đêm mưa năm năm trước, cô tìm được nam chính của mình, trái tim anh rơi trên mặt đất mà anh không cách nào nắm giữ , tiếng rơi chìm nghỉm giữa âm thanh rào rào của cơn mưa.
Anh rốt cuộc nhớ ra vì sao hôm nay anh đồng ý đi xem mặt, vì sao khi người kia giơ nắm đấm trước mặt anh không hề né tránh, bởi vì ngày mai là ngày cô đính hôn.
Ngày mai cô ấy sẽ đính hôn.....
Anh không đau lắm.
Thật sự. Không đau lắm.
Có thể gặp được một nửa thực sự của mình là một loại may mắn, cho nên không cần đau khổ.
Anh ngẩng cao đầu.
Là ai đã từng nói, khi muốn khóc, chỉ cần ngẩng đầu, lệ sẽ không tuôn?
Ngày đó trời mưa rất lớn, ông trời dường như muốn bù đắp những ngày mưa dầm chưa từng tới kia.
Anh ở bến xe công cộng ngây người thật lâu.
Cách anh một thước, là cô gái cổ quái kia.
Trời khóc. Không ai khóc.
Trận mưa kia dường như kéo dài cả nửa mùa hạ.
Mưa ngày đó đã tạnh, anh trai anh , thần long thấy đầu không thấy đuôi , Lôi Húc Dương và chị dâu giỏi giang khôn khéo Tô Bảo Ý cũng xuất hiện trước mặt anh.
Nếu không phải có người chủ động giới thiệu, sẽ rất ít người phát hiện ra Lôi Húc Minh và Lôi Húc Dương là anh em ruột, hai người bọn họ, một người làm cho người ta có cảm giác phóng đãng không kiềm chế được, một người thâm trầm tao nhã, ngay cả mặt mũi cũng rất khó tìm ra được điểm giống nhau. Lôi Húc Dương khuôn mặt cởi mở hào phóng, mày cao mũi thẳng môi dày; Lôi Húc Minh lại mảnh khảnh tuấn tú, đôi mắt hoa đào hiển lộ sự mưu lược sắc sảo cũng đã bị che đậy đằng sau cặp kính mắt. Lôi Húc Dương giống như mặt trời, phát ra sức nóng không hề che giấu , Lôi Húc Minh lại như mặt trăng, mặc dù chiếu rọi nhưng cũng mang theo sự xa cách.
Bọn họ hẹn gặp anh ở quán trà, khi anh đến nhìn thấy sắc mặt của bọn họ, biết ngay rằng đêm đó cha mẹ đối tượng đã gọi điện đến xin lỗi.
Tô Bảo Ý nhìn Lôi Húc Minh, vẻ mặt nhã nhặn, vết bầm đen đã nhạt dần, mắt phượng xoi mói, giọng điệu chua ngoa: "Cứ như vậy, chỉ sợ một ngày nào đó mày mà không có vết thương trên mặt thì chị đây sẽ không nhận ra mất."
"Không sao, chị dâu chỉ cần nhận ra anh trai em là được rồi." Anh nghe ra sự đau lòng trong lời nói của chị, lơ đễnh uống một ngụm trà , bình tĩnh cười.
"Có lý, có lý." Lôi Húc Dương ngồi chễm chệ lớn tiếng cười , hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt quái dị của người bên cạnh, song nhận được ánh mắt giết người của Tô Bảo Bảo liền ngậm chặt miệng.
Anh nhìn thấy, thầm than quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Tô Bảo Bảo thu hồi ánh mắt, lại mỉa mai anh: "Lần này lại là cái gì? Đang ăn cơm bạn trai cũ của nữ chính liền nhảy ra, tặng mày một nắm đấm , sau đó tuyên bố chủ quyền lãnh thổ?"
"Chị dâu thật thông minh." Đôi mắt hoa đào sau gọng kính bạc ánh lên nét cười.
"Thông minh cái gì? Cái loại chuyện này đã xảy ra tám lần rồi! Tám lần! Bạn trai cũ nhảy ra tám lần! Xem mặt trúng bạn bè sáu lần! Phát hiện nhà gái mang thai chuẩn bị đính hôn chín lần! Chị nói mày, cuộc đời mày không thể có chuyện gì bình thường một chút hay sao?" Thật sự là cứ kể ra đều làm cho người ta muốn hộc máu.
"Vâng." Lôi Húc Minh biết nghe lời gật gật đầu, cho thấy anh cũng rất thiết tha hy vọng cuộc đời mình trải qua những chuyện bình thường. "Cũng chỉ tại năm đó bác Tô chỉ sinh ra hai người con gái là chị và tiểu Bảo Bảo." Anh cũng thật tủi thân a. Ba gia đình qua lại, thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, ba nam hai nữ, hai nữ gả cho hai nam, còn lại mình anh lẻ loi, không có ai đáng thương như anh.
