loại tác giả rác rưởi cố viết cho đủ số lượng từ. Tôi nghĩ mãi cũng thấy cũng có đạo lý, một quyển sách nhiều chữ như vậy, nếu chỉ có nam nữ chính nói chuyện yêu đương thì làm sao mà thu hút được, tuy rằng các ngươi tồn tại là có ý nghĩa riêng, nhưng mà tôi vẫn cực kỳ chán ghét. Vô cùng chán ghét."
Nụ cười của cô vừa tắt, khuôn mặt liền trở lên rét lạnh: "Cô có biết mặc kệ vai phụ tự sát như thế nào cũng chẳng đem lại kết quả gì hay không? Chỉ càng làm cho người ta chán ghét mà thôi."
"Chính là, chính là chúng ta cũng không sống trong tiểu thuyết!" Cô gái cố lấy dũng khí cãi cô một câu. Người phụ nữ trước mắt này nhìn qua thật quá điên cuồng, ,dường như chỉ cần hơi kích động một chút là có thể giết chết những người muốn tự sát.
"Tôi cũng có thể cho cô sống trong tiểu thuyết a." Cô toét miệng cười, "Giết người ở phòng bệnh cũng rất hay, có thể lên mặt báo. Hay là nói hai người chúng ta muốn làm GL [34] , không được xã hội chấp nhận, cho nên chỉ còn con đường tự tử."
"Cô, cô.........đồ điên!"
"Đổi danh từ khác đi, nghe chán quá. Cái gì đó như biến thái chẳng hạn, nghe cũng hay đấy." Lục Phồn Tinh thật bất đắc dĩ, đổi cái gì mới mẻ một chút chơi mới vui nha.
"Cô, cô ..........Biến thái!"
Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy nha. Lục Phồn Tinh cảm thấy rất hài lòng lại ngặm miếng táo: "Cô có hiểu rằng chết là hết hay không."
"Tôi chính là muốn anh ấy phải áy náy cả đời!" Trong lòng cô gái thật ra từ thời khắc cắt cổ tay đã có chút dao động, nhưng lúc này vẫn còn già mồm.
"Đúng đúng đúng, anh ấy sẽ áy náy." Lục Phồn Tinh đưa quả táo qua, "Ngày giỗ hàng năm của cô anh ấy sẽ áy náy, cùng lắm thì ngày rằm mùng một thắp cho cô nén hương, mặt khác anh ấy ngày ngày đều ôm hôn vợ mình, hôn a sờ a, cứ như vậy cứ như vậy."
Sắc mặt cô gái càng trở lên trắng bệch.
"Nếu tôi là cô, tôi sẽ sống thật tốt. Ít nhất phải tốt hơn vợ anh ấy. Hàng ngày ở trước mặt anh ấy ăn mặc xinh đẹp hơn vợ anh ấy, phải trẻ hơn vợ anh ấy, hiểu biết hơn vợ anh ấy, chu đáo hơn vợ anh ấy, không làm anh ấy khó xử như vợ anh ấy, phải giở trò sau lưng mới thắng được chứ." Lục Phồn Tinh âm thầm thè lưỡi, nếu Lôi Húc Dương biết cô ở đây giật dây cô ta theo đuổi anh ta, không biết sẽ có phản ứng gì.
Nhưng mà cô tin tưởng cô gái này cuối cùng sẽ bị cô thuyết phục, chỉ là mất bao nhiêu thời gian mà thôi. Bởi vì, còn sinh mệnh là còn cơ hội.
Thật lâu, thật lâu sau, có một giọng nói rất rất nhỏ, không chắc chắn vang lên.
"Như vậy........Thật sự có thể sao?"
Đã lâu như vậy rồi , rốt cuộc có giải quyết được không?
Lôi Húc Dương sốt ruột đi qua đi lại.
"A? Anh sao lại ở đây?" Một người đàn ông tóc dài mặc quần áo bác sĩ đi tới.
Anh dừng bước , tập trung nhìn mãi mới nhận ra người chào hỏi mình là Tiểu Cố đang ở bệnh viện trực ban. Bởi vì có cùng Lôi Húc Minh qua Đương Quy vài lần, cũng coi như quen thuộc, liền đem sự tình mất mặt này nói qua một chút.
"Tinh Tinh ở trong đó?" Sắc mặt Tiểu Cố thay đổi.
"Phải." Lôi Húc Dương có cảm giác kỳ quái, nhưng vẫn mặc kệ.
Tiểu Cố quay người dùng sức đẩy cửa phòng bệnh, hoàn toàn mặc kệ cái nhìn kỳ quái của mọi người: "Mở cửa! Nhanh lên! Nếu không ta phá cửa vào!"
"Đến rồi đến rồi, thật là, đòi mạng a."
Cửa vừa mở ra, Tiểu Cố liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vô lại của Lục Phồn Tinh, còn giơ tay chào hỏi anh: "Hi!"
Hi cái đầu ngươi. Tiểu Cố không để ý đến cô, lập tức lôi cánh tay cô đang giấu ở đằng sau ra, quả nhiên như anh đoán trước , cánh tay kia nhuộm một màu đỏ tươi làm người ta hết hồn.
"Ngươi!" Anh nghiến răng nghiến lợi thốt ra một chữ, muốn giáo huấn cô một trận ra trò, lại không thể bỏ mặc vết thương của cô, chỉ có thể nuốt mấy tiếng thô tục lại, kéo tay cô đến phòng nghỉ, "Đi theo ta."
Lôi Húc Dương nghi hoặc nhìn theo bóng bọn họ đã đi xa, kéo tầm mắt trở lại phòng bệnh, liền thấy cô gái nở nụ cười kiên cường với mình: "Em sẽ sống thật tốt, anh chờ đi."
