t kiệm ít tiền, đồ ăn của chúng ta một phần khá nhiều." Ông chủ nghĩ thay cho người khác , là ngữ khí trần thuật , không phải hỏi han , tựa như cho rằng chắc chắn bọn họ sẽ ngồi chung một bàn.
Nói dân phong Phượng Hoàng thuần phác quả nhiên là thuần phác, nếu là ở Hàng Châu, có thể kiếm thêm bao nhiêu thì kiếm thêm bấy nhiêu, làm gì có chuyện nghĩ thay khách hàng như vậy.
Lục Phồn Tinh suy nghĩ trong lòng, sau đó nhìn theo phương hướng cái xẻng đang vung lên của ông chủ , đã lại nhìn thấy người kia, ai nha, người quen.
"Tiểu Minh?" Lục Phồn Tinh đi đến bên cạnh anh, cực kỳ ngạc nhiên, "Thế này cũng có thể chạm mặt a?"
"Kỳ quái sao?" Lôi Húc Minh nhướn mi, "Ở Phượng Hoàng còn có thể thấy cô, thấy cô ở đây có thể coi là chuyện bình thường."
"Ai nha, đọc vạn quyển sách, xin cơm ngàn dặm là tín điều của tôi từ lúc sinh ra." Cô vung túi lớn, vứt xuống bên cạnh ghế, rất không khách khí ngồi xuống, cầm thực đơn nghiên cứu, "Ông chủ, giới thiệu xem đồ ăn nào là chiêu bài của các ngươi a"
"Ở đây cái gì cũng là chiêu bài của tôi!" Ông chủ vô cùng ngạo mạn nói, rất không khách khí hất hất một góc tạp dề trắng, động tác mây trôi nước chảy.
"Vậy thì mỗi món đều lấy một phần đi." Lục Phồn Tinh cực kỳ nghiêm túc cân nhắc.
Ông chủ cũng rất nghiêm túc: "Vậy cô ăn không vô."
"Không bằng như thế này. Ông chủ, ông nhìn thật kỹ nha." Lục Phồn Tinh nhắm mắt lai, giơ tay chỉ loạn, "Này, này, này, này, này."
"Hai món này không khác nhau là mấy, tôi thấy cô bỏ bớt một món đi. Còn hai món này, vị tiên sinh này đã gọi rồi, cô cũng không cần gọi nữa." Người bình thường chẳng ai gọi món ăn như vậy , vậy mà ông chủ quán này cư nhiên có thể thích ứng, ai nói năng lực chịu đựng của người Trung Quốc kém?
"Được." Lục Phồn Tinh cười meo meo, vỗ vỗ tay như vừa hoàn thành một công trình vĩ đại, quay đầu nói chuyện với Lôi Húc Minh: "Anh vừa mới từ đâu tới đây?"
"Nhà cũ của Thẩm Tùng Văn."
"Vé vào cửa 86 tệ mà anh cũng đi? Rõ ràng là bịp bợm a. Anh nhiều tiền lắm sao?" Lục Phồn Tinh mở to mắt , nhìn chằm chằm anh.
Lôi Húc Minh nhìn chăm chú cốc trà trên tay, nhìn vẻ hờ hững của bản thân in trong nước trà, không định để ý tới kẻ không giống người trái đất kia.
"Trà rất nóng." Có lẽ người quỷ dị như cô, đã quen bị người ta coi như không khí, không hề biết mình đang bị lạnh nhạt, thật dễ dàng tìm thấy niềm vui mới, "Tôi đi mua rượu."
Cô thuộc phái hành động siêu cấp, lời vừa nói ra, người đã biến mất khỏi cửa quán.
Một lúc sau, trên tay cô đã cầm mấy chén rượu đục đục, ngồi trở lại ghế.
"Đây là rượu hoa quế, đây là rượu dương mai, đây là rượu ngô...." Cô đem chia đôi tất cả rượu trong mấy cái chén nhựa, "Anh ngửi xem ngửi xem, rất thơm a."
Anh cầm lấy.
Đồ ăn còn chưa được bưng lên, cứ ngồi không không nói câu nào cũng thật xấu hổ.
"Lục Phồn Tinh, sau khi đi khỏi cô làm cái gì?"
"A!" Cô bỗng nhiên kêu lớn, "Anh lần đầu tiên gọi tên tôi nha! Thế nào, có cảm thấy gọi lên thật du dương trầm bổng, thánh thót như tiếng rơi của châu ngọc?"
"Nếu cô còn tiếp tục phản ứng như vậy, sau này tôi vẫn sẽ gọi cô là Lục tiểu thư." Anh nhấp ngụm trà.
