Trận mưa ngày hôm sau rất đột ngột, tiếng mưa rơi trên đỉnh lều khiến Diêu Khởi Vân ngủ không sâu bừng tỉnh. Cậu mở mắt, hoảng sợ phát hiện dù mây đen bao phủ nhưng trời đã sáng. Tối hôm qua, một giây trước khi dính sát với Tư Đồ Quyết thiếp đi, cậu còn tự nhắc mình nhất định trước khi trời sáng phải lặng lẽ rời đi mới có thể tránh tai mắt của người khác. Lý trí và khả năng kiểm soát vẫn luôn là điều cậu kiêu ngạo, nhưng không ngờ thời gian ở cạnh cô lại trôi nhanh như vậy.
Vén một góc lều trại lên, bên ngoài đã có người bị mưa làm thức tỉnh đang luống cuống chân tay không biết làm gì, Diêu Khởi Vân đánh thức Tư Đồ Quyết vẫn đang đắm chìm trong giấc mộng ngọt ngào, Tư Đồ Quyết vẫn ngái ngủ mắt lim dim ôm lấy tấm thảm vươn mình ngồi dậy, dường như vẫn chưa rõ tình hình, vừa mới ý thức được trời đang mưa thì phản ứng đầu tiên là xông ra bên ngoài, may mà được Diêu Khởi Vân bên cạnh kịp thời giữ lại.
“Ngoài trời mưa lớn, trước tiên em cứ ở đây hẵng, anh ra ngoài trước.”
Tư Đồ Quyết gật đầu, hiếm thấy nghe lời như vậy. Vì vừa mới tỉnh dậy, bộ dạng của cô nhìn rất ngây thơ ngu ngốc. Điều này khiến đầu óc Diêu Khởi Vân đang suy nghĩ về việc làm thế nào để chui ra được khỏi lều trại nhất thời không muốn đi, cậu hận không thể cùng cô thành hai kẻ ngốc vừa tỉnh dậy ở bên nhau, trốn trong thế giới chỉ có hai người, mặc kệ mưa to gió lớn bên ngoài. Nhưng cậu vẫn kiềm chế mong muốn không hợp lý này, trước khi tìm được thời cơ để ra ngoài, cậu còn lắc đầu dặn dò cô: “Tư Đồ Quyết, phiền em trước khi ra ngoài đừng quên mặc quần bò vào đấy.”
Lúc này đa số mọi người đều muốn trốn trong lều một chút, chỉ có mấy người xông mưa dọn dẹp nên không rảnh, đây đúng là cơ hội thuận lợi để cậu thừa cơ rời đi. Diêu Khởi Vân trở về gần lều của mình, vẫn không thấy có sự chú ý nào cả, nhất thời cảm thấy rất may mắn.
Tam Da ở đó không xa đang đứng giữ mưa vỗ ngực giậm chân, cùng với mấy người đứng đầu bàn bạc tiếp theo nên làm thế nào. Nếu mưa cứ tiếp tục thế này, lều trại sẽ không dùng được, trốn mưa trong rừng lại càng không an toàn, xem ra chỉ có thể lên thuyền rời đi thôi. Ai ngờ cơn mưa này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, trước khi thảo luận có kết quả thì mưa đã dần dần ngưng.
Lúc này mọi người mới ồn ào từ trong chiếc lều “bị thiên tai nghiêm trọng” chui ra thu dọn. Diêu Khởi Vân đã thu dọn xong lều trại của mình, tự nhiên muốn đi giúp Tư Đồ Quyết. Tư Đồ Quyết đang chăm chú nhét các đồ linh tinh vào ba lô, thấy người chìa tay tới, không ngẩng đầu lên, nói: “Cảm ơn, tự em làm là được rồi.” Vài phút trước không biết cô đã cự tuyệt bao nhiêu “người nhiệt tình” như vậy rồi. Sau khi nhìn rõ người tới là Diêu Khởi Vân, cô liền nở một nụ cười xinh đẹp yên tâm giao hết những việc còn lại cho cậu. Lúc hai người cùng nhau gập vải lều, tay cậu chạm phải tay cô, mặt Tư Đồ Quyết nóng lên, cắn môi không nói, nhìn trộm Diêu Khởi Vân. Dù cậu cũng không nói gì, nhưng trnê mặt dường như có gì đó không thể nói rõ. Chẳng qua là một đêm, chẳng qua là những cái ôm không nén nổi tình cảm, là nụ hôn nồng nhiệt, người vẫn là hai người đó, nhưng rất nhiều thứ đã biến đổi hương vị rồi.
Ngô Giang đang ngậm một cọng cỏ lau, chắp tay ra sau tiến đến, phá vỡ sự thân thiết thầm lặng này. Cậu có chút thương tiếc nói: “Xem ra không cần anh giúp rồi.”
Tư Đồ Quyết cười: “Anh đi làm tuỳ tùng cho Khúc Tiểu Uyển đi, không ‘trọng sắc khinh bạn’ mới là đồ ngốc đấy. Em còn không hỏi tối qua hai người tản bộ đi đâu đấy.”
