Quãng thời gian nằm viện,do Kha Ngạn Tịch có nhiều thời gian dành cho cô, cuối cùng lại trở thành những ngày tuyệt vời trong đời Giang Tử Khâm. Tuy nói vậy, là không công bằng với anh, nhưng rốt cuộc cô chỉ là một phụ nữ bình thường cần được chút hạnh phúc đã thấy mãn nguyện. Cô không có hoài bão lớn lao, hay chí hướng xa vời, đối với cô, sự quan trọng chỉ là Kha Ngạn Tịch mà thôi. Họ hoàn toàn không sống vì yêu, nhưng nếu không có tình yêu, cuộc sống sẽ khô khan vô vị biết mấy. Con người là một sinh vật quá tham.
Kha Ngạn Tịch thường nói: “Giang Tử Khâm người phụ nữ bé nhỏ.” Cô rất thích nghe từ “Người phụ nữ bé nhỏ” nhất là lại được nói ra từ miệng Kha Ngạn Tịch. Cô thực sự cảm thấy mình có tư cách yêu anh, cô ao ước lớn thật nhanh, ao ước có ngày sánh vai với anh.
Ngày đầu tiên của năm mới, Hàn Phủ thời tiết vốn ấm áp bỗng có tuyết lớn. Tối ba mươi tết, ông viện trưởng mang sủi cảo đến cho Kha Ngạn Tịch, nhưng Giang Tử Khâm không hài lòng, cô muốn tự tay làm cho anh. Sáng sớm hôm đó, không biết cô kiếm đâu ra rau cải và thịt tươi bọc trong túi lạnh, mang vào phòng cho anh.
Kha Ngạn Tịch hết sức bất ngờ, cái đụn bông đẩy cửa vào lại là Giang Tử Khâm của anh. Bên dưới là chiếc quần dài bằng vải bông dày, chân đút trong đôi bốt mũi tròn ướt mèm vì tuyết. Bên trên là chiếc áo nhung ngắn tay màu đen bóng, sau khi cởi ra bên trong còn chiếc áo bông bó sát người, lại cởi tiếp, mới lộ ra chiếc áo lông màu hồng nhạt bó sát người, lộ những đường cong quyến rũ. Khi anh còn kinh ngạc, cổ họng như mắc tóc chưa thể lên tiếng, cô đã khiêu khích: “Thế nào?”
“Sao không được!” Kha Ngạn Tịch nuốt nước bọt.
Những ngày tết, Giang Tử Khâm sung sướng vô cùng, ra sức tận hưởng không gian chỉ có cô và anh.
Dường như cả thế giới chỉ có hai người ở trong quả cầu thủy tinh trong suốt. Bên ngoài hoa tuyết bay trắng trời, chỉ cần xoay nút là âm nhạc tuyệt diệu, êm đềm tuôn như nước.
Cô để túi thực phẩm sang một bên, đỡ Kha Ngạn Tịch vào phòng vệ sinh. Bình thường anh không cho cô làm việc này. Nhưng bây giờ chỉ có mình cô. Giang Tử Khâm ghi nhớ mọi chi tiết sinh hoạt của anh, thậm chí lén học cách lắp chân giả.
Anh không chịu để cô giúp, nhất định đòi tự làm, nhưng nghĩ đến cái chân của mình, đành nhượng bộ, nói sẽ tự lắp chân giả, nhưng với điều kiện, Giang Tử Khâm phải rời khỏi phòng.
Cô chẳng buồn chấp, lập tức đỡ anh xuống giường. Kha Ngạn Tịch hoảng hốt toát mồ hôi, xem chừng sắp nổi đóa. Cô nói thẳng: “Hay anh muốn em mang bô tới để anh tự giải quyết?”
“Em...” Kha Ngạn Tịch đỏ mặt.
Anh nặng gần gấp đôi cô, dìu đi không đơn giản, mấy lần loạng choạng suýt ngã. Cô cắn chặt răng cuối cùng cũng làm được.
Quẹt kem đánh răng vào bàn chải, đưa tận tay anh, mặt buồn buồn: “Nếu anh còn thấy ngại trước mặt em, thì em buộc phải nghĩ anh là người hẹp hòi.” Cô nhoẻn cười nhìn anh qua gương, “Hay anh cảm thấy em không đáng tin không bằng...”