"Tôi không sao hết." Cô cợt nhả, "Lục tiểu thư, Lục Phồn Tinh, Lục ngu ngốc, sao cũng được miễn tôi biết là gọi tôi. Buổi chiều tôi muốn đi làm nghệ thuật. Lại đây, cho anh thưởng thức."
Cô sờ sờ cái túi cả nửa ngày, lấy ra một mảnh vải hoa nhuộm bằng sáp vẫn còn ẩm ướt, để lên trên bàn: "Thấy thế nào, tôi tự mình làm tất nha, từ thiết kế đến nhuộm sáp."
Anh tặng cô một ánh mắt "Biết ngay sẽ như vậy mà" : "Rất nghệ thuật."
Qủa thực rất nghệ thuật, ngoài việc biết nó là vải hoa nhuộm sáp, căn bản không nhìn rõ hoa văn họa tiết gì.
"Tôi biết anh là tri kỷ của tôi mà, haha." Nghe anh khen ngợi , Lục Phồn Tinh rất là đắc ý, bắt đầu giảng giải, "Đây là tranh vẽ trăm chim phượng trong sớm mai a, anh xem anh xem, phượng hoàng này tôi để cho nó mở một con mắt nhắm một con mắt, có phải làm người ta có cảm giác trong sự ổn trọng còn mang chút khiêu khích không?"
Tranh vẽ trăm chim phượng? Con gà con chạy loạn có lẽ cũng đẹp hơn cái này a?
"Anh cười cái gì? Anh than thở cái gì a? Ai, thử bình luận xem nào." Cô cầm "Nghệ thuật" quơ loạn trước mặt anh, may mắn đúng lúc ông chủ bưng đồ ăn lên giải cứu anh.
"A!A!A!" cô ăn thử mỗi món một chút, xoay người kêu to với ông chủ, "Ngon! Đồ ăn của ông thật ngon!Tiết canh mềm mà dai chứ không rắn, thịt khô thơm lừng, vị cay đậm đà chứ không nhàn nhạt. Ông chủ, tay nghề ông thật cao cường!"
Ông chủ cười miệng không khép lại được: "Coi như cô không phí phạm một mâm đồ ăn !"
"Tiên sinh tiểu thư, ngày mai hai người có muốn đến miêu trại chơi không?" Mấy người con gái bản địa đứng ở của quán nhìn chung quanh, cố gắng kiếm chuyện làm ăn.
Một cô gái trong đó lấy ra một tờ giấy tuyên truyền: "Trại cheo leo trên vách núi, đến đó có thể xem nhà của người Miêu, còn có thể xem trình diễn, còn có tình nhân động rất nổi tiếng."
"Anh có đi không?" Lục Phồn Tinh nhìn Lôi Húc Minh hỏi.
Anh chỉ chỉ tờ giấy tuyên truyền: "Tiền xe, vé vào cửa tính thế nào?"
Trên mặt anh xuất hiện nụ cười đầy sáng tỏ: "Người làm ăn mà~"
"Tiền xe 6 tệ, vé vào cửa 50."
Anh ngẩng đầu nhìn cô gái: "Tại sao tôi thấy bạn bè nói là 20."
"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, vé học sinh mới 25."
Anh đẩy tờ giấy tuyên truyền sang bên cạnh: "Vậy thôi đi."
50 xuống 20? Không thể nào. Người làm ăn ép giá quá mức độc ác đi? Lục Phồn Tinh ánh mắt nhanh chóng rơi xuống, nhìn Lôi Húc Minh vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Anh ta đang dương dương tự đắc gắp thức ăn, đương nhiên không phát hiện cô nhìn anh ta.
Mấy cô gái ở bên cạnh dùng thổ ngữ huyên thuyên thảo luận một hồi, đại biểu lại đi ra: "20 thì 20, nhưng mà hai người không được nói với người khác. Ngày mai chúng ta tới đón hai người , hai người đang ở đâu?"
A, thật sự có thể a? Cô rớt cằm.
"Nhà trọ Đà Phong." Cô vội đáp, loại tiện nghi này nhất định phải chiếm.
Anh dừng đũa, nhìn cô vẻ mặt cổ quái, chậm rãi mở miệng: "Nhà trọ Đà Phong."
Ban đêm ngoài cửa Bắc cực kỳ náo nhiệt.
Hai bên bờ Trường Giang nhấp nhô ánh lửa, đó là đèn cầu nguyện người dân bản xứ đang bày bán.
Trên mặt Trường Giang cũng chen chúc toàn đèn ước nguyện, tinh quang trong nước và ánh lửa trên mặt nước sóng sánh hòa vào nhau.
Nhà treo ban đêm chỉ như một hình dáng mơ hồ, sắc núi phía trên và ánh nước róc rách bên dưới giống như trang sức của nó, làm người ta cảm thấy tòa nhà như vật sống, bất cứ lúc nào cũng có thể đột nhiên chạy đi.
