Trước mặt người chị hơn mình sáu tuổi, Hướng Dao ấu trĩ đến mức đáng thương, ấu trĩ tới nỗi Hướng Viễn không tốn chút công sức nào mà vẫn nhìn thấu tâm tư muốn nói mà ngập ngừng của cô.
Đánh máy : nhocnit TVE
Hôm ấy, Đằng Tuấn trực ca sáng. Thời gian vào làm đã qua được một lúc, những người bước qua cổng công ty cũng thưa thớt hẳn, cậu thấy không còn việc gì làm nên lấy chổi để vun đám lá rụng quanh đó lại một chỗ.
Cổng công ty thuộc phạm vi quản lý của bảo vệ, song công ty có người chuyên dọn vệ sinh, một anh bảo vệ tuần tra trực cùng ca đi ngang qua, nói một câu: “Cậu dọn dẹp làm gì thế, cấp trên phát lương gấp đôi cho à?”.
Đằng Tuấn đáp: “Rảnh rỗi thì làm thôi mà”.
Cậu làm việc rất nghiêm túc, đến những khe rảnh bên tường cũng dọn dẹp một lượt, nửa phiến lá cũng không bỏ qua. Thực ra, lúc làm những việc này, trong lòng Đằng Tuấn không nghĩ ngợi nhiều, từ nhỏ cậu đã là đứa trẻ cần mẫn ưa lao động, trên còn có mấy người chị, không lớn tuổi hơn cậu là bao nhưng cũng đã lấy chồng hết, người anh họ Đằng Vân cùng sống chung với bố mẹ cậu lại đi học ở xa, cha mẹ đã già, cậu là đứa con trai duy nhất bên cạnh, bao việc của nhà nông, cậu không làm thì ai làm nên cũng đã quen cả rồi.
Mười lăm tuổi Đằng Tuấn vào bộ đội, cậu thao luyện nghiêm túc, làm việc hay giúp người khác đều tích cực, thêm vẻ ngoài ưa nhìn, tính cách trung hậu, mấy lần cứu người bị nạn lập công, rất được cấp trên yêu thích. Nhưng vì trong quân đội cậu không có mối quan hệ nào, lúc giải ngũ chỉ được lĩnh một, hai chục triệu bồi thường rồi được đẩy về chốn cũ. Cậu cũng chẳng có lời nào oán thán, vốn là một đứa trẻ nhà nông, từ đâu đến thì về nơi đó là chuyện bình thường. Cậu đưa tất số tiền đổi lấy ba năm trong bộ đội cho cha mẹ, chỉ để lại cho mình tám trăm nghìn, mua một vé tàu hoả rồi đến thành phố G với người anh họ Đằng Vân.
Đằng Tuấn sùng bái Đằng Vân, cậu cảm thấy anh mình cực kỳ xuất sắc, có Đằng Vân kiếm tiền ở ngoài, cuộc sống cả nhà họ đã đủ ăn đủ mặc không phải lo nghĩ. Đằng Tuấn sở dĩ đến thành phố G, ngoài chuyện để anh em nương tựa vào nhau, quan trọng hơn là muốn nhìn thấy cuộc sống ở thành phố lớn. Mang tiếng là đã đi bộ đội, song thực tế số lần cậu ra khỏi doanh trại chỉ cần dùng một bàn tay cũng đếm đủ.
Cậu tự biết mình không có văn hoá gì, không thể làm những việc nhẹ nhàng. Những ngày ở Giang Nguyên, Đằng Tuấn nhận tiền lương trên dưới một nghìn tệ, mỗi tuần trực đêm hai ngày, bốn ngày trực sáng, ở trong trung cư dành cho người độc thân, cảm giác vô cùng mãn nguyện. Quan trọng hơn là cậu đã gặp được cô gái đẹp nhất thế gian chính ở nơi này, lúc cô cười, Đằng Tuấn thấy trong trái tim mù nhạc của mình như có một chú chim nhỏ đang véo von ca hát. Cậu chưa bao giờ nghĩ cuộc sống như vậy có gì không ổn, chỉ cần có thể khiến cậu vui vẻ như thế mãi, được ở bên cô gái ấy mãi, thì có đổi bằng gì cậu cũng chẳng cần.