Kha Ngạn Tịch đang đánh răng, miệng đầy bọt, nhìn vào gương, sững ra khi thấy mắt cô hơi đỏ, lúng túng nói: “Không phải vậy, em biết rõ mà.”
Giang Tử Khâm tươi cười: “Không biết đâu.” Rồi vòng tay qua thắt lưng anh.
Cô nấu ăn ở gian xép trong phòng bệnh, Kha Ngạn Tịch ngồi ở trên giường xem lại chương trình đón xuân trên truyền hình, đến bữa ăn, bộ dạng kiêu kiêu, anh hỏi: “Xem ra cũng được, tại sao em lại đột nhiên biết nấu ăn?”
Giang Tử Khâm đang mải chia sủi cảo, cô dồn phần nhiều vào bát anh, thủng thẳng đáp: “Đúng rồi, đột nhiên biết nấu ăn, và có thể đến một ngày còn đột nhiên không yêu anh nữa.”
Mặt anh biến sắc, cắm cúi ăn ngầu nghiến, không nói gì thêm. Giang Tử Khâm phải dỗ dành mãi, mới miễn cưỡng mỉm cười. Cô đắc ý nghĩ thầm, thật ra chàng vẫn luôn để tâm đến mình.
Sau tết, Kha Ngạn Tịch về nhà tiếp tục điều dưỡng, điều này trúng ý Giang Tử Khâm. Cô dứt khoát dọn về nhà ở để cô có nhiều thời gian bên anh. Đã thuê cho anh một hộ lý cao cấp, nhưng anh ta chỉ xuất hiện những lúc cô vắng nhà, dù phải làm việc nhiều, nhưng cô vui vẻ, tình nguyện.
Thời gian này, Kha Ngạn Tịch càng phụ thuộc vào cô, có lúc anh hệt như đứa trẻ. Cô thường ôm đầu anh, vừa vuốt tóc, vừa thủ thỉ: “Anh sao thế, sao lại quấn người ta như trẻ con quấn mẹ vậy?”
Nhưng nhiều lúc tình nóng nảy của anh khiến cô không chịu nổi. Nhất là sau khi lắp chân giả, do chân giả tỳ vào vết thương đau nhức, anh đi lại rất khó khăn, khổ sở,luôn bị mặc cảm giày vò. Chỉ tay ra cửa bảo cô cút, không phải hiếm hoi, mặc dù sau đó lại dỗ dành, có lần thậm chí anh phải ra ngoài mua một cái ví đựng tiền lẻ có hình tai thỏ rõ ràng, đền cho cô, nhưng cô vẫn ấm ức.
Giang Tử Khâm nghĩ ra một phương thuốc cho Kha Ngạn Tịch. Cô mang tất cả đồ vẽ mà anh đã giấu đi, đem bày trước mặt anh, khuyến khích anh cầm cọ trở lại. Sau anh bực bội hất tất cả xuống đất.
Cô vẫn nhỏ nhẹ thuyết phục, “Vẽ tranh chẳng có gì mâu thuẫn với công việc, chẳng nhẽ anh lựa chọn ăn cơm thì không ăn rau nữa.”
Kha Ngạn Tịch im lặng, quay mặt ra cửa sổ trầm, cô hiểu gì chứ, nếu lại cầm cọ, e là anh không đủ nghị lực để dừng lại. Tuy nhiên, trong ánh sáng cuối ngày sắp tắt, Giang Tử Khâm vừa thu dọn giá vẽ, dường như nhìn thấu tâm tư anh, vẫn nhỏ nhẹ: “Ước mơ và trách nhiệm là hai việc khác nhau, trách nhiệm hầu như không làm cho người ta vui, cho nên mới càng không thể từ bỏ ước mơ.”
“Vậy ước mơ của em là gì?”
“Là anh”. Rồi cô nói liền một hơi, “Nhưng anh không đặt được gánh nặng trong lòng, luôn từ chối em. Trước đây anh sợ người ta đàm tiếu, bây giờ anh lại không thể vượt qua mặc cảm. Ngạn Tịch, em cũng sẽ mệt mỏi, cũng sẽ chán nản, em không phải là chiếc thẻ tín dụng vô hạn ngạch, em sắp kiệt sức rồi.”
