một tay ra ôm lấy cô, nụ hôn nồng nàn rơi xuống môi cô, có quyết đoán, và cũng đầy kiên định, cánh môi cô nhói đau, Diệp tam thiếu buông cô ra, từng chữ từng lời nói: “Không cần biết chúng ta có phải là anh em họ hay không, anh chỉ chọn em mà thôi.”
Hôm nay hai người đi làm muộn, vừa đến văn phòng thì Lưu Tiểu Điềm liền báo là chủ tịch hội đồng quản trị và Louis tiên sinh đã chờ ở văn phòng lâu lắm rồi, ánh mắt Diệp tam thiếu trầm xuống, không nói lời nào đu thẳng vào văn phòng.
Lưu Tiểu Điềm nói nhỏ: “Ngài Louis đẹp quá.”
“Tôi gặp qua rồi.” Trình An Nhã liếc nhìn phòng tổng giám đốc và điềm nhiên mỉm cười nói: “Không đẹp bằng Diệp tam thiếu.”
“Mỗi người đều có vẻ đẹp riêng mà.”
Trình An Nhã chỉ mỉm cười mà không nói, ngồi vào bàn của mình và bắt đầu làm việc.
Trong phòng tổng giám đốc, ba vị lãnh đạo đang đàm thoại.
“Phó tổng giám đốc?” Diệp tam thiếu lạnh lùng nhếch khóe môi, ngũ quan tinh xảo thoáng qua một nét chế giễu, anh hỏi: “Ba chắc chắn chứ?”
Louis đầu tư cho tập đoàn quốc tế MBS, trở thành một trong những cổ đông lớn nhất của MBS đồng thời đảm nhiệm chức phó tổng giám đốc của tập đoàn, đúng là chuyện nực cười nhất thiên hạ.
Diệp tam thiếu ngoài cười nhạt ra chẳng có cảm xúc nào khác.
“Sao, anh không đồng ý?” Diệp lão trầm giọng hỏi, vô tình công kích thêm, “Anh và Dương Triết Khôn đấu với nhau lâu như vậy vẫn chưa phân thắng bại, lại còn tổn thất nặng nề, không một ngân hàng nào dám cho MBS vay vốn, lẽ nào anh còn muốn ta giương mắt nhìn gia nghiệp của dòng họ bị hủy hoại ở đời ta à?”
“Sao ba không hỏi ai là người đứng sau lưng tạo ra cuộc chiến này?”
“Ta không hỏi quá trình, ta chỉ xem kết quả, hiện tại MBS thiếu vốn, anh không có cách nào lấp chỗ hổng đó, Louis có thể đầu tư vốn, tại sao anh không cần, nếu đánh mất công trình vịnh nước cạn, MBS nhất định sẽ bị tổn thất nặng nề, sẽ bị Diệu Hoa nuốt chửng, anh muốn thua Dương Triết Khôn sao?”
Diệp tam thiếu bắt chéo hai chân, dựa người ra phía sau, nở nụ cười ba phần bỡn cợt, ba phần phong lưu, bốn phần chế giễu, “Louis tiên sinh, đây là ý của ngài sao?” Louis xưa nay vốn bình thản như nước, cười hỏi: “Tam thiếu gia không muốn hợp tác với tôi sao, không muốn cùng làm việc với tôi sao?”
“Tin tôi đi, ngài rất biết cách để làm người ta ghét.”
Sắc mặt Diệp lão trầm xuống, “Anh nói năng kiểu gì thế?”
Diệp tam thiếu hừ một tiếng lạnh lùng, chậm rãi nói: “Ông xem trọng anh ta như vậy, tin tưởng anh ta, làm phó tổng giám đốc gì chứ, vị trí tổng giám đốc của tôi cho anh ta ngồi luôn rồi.”
“Anh sẽ đồng ý?”
“Đương nhiên là không.” Diệp tam thiếu chậm rãi nói từng chữ. Trong tay Diệp lão bao gồm cả của Diệp Vũ Đường và Diệp Vũ Đồng có 51%.
Anh có 28% cổ phần trong MBS, trong tay Diệp Vũ Đường có 10%, nếu anh tìm cách có thể lấy được số cổ phần đó, cộng thêm số của phần của người đứng về phía anh trong hội đồng quản trị thì thắng thua vẫn khó phân định.
Diệp lão chưa bao giờ đánh trận mà không nắm chắc phần thắng.
“Nếu đã như vậy, thì cứ quyết định như vậy đi.”
Diệp tam thiếu xua tay, “Nếu ba không ngại ông trùm Mafia của Italia vào làm chủ MBS thì con cũng không có ý kiến gì.”