"Thôi đi! Liên quan gì đến ba chị ? Ngươi rõ ràng là còn chờ...." Lời nói thẳng thắn đến bên miệng, Bảo Ý mới nhớ tới ngồi trước mặt mình là em trai của mình, chứ không phải khối lô-cốt phải đạp đổ bằng được, vội vàng nuốt trở lại.
Chuyện tình yêu đau khổ năm đó của Lôi Húc Minh xảy ra ngay trước mặt chị, con bé là thuộc hạ đắc lực của chị, nó là em chồng của chị, chị tự nhiên cũng vui vẻ tác thành, nào ngờ con bé đã sớm có được tình yêu viên mãn, em chồng mình lại lỡ dở nhiều năm, dù sao vẫn cảm thấy có chút áy náy, cũng không thể không biết xấu hổ mà nhắc đến.
Anh tự nhiên biết câu nói chị dâu mình phải nuốt trở lại kia là cái gì, anh vân đạm phong khinh nở nụ cười, cúi đầu nhấc chén trà, che giấu đáy lòng vì suýt chút nữa nghe đến cái tên kia mà nổi sóng to gió lớn.
Uống một ngụm trà, không cảm thấy hương thơm, chỉ thấy chua sót.
Luôn nghĩ rằng mình đã thật sự buông xuống rồi , không nghĩ tới cô đối với anh vẫn có sức ảnh hưởng lớn như vậy.
"Chị đi trang điểm lại." Không kìm được sự áy náy trong lòng, Tô Bảo Ý quyết định trốn vào nhà vệ sinh, lúc đi ra ngoài liếc nhìn chồng mình một cái , ý tứ sâu sa.
Lôi Húc Dương cười khổ.
Không có biện pháp nào, vợ có lệnh ai dám không theo? Anh bỏ ngay dáng vẻ bắt chân chéo ngũ vui vẻ khoái trá, tỳ tay lên thành bàn, tới gần em trai mình đang ngồi phía đối diện, không hề quanh co lòng vòng nhắc nhở sự thật: "Cô ấy đã đính hôn rồi."
"Em biết. Chúng ta cùng nhau đi dự, anh quên rồi sao?" Anh nhìn anh trai, kỳ quái hỏi.
"Cách tốt nhất để quên một người là yêu một người khác. Mày nhìn chị họ xem, sau khi tái hôn chẳng phải rất hạnh phúc sao?"
"Anh, anh đã thử chưa?" Anh cười nhìn anh trai. Người anh trai này của anh nhìn dáng vẻ tưởng như vô cùng phong lưu, cũng rất có duyên với phụ nữ, nhưng từ nhỏ đến lớn thực sự yêu cũng chỉ có chị dâu mà thôi.
Lôi Húc Dương thở dài một hơi, anh cũng không có cách nào: " Chị dâu mày bảo mày nói điều kiện, cô ấy giúp mày chọn."
"Em không hứng thú." Anh sờ sờ vết bầm trên mặt, đơn giản rõ ràng nói vào điểm chính, dù chọn thế nào cũng không có kết quả.
"Tiểu tử ngươi! Muốn để cho chúng ta áy náy phải không?" Lôi Húc Dương từ trước tới nay không có tính nhẫn nại, kéo cổ áo, gần như thét lên.
"Anh, như vậy là không công bằng. Cha đời này chỉ yêu mẹ, anh đời này chỉ chung tình với chị dâu, vì sao bắt em phải yêu người thứ hai ?" Biết anh trai mình đã chạm đến cực hạn, anh cũng không muốn đùa nữa.
Lôi Húc Dương nặng nề thở dài, dáng vẻ mệt mỏi: "Mọi người chỉ hy vọng em có một người ở bên cạnh." Cuộc đời rất dài, dù sao vẫn cần một người cùng nhau san sẻ.
"Lấy người mình không yêu, lỡ dở em không nói làm gì, lỡ dở người ta thì làm sao?"
Thế giới này chính vì quan niệm tìm một người sưởi ấm đó, mà có bao cặp vợ chồng bất hòa. Ngươi cưới người mình không yêu, hoàn toàn cự tuyệt không cho người ta tình yêu, chiếm đoạt hạnh phúc của người khác, chính mình cũng không hạnh phúc, thế giới này cuối cùng chỉ tràn ngập bất hạnh.
"Ai, quên đi." Không lay chuyển được, cũng không có lập trường khuyên bảo, những người đàn ông trong gia đình họ quả thật có thể hiểu được cảm nhận của nó, Lôi Húc Dương gật gật đầu, "Anh sẽ nói với ba mẹ."