Trong đầu anh như có tiếng nổ, anh ngồi trên ghế, cô đứng trước mặt, cái nhìn trực diện, thúc ép đó làm anh bối rối.
“Cho nên anh chính là trách nhiệm của em, một trách nhiệm khiến em không vui.” Anh buồn bã, nhưng khẩu khí vẫn ứng rắn: “Em ra ngoài đi, bây giờ anh không muốn nhìn thấy em.” Giang Tử Khâm không nói gì, cũng không khóc, đi thẳng ra ngoài không ngoái lại.
Nằm trên giường cả buổi chiều, sau đó dậy nấu cơm. Cô nấu cháo kiều mạch, làm thêm vài đĩa rau, đặt vào khay bưng lên cho anh, ánh nắng chiều tãi lên người, như dát một lớp vàng mỏng, trông hơi hư ảo, giống như một giấc mơ triền.
Giang Tử Khâm ngồi ở chân cầu thang hút thuốc, giống như mấy tháng trước, khi cô đợi anh trở về nhà. Cô luôn chờ đợi, anh luôn đi vắng.
Gửi tin nhắn cho anh, mặc dù có thể nghe thấy tín hiệu báo từ di động của anh ở một nơi nào đó trong nhà, nhưng cô vẫn cảm thấy rất xa.
“Ngạn Tịch, bây giờ em không muốn nói chuyện với anh, nhưng anh vẫn phải ăn bữa tối.”
Kha Ngạn Tịch không thích nhắn tin, công việc đòi hỏi cường độ, và hiệu suất cao, cho nên lúc nào tiện anh thường trực tiếp gọi điện. Cô dài cổ đợi điện thoại của anh, không ngờ lại nhận được tin nhắn.
“Anh không muốn ăn.”
Cô nhìn màn hình di động, bỗng tức run người, nghiến răng bấm từng chữ, “Vậy em đi đây.”
Lần này anh trả lời rất nhanh: “Em đi đi.”
Cô quá tức, cười khẩy, ngón tay thoăn thoắt bấm các dòng chữ trên bàn phím: “Tiểu Man: Em đến tòa án tố cáo anh!” đợi một lát không thấy hồi âm, cô tức tối giậm chân, “Tiểu Man: Em đi đây, em đi đây!”
Bước từng bước ra phía cửa, lòng tức tối, vừa đi vừa đợi anh chạy ra ngăn lại. Nhưng đợi mãi cũng bằng không, cô dứt khoát mở cửa chính, bước ra, đóng sập lại.
Kha Ngạn Tịch ngồi trong phòng khách, lắng nghe động tĩnh từ bên ngoài, tiếng mở cửa, rồi đóng, như tiếng đất rung, dù lãng tai cũng nghe thấy. Mấy phút yên tĩnh trôi qua, bỗng hốt hoảng. Giang Tử Khâm đi thật sao, bởi vì anh vừa nổi khùng với cô? Nhưng mọi lần anh còn nóng nảy hơn, thậm chí kinh khủng hơn hôm nay...
Anh lo lắng thật sự. Vừa rồi Tử Khâm nói cô mệt rồi, kiệt sức rồi, vậy cô ấy đi...đi thật sao? Quên phắt mình đang dùng chân giả, đứng bật dậy mà không điều chỉnh chân, chân giả nghiến vào da thịt đau điếng, tệ hơn nữa là, chân phải chân xê dịch chân trái đã bước, cơ thể mất thăng bằng, cả người ngã lăn ra.
Không đầy năm giây sau, ngoài cửa vang lên bước chân vội, khi anh toàn thân đau nhức, ngẩng đầu, Giang Tử Khâm đã đẩy cửa xộc vào, như con bướm đậu bên anh. Cô sợ tái mặt, cố gắng đỡ anh dậy, “Ngạn Tịch, có sao không? Đau lắm hả? Để em đỡ, sao bất cẩn thế!”
Anh thở dốc một hồi, gạt tay cô, “Tự anh có thể đứng lên.”