“Mafia thì làm sao? Mafia cũng có những làm ăn chân chính, MBS có Louis vào cùng làm chủ, ta một chút cũng không e ngại, ta tin tưởng Louis sẽ đưa MBS tới đỉnh cao nhất, triệt để đánh bại Diệu Hoa.” Diệp lão trầm giọng nói từng chữ một, nghiến răng rất mạnh.
Diệp tam thiếu mím môi một cách lạnh lùng nhìn Diệp lão, Diệp lão nói những lời này là có ý gì, là ngầm ám chỉ Diệp Sâm là đồ vô dụng, không có cách nào đánh bại được tập đoàn Diệu Hoa?
Bên ngoài họ sẽ nghĩ sao về mối quan hệ giữa MBS với Mafia Italia đây?
Là vì không chống lại được sự công kích của Diệu Hoa và tài phiệt Vân Thị nên đã bắt tay với Mafia, lấy đen ăn trắng, người đời sẽ kết tội Diệp tam thiếu là kẻ nham hiểm không từ thủ đoạn. Nếu MBS phản công lại Diệu Hoa và Vân Thị, thì lời ra tiếng vào càng đặc sắc, Diệp tam thiếu càng cười càng toát ra vẻ lạnh lùng, “OK, nếu ba đã nói như vậy thì cứ làm như vậy đi, con không có ý kiến gì, chỉ là không biết ngài Louis định đầu tư bao nhiêu đây?”
Diệp lão nhíu mày, định cất tiếng thì Louis đã cười nói: “Hai tỷ đủ không?”
“Ồ, là tiền Hàn hay tiền Nhật?”
“Bảng Anh.”
Sự việc này như vậy đã được quyết định.
“Diệp Sâm, tối qua ta nhận được thông tin, thư ký của anh Trình An Nhã là cháu ngoại của Dương Vân, có chuyện như vậy sao?” Diệp lão ánh mắt âm hiểm.
Diệp Sâm nheo mắt lại, cười nhạt nói: “Việc này không liên quan tới ba.”
“Không liên quan? Anh nghĩ không liên quan sao? Nhanh chóng cắt đứt quan hệ với nó ngay, đừng có dây dưa không rõ ràng, đây là loạn luân đấy anh có biết không hả? Anh muốn làm cho cả thiên hạ đều biết hay sao hả?”
Diệp tam thiếu cười, điệu cười cũng không thể biểu hiện được hết biểu cảm của ánh mắt, “Việc này lại là lỗi của ai?”
Diệp Chấn Hoa đơ người.
“Mày muốn hận thì đi mà hận Dương Vân, nếu không phải là do anh thì tất cả đã không xảy ra, mẹ của mày…”
“Đừng nói nữa.”
Diệp lão cười lạnh lùng, một từ cũng không nói. Louis đang định đi cùng Diệp lão thì Diệp tam thiếu thu lại cơn giận, lạnh lùng nói: “Louis, anh ở lạu tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Louis khẽ nhướn mày, “Bác cứ về trước đi, cháu và tam thiếu gia nói chuyện một lát.”
Diệp lão không nói gì, phẩy áo ra về, cửa phòng tổng giám đốc đột nhiên bật mở, Diệp lão đằng đằng sát khí đi ra, mọi người đều kinh hãi, nhưng rất nhanh lại quen ngay, Diệp lão nhìn Trình An Nhã một cái, lạnh lùng ra lệnh: “Cô đưa tôi xuống lầu.”
“Vâng.”
Trong phòng tổng giám đốc.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Diệp tam thiếu nói thẳng không vòng vo, “Thế lực của anh rất hùng mạnh, bá đạo một phương, một MBS nhỏ noi cũng không lọt được vào mắt của anh, Louis, tôi không hiểu tại sao anh phải làm như vậy?”
“Anh nghĩ là tôi muốn MBS?” Louis nhướn mày, tỏ ra rất hứng thú, “Diệp tam thiếu thông minh tuyệt đỉnh, sao lại không đoán được chứ?”
“Rất xin lỗi, chúng ta dân tộc khác nhau, dù thông minh thế nào ucngx có khoảng cách.”
“Haha, Diệp tam thiếu, anh thật hài hước.” Louis cười rất dịu dàng, không hề bận tâm Diệp tam thiếu mắng mình là cầm thú, ngược lại rất hứng thú tới sự hài hước của Diệp tam thiếu, ánh mắt của Diệp tam thiếu lúc này càng trở nên lạnh lùng.
“Diệp tam thiếu, anh có biết tôi muốn gì không? Tôi lấy MBS để làm gì, chúng tôi đã đủ lớn mạnh đứng vào vị trí cao nhất trên toàn thế giới, lấy thêm MBS cũng chỉ là gấm dệt thêm hoa mà thôi.”
Louis hờ hững nói: “Nói không chừng ở đấy có thứ hấp dẫn tô