"Cám ơn anh." Lôi Húc Minh uống ngụm trà, ánh mắt lướt nhanh ngoài cửa sổ một cách không mục đích, "Chị dâu sao còn chưa quay về.....A?" Ngoài cửa sổ có một điểm hấp dẫn sự chú ý của anh, theo bản năng anh thốt lên đầy kinh ngạc.
Không thể nào, lại có thể là cô ấy.
Anh luôn nghĩ rằng cô gái kỳ quái xuất hiện trong cái đêm mưa gió kia chỉ là ảo tưởng của mình. Ngày đó trời mưa thật lớn, mưa tưởng như hòa tan cả thế giới, xuất hiện một chút ảo giác cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, không có gì chứng minh được có một người như vậy từng xuất hiện.
Ngay tại lúc anh gần như tự thuyết phục mình rằng đó là do anh quá nhớ nhung người nào đó mà sinh ra ảo giác, cô lại xuất hiện trước mặt anh.
Cô vẫn mặc bộ quần áo quái lạ của mình, ngồi bệt ở đường đối diện, trước mặt còn để một cái bát vỡ, trong bát có chút tiền lẻ. Dáng vẻ đúng tiêu chuẩn ăn xin.
"Mày quen sao?" Phát hiện em trai mình nhìn chằm chằm một điểm, Lôi Húc Dương thật giật mình.
Em trai luôn ngiêm túc của mình có quen biết với Cái Bang , anh đương nhiên phải giật mình.
"Có chút duyên phận." Gặp qua mà thôi.
"MM [3] này rất kỳ lạ ." Lôi Húc Dương cảm thấy không tin nổi lắc lắc đầu, "Vừa rồi cục cưng thấy cô ấy tuổi còn trẻ mà đã phải đi xin cơm, cho rằng gia đình cô ấy nhất định có chuyện gì khó khăn, máu bênh vực kẻ yếu nổi lên, lập tức chạy đến hỏi gia đình cô ấy gặp phải khó khăn gì phải không cho nên mới phải thê lương như vậy, mày đoán xem MM kia trả lời như thế nào?"
Anh không đoán, chỉ đem tầm mắt quay về, biết trước rằng anh trai tính tình bà tám của mình không giấu nổi chuyện gì.
"Cô ấy lại còn nói \'Mỗi người một chí hướng\'!!!" Bây giờ kể lại, Lôi Húc Dương vẫn lắc lư đầu tỏ vẻ rất thần kỳ.
Lôi Húc Minh bật cười.
Mỗi người một chí hướng? Qủa nhiên là lời cô ấy có thể nói ra. Tuy rằng mới chỉ gặp cô có một lần, nhưng anh có thể tưởng tượng được dáng vẻ rung đùi đắc ý của cô khi nói mấy chữ này.
"Cục cưng choáng váng, còn muốn hỏi , cô ấy đã vén tay áo lên bày ra cánh tay nói mình phải làm tên ăn xin tuấn tú, phóng khoáng, trắng trẻo, sạch sẽ nhất." TV hại người a, đây là hậu quả của việc xem quá nhiều thứ linh tinh.
Tuấn tú, phóng khoáng, trắng trẻo, sạch sẽ?
Haha. Anh vỗ trán cười, cô chạy ra từ viện nghiên cứu những người kỳ quái sao?
"Anh, anh chờ chị dâu, em đi trước đây." Anh cúi người chuẩn bị rời đi trước. Bất luận như thế nào cũng cảm thấy nói chuyện với cô gái kỳ quái kia còn thoải mái hơn ở đây uống Hồng Môn trà.[4]
"Lão Nhị . " Lôi Húc Dương đột nhiên gọi anh lại, " Giọng nói của cô gái kia..."
"Giọng nói làm sao?" Anh vờ như cái gì cũng không biết.
Lôi Húc Dương nhìn nhìn vẻ mặt anh, muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn lắc lắc đầu:"Không có gì, đi đi."
Anh làm sao lại không biết anh trai muốn nói cái gì chứ ? Nếu không phải cô gái kia có giọng nói giống hệt giọng nói của người anh yêu, trong đầu anh làm sao lại có suy nghĩ hứng khởi muốn nói chuyện với cô?
Anh sải bước qua đường , đi đến bên cạnh cô.
Gió cuốn lên một làn bụi , nghiêng ngả lướt qua trước mặt cô, sau đó một mảnh lá rụng cuồn cuộn nổi lên, rơi vào trong bát trước mặt cô.
Cô vẫn thật chuyên chú vào Gameboy [5] trong tay, thỉnh thoảng khi đưa tay vén mái tóc rơi lòa xòa trước trán mới chịu giương mắt nhìn bốn phía. Thế cho nên anh đứng bên cạnh cô hồi lâu mà cô vẫn không hề phát hiện.