Cô luống cuống toát mồ hôi, “Anh đã thế này còn làm bộ gì nữa, để em đỡ!”
Kha Ngạn Tịch sững người, ánh mắt bỗng lạnh như băng. Dù biết cô muốn tốt cho anh, nhưng sự tận tâm đó, giống như thương hại. Còn anh ghét nhất là sự thương hại của người khác! Anh ngoái đầu, trừng mắt: “Tự anh có thể đứng lên!”
Giang Tử Khâm sững sờ, dường như hiểu ra điều gì, cô nói sát tai anh, giọng cứng rắn, “Nếu em ngã, anh có đỡ em dậy không?”
Kha Ngạn Tịch nhìn vào mắt cô, đếm nhẩm trong đầu, “5 4 3 2 1” cuối cùng gật đầu rất nhẹ đồng ý để cô đỡ dậy.
Hai người liên tục cãi vã như vậy, nhưng do kiên trì của Giang Tử Khâm, cuối cùng Kha Ngạn Tịch bắt đầu cầm bút vẽ, thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi lại lặng lẽ ngồi trước giá vẽ. Đây có thể coi là một thắng lợi vĩ đại mang tính bước ngoặt, mặc dù dần dần do anh suốt ngày mải mê vẽ, thời gian nói chuyện với cô ít hẳn, nhưng cô vẫn vui, đồng thời cũng nhận ra, con người anh trở nên trầm lặng hơn.
Tiết tháng tư, trời nóng dần. Kha Ngạn Tịch ban ngày đi làm, chiều tối qua trường đón Giang Tử Khâm. Tài xế mới là một tay lái lão luyện với mấy chục năm trong nghề, do khả năng cầm lái siêu hạng, vượt đèn đỏ, hoặc đánh võng vượt qua các xe khác trong dòng xe nườm nượp đa thành chuyện thường tình. Giang Tử Khâm sợ toát mồ hôi, cảm thấy ngồi xe ông ta không an toàn, nhất định muốn học lái xe, để đích thân đưa Kha Ngạn Tịch đi làm.
Cô dưa ra ý kiến này một cách hết sức uyển chuyển, Kha Ngạn Tịch lơ đãng liếc cô một cái, nói không cần, tự anh lái xe không có vấn đề gì. Giang Tử Khâm hốt hoảng, nhưng không thể nói, chân anh như thế làm sao tự lái, đành lẳng lặng lên kế hoạch cho mình.
Một tối, họ cùng đi siêu thị, Giang Tử Khâm muốn mua cá tươi, bảo anh đứng đợi, một mình chạy đến khu hàng tươi sống. Cô vừa chọn cá, thỉnh thoảng lại đưa mắt về phía Kha Ngạn Tịch. Tuy hàng ngày anh rất chăm chỉ luyện tập phục hồi chức năng, theo sự hướng dẫn của bác sĩ, nhưng anh vẫn chưa thể đứng lâu được.
Bỗng có ai đó đứng chắn tầm mắt Giang Tử Khâm, cô không nhìn thấy Kha Ngạn Tịch. Nghiêng đầu, ngó anh, anh chàng cũng xê dịch theo, một, hai, ba lần như thế, cô bực mình, vừa ngẩng đầu, đã há miệng ngạc nhiên: “Ồ, là cậu hả?”
Cô gật gật đầu, nhìn cậu từ đầu xuống chân. Triệu Doãn Phu mặc áo phông trắng tinh, quần bò giản dị. Áo phông trắng tinh, nụ cười bẽn lẽn, vẫn hoàn toàn là Triệu Doãn Phu trong trí nhớ.
Sau khi cá được làm sạch sẽ, Triệu Doãn Phu nhanh tay đón lấy, bỏ vào chiếc túi ni lon Giang Tử Khâm đang cầm, cậu ái ngại hỏi: “Sao lại phải tự đi mua thức ăn?”
Giang Tử Khâm lắc đầu, “Mình đi với Kha Ngạn Tịch. Anh ấy không được khỏe, mình phải viện cớ ra đây mau cá, để anh ấy nghỉ một lát.”
Triệu Doãn Phu quay đầu, nhìn thấy Kha Ngạn Tịch đứng cách đó không xa, bỗng thấy hụt hẫng. C