Đằng Tuấn rất chiều chuộng Hướng Dao, cậu cũng đối xử tốt với mọi người xung quanh. Cậu trân trọng công việc này nên muốn làm thật tốt, huống hồ Đằng Vân cũng dặn dò cậu, phải là người tốt, phấn đấu làm việc. Cậu thường làm việc bằng hai người khác, ai cần cậu giúp gì, chỉ cần làm được thì hiếm khi cậu từ chối. Gặp phải đồng nghiệp xấu, thấy cậu dễ bảo thì cứ đòi đổi ca trực đêm cho cậu, hoặc đẩy luôn cho cậu trực thay vô điều kiện, cậu cũng ít khi phản kháng. Vì thế Hướng Dao đã thấy rất bất bình cho cậu, lúc bực bội vì cậu quá hiền lành thì dùng ngón tay xỉa vào trán cậu mắng cậu là heo. Đằng Tuấn chẳng những không tức giận mà ngược lại, cảm thấy Hướng Dao quan tâm đến mình, trong lòng ngọt ngào như chìm vào nước đường vậy.
Thực ra, Đằng Tuấn cũng nhận thấy, tuy Hướng Dao cũng chỉ là một nhân viên quèn như cậu, song tính khí cô rất nóng nảy, lúc cô nổi giận với đám người bắt nạt cậu, mấy “ma cũ” đó lại chẳng một ai dám lên tiếng. Thế nhưng khi Hướng Dao không có đó, những người bảo vệ khác cùng đội lại càng thấy ác cảm với Đằng Tuấn hơn, có lẽ do sự cần mẫn của cậu đã phá rối công thức làm việc cố hữu của họ. Cậu chỉ muốn làm việc thật tốt nhưng lại chưa hề ý thức rằng sự chăm chỉ của mình khiến người khác khó chịu, hoặc kẻ khác vì mối quan hệ đặc biệt thân thiết giữa cậu với Hướng Dao mà nảy sinh phản cảm. Một cô gái non mơn mởn như cánh hoa, lại là người nhà của “hoàng thân” trong công ty, dựa vào đâu mà để ý đến một bảo vệ quèn chẳng có gì trong tay? Trong tình hình đó, Đằng Tuấn càng cố gắng càng bị ghét bỏ, sự chăm chỉ chịu khó của cậu trở thành sự phô trương thích thể hiện, đến cả việc trực thay cho đồng nghiệp mà không ca thán nửa lời cũng biến thành giành giật bát cơm của người khác.
Đằng Tuấn thật thà nhưng cậu không ngốc, ánh mắt phức tạp của người khác cậu không phải không hiểu, đặc biệt khi cậu và Hướng Dao đứng cạnh nhau, những lời xì xầm bàn tán kia giống như mưa phùn phiền phức vào mùa xuân, bạn không rõ nó bay đến từ đâu nhưng lại có mặt khắp nơi, lạnh lẽo, dồn ép, vô tình sẽ bị nó thấm ướt. Cũng bắt đầu từ lúc ấy, Đằng Tuấn mới lần đầu nhận ra, giữa con người với nhau cũng phân đẳng cấp, giống như những nhân viên chính thức và tạm thời, người bản địa và người ngoại tỉnh, người làm việc bằng trí óc và lao động chân tay trong công ty – như Hướng Dao và cậu. Đồng thời, cậu bàng hoàng và đau khổ nhận ra rằng, cho dù ở trong bất kỳ mối quan hệ nào cậu vẫn chỉ ở tầng thấp nhất. Hơn nữa, cậu cảm thấy mọi người như đang nhắc nhở mình rằng, người không cùng đẳng cấp ở bên nhau là không hợp lý, không nên như vậy.