Không biết vì sao, anh rùng mình một cái.
Việc này, như vậy xem như giải quyết rồi sao?
Phòng nghỉ của bác sĩ.
"Đau quá đau quá." Lục Phồn Tinh ồn ào kêu đau, hy vọng lấy được chút đồng tình của người đàn ông có khuôn mặt xanh mét trước mặt .
"Đau thế nào cũng không chết được." Tiểu Cố tàn nhẫn nói, động tác trên tay nhẹ đi, "Lại thêm hai vết sẹo, cộng thêm những vết từ trước, cổ tay ngươi có thể làm đàn tỳ bà."
"Cũng coi như nhạc khí dân tộc, làm người Trung Quốc không thể chỉ đặt tình yêu nước ở trong lòng, cần phải....... đau đau đau!"
Tăng thêm chút lực đã thành công làm cô thôi nói năng bậy bạ, Tiểu Cố cúi đầu xử lý miệng vết thương của cô, cũng không nhìn cô: "Ta đã nhờ đồng nghiệp gọi Tây Tây tới đón ngươi. Ngươi lần trước đã đồng ý với chúng ta......."
"A......." Lục Phồn Tinh mở to miệng ngáp, vừa lúc cắt ngang lời nói của anh, "Sao lại thấy hơi buồn ngủ."
Tiểu Cố mím môi, từ bỏ việc giao tiếp cùng cái đầu trâu: "Ngươi nằm nghỉ trước đi, Tây Tây đến ta gọi ngươi."
~~~~
Lôi Húc Minh vừa xuống máy bay nhận được tin nhắn liền vội vàng chạy đến bệnh viện đã thấy Lôi Húc Dương vẻ mặt thả lỏng mệt mỏi ngồi trên ghế bên ngoài phòng bệnh.
"Thế nào rồi?" Anh đi qua vỗ vỗ vai anh trai, mắt nhìn cửa phòng bệnh đóng chặt.
"Không hiểu thế nào, hình như đã giải quyết xong rồi." Cả người Lôi Húc Dương ngả về phía trước, hai tay chống gối, xoa xoa mặt, tuy rằng vẻ kiên quyết trong mắt cô bé kia có chút dọa người, nhưng ít nhất sẽ không ồn ào tới mức tai nạn chết người, "Không được nói cho chị dâu mày biết."
Nghe nói đã giải quyết, Lôi Húc Minh nhẹ nhàng thở ra, bật cười: "Anh còn biết không muốn nói cho chị dâu a."
"Tao cũng không làm gì có lỗi với cô ấy." Lôi Húc Dương đột nhiên ngẩng đầu lên, anh cũng không làm sai cái gì a, "Chỉ là không muốn cô ấy lo lắng mà thôi, mày làm gì mà nói cứ như tao đã làm ra chuyện gì ấy."
"Đàn ông đã kết hôn, xin tự giác giữ khoảng cách hơn một thước với những người phụ nữ khác." Anh đút hai tay trong túi, ánh mắt sau gọng kính nghiêm túc nhìn anh trai mình, giọng nói cũng vô cùng nghiêm túc.
"Được rồi được rồi, đã có người giáo huấn tao trước mày rồi."
"Ai?" Anh hùng nào gặp qua lại có cái nhìn tương đồng như vậy?
"Cái người bang chủ Cái Bang tuấn tú phóng khoáng trắng trẻo sạch sẽ đó." Canh đúng lúc anh cần nhờ vả giáo huấn a, oán niệm. Có tiếng nói chung như vậy, không kết bái cũng nên kết hôn.
"Anh gặp cô ấy?"
"Đi tìm mày, đúng lúc gặp cô ấy, ngựa chết thành ngựa sống." Nhưng mà cũng may mà có cô ấy, anh thật cảm kích, "Đúng rồi, ban nãy hình như cô ấy cắt cổ tay chảy rất nhiều máu....." Lôi Húc Dương chưa kịp nói xong, đã phát hiện mình bị túm áo nhấc lên, khuôn mặt có vài phần khó hiểu vài phần căng thẳng vài phần tức giận dí sát vào mặt anh.......
"Vì sao người của anh tự sát cô ấy lại chảy máu?"
Người này, người trước mắt này, là kẻ từ trước đến nay luôn bình tĩnh thản nhiên, có chuyện gì đều để ở trong lòng, em trai anh sao?
Lôi Húc Dương mơ hồ, cũng quên mất tranh cãi vấn đề loại lời nói "Người của anh" này tính khuynh hướng quá nặng, nhưng vẫn biết trả lời vấn đề em trai hỏi: "Tao không biết, Tiểu Cố đã dẫn cô ấy đi..........." Vẫn như cũ nói còn chưa dứt lời, cổ áo đã bị thả ra, anh lại ngã vào ghế.
"A lô..........Là tôi.........Phải, tôi đang ở bệnh viện......Tôi biết...........Các ngươi bây giờ đang ở đâu.......Cổng viện? Tốt, tôi ra ngay đây.........."
Lôi Húc Dương ngỡ ngàng nhìn bóng dáng vừa gọi điện thoại vừa chạy ngày càng xa của Lôi Húc Minh.
Cái người lo lắng gọi điện thoại ban nãy, là em trai của anh sao? Là cái người việc gì cũng phải suy nghĩ kỹ càng mới làm, luôn chú ý giữ khoảng cách với người khác , em trai của anh đấy sao?
Bóng dáng Lôi Húc Minh mất hút ở chỗ ngoặt.
Lôi Húc Dương từ từ thoát khỏi sự kinh ngạc, trên khuôn mặt màu đồng góc cạnh rõ ràng hiện lên nụ cười tươi rói.