Ngô Giang cười hihi: “Em không hỏi thì thôi, ngược lại anh có một câu hỏi. Sáng sớm nay anh thấy trời mưa liền muốn đến xem em thế nào, em đoán xem anh thấy gì nào?”
Mặt Tư Đồ Quyết hết đỏ lên lại trắng bệch ra, cố gắng điềm tĩnh nói: “Có quỉ mới biết là anh thấy gì ấy.”
Ngô Giang ra vẻ nhìn chiếc lều trại vừa được gấp lại, ca cẩm: “Sớm biết lều trại có hai người, đáng ra anh cũng nên đi giành một cái mới phải.”
Động tác của Diêu Khởi Vân cũng ngừng lại giữa lời nói của Ngô Giang, đáng ra nên sớm nghĩ đến chuyện trời đổ thì làm gì có bức tường nào để chặn gió. Cậu vội giải thích: “Tại mình biết dạ dày em ấy không tốt, mà trời lại mưa rất nhanh nên mới vội qua xem thôi.”
Cậu nói xong câu này, tự mình cũng cảm thấy đã giấu đầu hở đuôi, có chút việc mà càng giải thích lại càng vô nghĩa. Thực ra Diêu Khởi Vân vốn không cần giải thích với Ngô Giang, nhưng dù sao chuyện cũng liên quan đến danh tiếng của Tư Đồ Quyết nên cậu phải giải thích. Cậu cũng biết Ngô Giang rất xảo quyệt, làm gì dễ lừa dối được. Quả nhiên, nghe xong lời nói của cậu, vẻ cười đùa trên mặt Ngô Giang càng tăng lên.
“Tư Đồ, em tới đây.” Ngô Giang đặt một tay lên vai Tư Đồ Quyết, quay lưng về phía Diêu Khởi Vân: “Có người bắt nạt em, em phải nói cho anh biết.”
“Tối qua hai người bọn em ở trong lều cả đêm, cái kia… tóc tai dính sát vào nhau, lăn qua lăn lại…” Tư Đồ Quyết hứng trí miêu tả: “Bọn em còn kiss nữa, em hôn anh ấy, anh ấy hôn em, hôn tới hôn lui, trời đất mịt mù, mặt đầy nước dãi, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của anh. Dù sao bây giờ cũng không có việc gì, hay là chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống, em sẽ miêu tả tỉ mỉ các tình tiết lúc đó cho anh?”
Ngô Giang càng nghe càng hoài nghi, cuối cùng chỉ đơn giản cười nhạo: “Vô vị, em lại lừa anh rồi, tin em mới là đồ ngốc đấy.”
Nhìn Ngô Giang thất vọng bước đi, Tư Đồ Quyết ôm bụng cười. Diêu Khởi Vân được giải thoát, vừa sầu não, vừa buồn bực hỏi Tư Đồ Quyết: “Em nói xem, vì sao cậu ấy không tin?”
———————————————–
Trước khi rời đảo nhỏ, phân đoạn cuối cùng của trại hè lần này, cũng là phân đoạn quan trọng nhất bắt đầu. Dù gì trại hè cũng có tên là “Yêu thương tương trợ lẫn nhau” nên chắc chắn phải có hành động thiết thực giúp đỡ những học sinh nghèo khó. Giống như Đàm Thiếu Thành, Tiểu Căn cũng là đối tượng mọi người quyên giúp, là học sinh nghèo khó khăn được mời đến tham dự. Chính sách cho vay khuyến khích học tập thời đó vẫn còn chưa hoàn thiện, các tổ chức xã hội tài trợ học tập vẫn chưa phổ biến, vì thế cuộc gặp gỡ lần này nhằm gia tăng thêm nhận thức và hiểu biết lẫn nhau giữa các học sinh, những học sinh nhà khá giả xuất ra một chút tiền hảo tâm, nhiều người góp lại quả thực có thể khiến những học sinh nghèo khó giải quyết được vấn đề học phí khẩn cấp trước khi khai giảng.
Sau khi miêu tả sơ qua hoàn cảnh gia đình các học sinh nghèo khó, vài sinh viên khoá trên phân công nhau cầm hộp quyên tiền đánh dấu tên người được giúp đỡ đi khắp nơi. Tất cả tiền quyên góp được sẽ công bố tại chỗ, hơn nữa, sau khi kiểm kê sẽ trực tiếp giao tận tay người được giúp đỡ.
Trước khi biết được hoàn cảnh nghèo khó của những sinh viên đó, những đứa trẻ giống như Tư Đồ Quyết rất khó có thể tưởng tượng trên thế giới này lại có những gia đình bất hạnh như vậy, thu nhập của cả gia đình một năm vẫn chưa bằng tiền mừng tuổi của cô ngày Tết. Theo những gì cô biết về Tiểu Căn, cậu ấy đến từ một vùng núi có tiếng là nghèo khổ trong cả nước, một năm thì có đến nửa năm phải dựa vào ngô khoai mới có thể sống qua ngày, mà cậu ấy lại là anh cả, bên dưới còn bốn người em nữa. Còn Đàm Thiếu Thành tuy khiến người ta chán ghét nhưng thân thế cũng rất đáng thương, bố mẹ đều bị tàn tật, không có văn hoá, cuộc sống rất túng bẫn.