Lôi Húc Minh và Lục Phồn Tinh ngồi trên một thềm đá ngoài cửa Bắc.
"Trước khi anh nói, tôi thật sự không biết anh cũng ở nhà trọ Đà Phong." Lục Phồn Tinh giơ tay thề. Cô vốn cảm thấy việc này không có vấn đề gì để mà phải giải thích, nhưng mà sau đó phát hiện người đàn ông này đối với việc này rất để ý.
Nói ví dụ nhé, anh ta có thể đối với du khách chủ động tiếp cận (đối tượng là nữ) rất hào hoa phong nhã rất khách khí, nhưng là một khi đối phương thể hiện ra một chút ham muốn, thái độ của anh ta lập tức sẽ giống như lần trước đối với cô, sát khí mười phần.
Người đàn ông này, về phương diện quan hệ nam nữ thật là cẩn thận muốn chết , cô cũng không muốn ồn ào náo loạn với anh.
Anh nhẹ nhàng nở nụ cười, ý cười đong đầy trong mắt: "Tôi biết."
"Hô---" Lục Phồn Tinh vỗ vỗ ngực, thở hổn hển nói: "Hù chết tôi." Được rồi, cuối cùng cũng giải quyết xong gánh nặng trong lòng, cô khua khua tìm tìm loạn trong túi lớn của mình, lấy ra một cái MP3, đưa một tai nghe qua : "Có nghe không?"
"Cô có quan hệ với mèo máy sao?" Anh nhìn nhìn cái túi dường như có thể lấy ra mọi thứ của cô, cầm lấy tai nghe cô đưa.
"Họ hàng xa thôi mà." Cô nhếch môi, ngay lúc đó tìm được bài hát cô thích, ấn play.
\'Out of the darkness into the light\' của Kevin Kern từ từ vang lên bên tai.
Anh thật không ngờ cô nghe Kevin Kern. Nhìn cách cô ăn mặc từ đầu đến chân đều làm cho người ta vừa nhìn đã nghĩ cô tích cách biến thái, chắc là phải nghe mấy thứ nhạc sập sình sôi động đi? Nhưng mà cô lại nghe Kevin Kern.
Kevin Kern rất có ma lực, khi anh ta gõ lên âm thanh đầu tiên, mọi thứ xung quang sẽ như không tồn tại.
OUT OF THE DARKNESS INTO THE LIGHT
Giống như hiện tại bản thân đang chìm ngập trong bóng tối, dưới mặt sông kia hy vọng chỉ là một ánh sáng nhạt nhỏ nhoi, nhưng mà mặc dù chỉ ít ỏi như vậy, cũng đã đáng giá để người ta cố gắng theo đuổi.
Khi hai người đang chìm đắm trong ma lực của \'Out of the darkness into the light\', âm nhạc đột nhiên ngừng lại.
"Đáng chết, hết pin." Cô có chút ảo não nói thầm. Bối cảnh âm nhạc thật tốt nha, có gió này nước này ánh lửa chập chờn này làm nền , thật là đáng chết.
"Bỗng nhiên rất muốn đàn dương cầm." Anh thì thào.
"Nha?" Cô nghe thấy anh thì thầm tự nói, sau đó ngạc nhiên nhìn anh nhã nhặn đẩy đẩy kính, nhắm mắt lại, hai tay ở khoảng không bày thành tư thái đặt trên phím đàn.
Anh động.
Rõ ràng không có âm thanh, cô lại dường như nghe thấy từng nốt nhạc nhẹ nhàng bay ra từ ngón tay anh, lay động lòng người, là những nốt nhạc tương xứng với \'Out of the darkness into the light.\'
Anh chìm đắm trong thế giới của mình, khuôn mặt tĩnh lặng như hồ nước mùa thu.
Dường như, vào thời khắc này, mới là anh chân thật nhất. Giờ phút này , tất cả nhuệ khí , hàng rào của kẻ làm ăn đều biến mất không thấy tăm hơi. Giờ phút này , anh vô cùng cao quý, thuần khiết đến vậy, thanh tĩnh đến vậy.
Lục Phồn Tinh nhìn đến choáng váng.
Anh đánh nốt nhạc cuối cùng , đôi tay tạo thành một tư thế tao nhã trong khoảng không. Cười khẽ một tiếng, anh cúi đầu , đưa tay đẩy đẩy kính, sự mềm mại cũng theo đó mà biến mất.
Anh vừa quay đầu đã nhìn thấy vẻ mặt si ngốc trợn mắt há hốc mồn của cô: "Tôi cùng anh ta giống nhau như vậy sao?"