Hướng Dao cũng nghĩ như vậy chăng? Đằng Tuấn không thể biết cô gái xinh đẹp này giống như một đám mây cao vời vợi khiến trái tim cậu bay bổng, nhưng lại biến hoá khôn lường. Lúc đầu, Đằng Tuấn không biết vì sao Hướng Dao lại chủ động nói giúp cậu, không biết tại sao cô bổng trở nên gần gũi với mình như vậy, không biết vì sao cô có thể phớt lờ cậu một thời gian dài, rồi đột ngột khoác tay cậu xuất hiện ở hôn lễ của chị mình, không biết tại sao sau khi cậu điên cuồng vui sướng vì ngỡ đã có được trái tim cô thì cô lại lần nữa trở nên thoắt ẩn thoắt hiện? Chẳng lẽ, tất cả những chuyện này chỉ là vì cô là em gái của Giám đốc Hướng, còn cậu chỉ là một anh bảo vệ nhỏ bé?
Đằng Tuấn hiếm khi có tâm sự như vậy. Hôm nay, cậu dọn dẹp sạch sẽ khoảng đất có diện tích không lớn này mà phải dùng gấp đôi thời gian, khi bỏ chổi xuống, cậu nghe thấy trưởng ca trực cổng chạy từ xa đến, nói: “Đằng Tuấn, phòng nhân sự bảo cậu đến đó một lúc, có việc!”.
Trái tim Đằng Tuấn như ngừng đập, như thang máy mất điện đang rơi xuống thật nhanh. Cậu đến Giang Nguyên đã hơn hai năm, chỉ đến phòng nhân sự một lần duy nhất, đó là ngày đầu tiên đến trình diện, Đằng Vân đưa cậu đến làm thủ tục. Không chỉ cậu mà tất cả những công nhân và bảo vệ quèn đều hiếm có cơ hội đến phòng đó, có chuyện gì cần thì cấp trên sẽ trao đổi với đội trưởng các ca trực. Một tên tiểu tốt như cậu, vô duyên vô cớ “được” mời đến phòng nhân sự thì thường chỉ có một lý do – bị đuổi việc.
“Đi mau đi, còn đứng đó làm gì?”, đội trưởng giục giã.
Đằng Tuấn vừa hoảng hốt vừa rầu rĩ, cậu đã nhớ ra, lần làm việc duy nhất cậu vi phạm nội quy, đó là khi Hướng Dao muốn xem cậu tạo hình bằng tay. Cậu nghĩ khi ấy chẳng mấy ai nhìn thấy, lại muốn Hướng Dao vui vẻ nên cậu cũng chẳng bận tâm khi ấy vẫn đang giờ làm việc. Kết quả là Hướng Dao thì cười vui, còn mình lại bị Hướng Viễn nhìn thấy.
Đằng Tuấn sợ Hướng Viễn, rất sợ. Kỳ thực đa số nhân viên đều tỏ ra kính nể e sợ trước một nữ chủ quản nụ cười thường trực nở trên môi, hiếm khi nổi giận như Hướng Viễn. Hướng Viễn rất dễ tạo cho người ta một cảm giác rằng cô không dễ bị chọc tức, ít khi làm khó người khác, không phải vì không dám hoặc khó bắt nạt người ta mà vì cô không muốn. Trong lòng mọi người như đều có một công thức: nếu Hướng Viễn đã nổi cơn, hậu quả chắc chắn còn kinh khủng hơn bị Diệp Bỉnh Văn quát mắng nhiều.
Khoé môi cười cười và vẻ mặt lạnh lùng quan sát của Hướng Viễn, đến nay Đằng Tuấn vẫn nhớ rõ như in, mỗi lần nhớ đến đều có cảm giác hoảng sợ không chỗ nào dung thân. Nhất định là Hướng Viễn không hài lòng với cậu, cô không thích cậu và Hướng Dao ở bên nhau nên muốn đuổi việc cậu, chắc chắn là thế!