Xuất phát từ sự đồng cảm và tình cảm đã ở bên nhau một ngày một đêm, đại đa số đều ra tay quyên góp. Nhưng mọi người đều là học sinh, nhà khá giả cũng chỉ có ít, đa số là hai mươi, năm mươi, một trăm tệ đã là tận tâm lắm rồi. Diêu Khởi Vân chuẩn bị năm trăm tệ, Tư Đồ Quyết thấy thế hỏi: “Anh định quyên góp cho ai?”
“Anh nghĩ nên quyên góp cho Tiểu Căn đi.” Thực ra cậu cũng biết dụng ý thật sự câu hỏi này của cô nên thẳng thắn bổ sung một câu: “Ngoài ra, còn một phần nữa anh sẽ quyên góp cho Đàm Thiếu Thành. Nói thật, gia đình cô ấy như vậy, lại là con gái, có thể học lên đại học như vậy quả không dễ, có thể giúp thì cứ giúp đi.”
Tư Đồ Quyết lấy ra năm trăm tệ, cũng là tiền tiêu vặt của cô. Cô hừ một tiếng, đem nhét vào tay Diêu Khởi Vân: “Dù sao em cũng không thích người kia, chi bằng anh thay em quyên góp đi, bốn trăm quyên góp cho Tiểu Căn, số còn lại… Anh xem rồi làm, thích cho ai thì cho.”
Ngô Giang thấp giọng: “Nhìn qua cậu, một chút cũng không đáng thương, cầm chiếc hòm này lại giống như quan âm bồ tát phổ độ chúng sinh, khiến người ta phải khóc lóc cầu xin, đem đèn nhang qua thờ cúng.”
Khoé miệng Khúc Tiểu Uyển nổi lên một nụ cười như có như không: “A… Vậy bần ni khất thực đến đây, Ngô thí chủ dự định quyên bao nhiêu đây?”
“Vậy để tôi hành lễ trước đã, tôi còn muốn ở trước mặt Bồ Tát hãy hứa một điều.”
“Nói nghe coi.” Khúc Tiểu Uyển hơi ngửa cằm đi.
Ngô Giang vội nhét hai tờ giấy vào tay cô: “Đều viết trong đó rồi đấy.”
Khúc Tiểu Uyển thản nhiên mở ra, đó là hai vé nhạc kịch.
“Bồ Tát, ta thật sự rất thành kính.”
“Nếu ta có thể cứu khổ cứu nạn, đại từ đại bi, vậy ngươi sẽ tin tưởng, thành tâm theo đạo!”
Mặt Ngô Giang vui vẻ: “Đó là đương nhiên, hơn nữa ta còn phải làm nhiều việc thiện ấy chứ. Lời nói vô căn cứ, vậy học phí năm nhất của bạn học sinh này để ta lo đi!”
Mười giây sau, tất cả mọi người nghe thấy giọng nói trong trẻo của Khúc Tiểu Uyển tuyên bố: “Mọi người nghe đây, bạn học Ngô Giang đã đồng ý quyên giúp học phí năm nhất của Đàm Thiếu Thành!”
Lời nói còn chưa ngừng hẳn mà xung quanh như nổ tung lên, khắp nơi đều nghe thấy có người thăm dò, bàn luận nam nữ chính của tin giật gân này. Ai là Ngô Giang, ai là Đàm Thiếu Thành?
Ngô Giang tỏ vẻ thản nhiên, mặc ánh mắt mọi người chăm chú nhìn đến, giống như không liên quan gì đến mình, không đắc ý, cũng không khoe khoang, chỉ sau khi Khúc Tiểu Uyển cầm hai tấm vé kia mới toét miệng cười.
Ngược lại, Đàm Thiếu Thành bị cuốn vào làn sóng dư luận lại như ở trong mộng, một phút trước cô còn buồn bực không vui trốn trong góc. Cô rất ghét nghi thức này, căm ghét mình đã bị thương ngay trước mặt mọi người, nhưng cũng không có cách nào, cô không thể không vì khoản quyên góp ấy mà thấp thỏm trong lòng, vì cô thật sự rất cần số tiền đó. Cô nghĩ, có thể người giúp cô không nhiều, cho dù có cũng chỉ như hạt muối bỏ biển, không ngờ trong chớp mắt cô lại trở thành người may mắn, năm học này không cần vì số tiền học phí rất lớn mà ngày ngày lo lắng nữa. Tất cả không phải do người khác, mà lại là từ Ngô Giang, người con trai mà có nghĩ cô cũng không dám nghĩ. Cậu ấy có tất cả những gì mà cô muốn nhưng không với tới được, chỉ có thiên kim tiểu thư Tư Đồ Quyết mới có thể trở thành bạn của cậu, thậm chí cô còn chưa bao giờ hy vọng xa vời rằng cậu ấy nhớ được tên cô…