Cậu không muốn rời khỏi đây. Cậu đã quen cuộc sống nơi này, sợ phải di chuyển sang chỗ khác nhưng quan trọng nhất là Hướng Dao duy lúc lạnh lúc nóng với cậu nhưng khi gác cổng chí ít cậu cũng nhìn thấy cô, mỉn cười với cô. Đằng Tuấn muốn chạy về phòng gọi điện cho anh họ, ai cũng biết Đằng Vân là trợ thủ đắc lực của Hướng Viễn, anh họ sẽ nói giúp cậu.
Nhưng đội trưởng đã nóng nảy mắng: “Có cần tôi khiêng kiệu đến mời cậu đi không? Đám nhân công ngoại tỉnh các người đừng làm phiền tôi thêm”.
Đội trưởng là nhân công cũ người bản địa, cũng là gác cổng, chỉ có điều thêm được chức vụ nho nhỏ. Vì ông ta là nhân viên cố định, hưởng thụ được những đãi ngộ tốt nhất trong các cập nhân viên ở Giang Nguyên, không cần chăm chỉ làm việc, cũng không cần trực đêm, thậm chí có lúc chỉ cần ở công ty một chút rồi có thể đường hoàng về nhà ngủ thẳng giấc, chỉ cần đợi đến tuổi là nghỉ hưu. Thu nhập của đội trưởng thì Đằng Tuấn không biết nhưng có lần trò chuyện với mấy bảo vệ khác, họ bắt cậu đoán, cậu e dè hỏi: “Chẳng lẽ gấp đôi chúng ta?”. Kết quả là những người ở đó đều cười to, nhạo cấu không biết sự đời.
Cùng là người ngoại tỉnh, những tầng lớp cao như Hướng Viễn và Đằng Vân thì chẳng ai dám làm gì, nhưng nhân viên quèn bị la mắng lại là chuyện bình thường, Đằng Tuấn cũng đã quen với việc đội trưởng thỉnh thoảng mắng mỏ vô cớ và sai vặt cậu rồi. Lúc đầu, ông ta còn kiêng nể vì cậu là em trai của Đằng Vân, về sau ý thức được rằng, Đằng Vân vốn là người không thích dụng chạm, Đằng Tuấn lại không ưa mách lẻo nên càng làm quá hơn, có lúc còn nói ra những lời đồn đại khó nghe về Đằng Vân. Trong lòng Đằng Tuấn rất tức giận nhưng không muốn gây sự, cũng sợ làm phiền đến anh mình nên đành ngậm đắng nuốt cay.
Những lời đại loại như “đám nhân công ngoại tỉnh” nghe cũng đã nhiều, lâu dần cũng tê liệt, song không biết vì sao mà lần này nghe đội trưởng nói thế, Đằng Tuấn cảm thấy một nỗi phiền muộn chưa từng có. Cậu khẽ co nắm tay lại rồi lại buông ra, cúi đầu vội vã đi lướt qua người đội trưởng ấy.
Người của phòng nhân sự tìm Đằng Tuấn là một bà cô trung niên, cũng khá hoà nhã. Đằng Tuấn thấp thỏm chờ đợi lĩnh phí nghỉ việc nhưng bà cô kia lại quan sát cậu một lúc rồi đẩy một tờ đơn cử đi học bồi dưỡng đến trước mặt cậu.
“Đằng Tuấn phải không? Ngày mai bắt đầu đến học ở trung tâm bồi dưỡng chức năng lao động nhé. Thời gian, địa điểm trên đơn đã có, tự xem cho kỹ đi.”
Đằng Tuấn ngơ ngẩn, băn khoăn cầm lấy tờ đơn, trên đó viết rõ tên cậu bằng giấy trắng mực đen, và cả dấu mộc đỏ tươi nữa.
“Thưa cô, bồi dưỡng? Bồi… bồi dưỡng gì ạ?”
“Hàn điện! Sao, cậu không biết à? Thằng bé này, đến Giang Nguyên cũng khá lâu rồi, học bồi dưỡng không phải ai cũng được đi đâu.”
Không cần bà cô ấy nói thì tự Đằng Tuấn cũng đã nghe nói, công việc hàn điện là loại công việc kỹ thuật khan hiếm ngư