Hắn kéo hầm cửa ra, lấy mấy khối thịt tươi ra ngoài đồ nấu ăn, chuẩn bị ăn xong liền lên đường.
Hiện tại trời tối rất sớm, nhưng còn mấy giờ nữa, hắn biết mình nên phải ngủ một giấc thật ngon, đợi đến ngày mai sẽ xuất phát, nhưng hắn thật sự đợi không nổi nữa.
Hắn muốn nhìn thấy cô, càng nhanh càng tốt.
Mùa đông tại dãy núi Andes này , giống như lãnh thổ của địa ngục. Cơn bão tuyết lạnh lẽo khi hắn đi tới ngày thứ hai thì tìm tới cửa, để cho hắn tốn thêm hai ngày thời gian so với bình thường, mới vừa tới thôn, lại tốn thời gian một ngày, mới đi đến tòa nông trường có điện thoại này. Khi hắn gõ cánh cửa dầy cộm nặng nề thì gió tuyết vẫn đang thổi mạnh. Chủ nhân nông trường mở cửa, một bộ dáng căm tức, nhưng khi thấy là hắn thì lập tức ngậm miệng lại, nghiêng người để cho hắn cùng Kaka đi vào. Mấy năm trước, hắn từng đã giúp đối phương một chút chuyện, hiển nhiên người đàn ông này còn nhớ rõ mình.
Andes ( Quechua : Andes; Quechua : Antis) là dãy núi dài nhất trong đất, nằm ở bờ biển phía Tây của Nam Mỹ , từ Panama đã đến Chile .
Hai đứa bé núp ở một cánh cửa khác, sau đó nhìn lén bọn họ.
Kaka phủi xuống một thân gió tuyết, sau đó ngồi ở bên cạnh hắn, không để ý đến hai cậu bé đang ngạc nhiên.
Nhưng hắn vẫn không nhịn được nhìn bọn họ một cái. Lần trước nhìn thấy hai cậu nhóc này, bọn họ còn là trẻ nít, căn bản sẽ không nói chuyện.
Hắn suy tính có nên cùng bọn họ chào hỏi hay không, nhưng một cậu bé trong đó sợ phải đem đầu rụt trở về, một người khác là bởi vì quá khẩn trương, tại chỗ ngã nhào trên đất, sau đó oa một tiếng khóc lên.
Chủ nhân nông trường có chút xấu hổ, khẩn trương nhìn hắn, "Xin lỗi, xin hỏi có chuyện gì không?"
"Làm ơn giúp tôi chăm sóc Kaka một thời gian." Hắn mặt không chút thay đổi nói ý của mình, "Còn nữa..., tôi cần mượn điện thoại."
Đối phương gật đầu một cái, vội mang theo hắn đến điện thoại bên cạnh, rồi để hắn ở lại đó, vội vã nắm đứa bé ngã nhào trên đất trở lại phía sau cửa.
Trước điện thoại có cái gương, soi rõ hình bóng dáng của hắn. Trải qua mấy ngày nay, râu ria trên mặt hắn lại mọc lên, toàn thân cao thấp đều trần trụi. Phía sau cửa truyền đến tiếng khóc của đứa bé kia, hắn có thể nghe được cậu bé sợ hãi, cho là hắn là quái vật tuyết đến bắt chúng nó ăn thịt. Hiển nhiên đó là chuyện mà người lớn thường hay dùng những thứ đó hù dọa cậu bé .
Hắn nhìn người đàn ông mặt nguội lạnh đầy tuyết trong kính kia, đột nhiên, hoài nghi mình tại sao lại ở chỗ này.
Đã một tuần lễ.
Nói không chừng, cô đã sớm quên hắn là ai.
Có trong nháy mắt, hắn gần như muốn xoay người rời đi, nhưng nụ cười của cô hiện lên, đôi mắt đẫm lệ hiện lên. . . . . .
Nhìn chằm chằm số điện thoại ghi trong vở, lòng bàn tay của Irapa bất giác ướt mồ hôi, không hiểu sao lại có chút khẩn trương.
Hắn chần chờ một chút, cuối cùng vẫn cầm điện thoại lên, đè xuống số điện thoại.
Điện thoại vang không đến hai tiếng, liền bị nhận.
"Công ty Hồng Nhãn chuyên điều tra việc ngoài ý muốn xin chào."
Thanh âm một cô gái, từ trong loa vang lên, gần ở bên tai; cô nói là Tiếng Anh, mang theo một chút khẩu âm của địa phương.
Công ty?
Hắn có chút hồ nghi, nhưng vẫn hỏi bằng Tiếng Anh mở miệng, hỏi: "Xin hỏi, Cảnh Sơ Tĩnh có ở đó không?"
"Ai?"
"Sơ Tĩnh." Trái tim bởi vì cái tên đó mà nặng nề rạo rực, hắn khàn giọng lặp lại một lần nữa: "Cảnh Sơ Tĩnh."
Đối phương trầm mặc một giây, hỏi lại lần nữa: "Sơ Tĩnh? Anh tìm Sơ Tĩnh?"
"Đúng."
"Ách, anh chờ một chút, chờ một chút."
Giọng cô gái đột nhiên có chút khẩn trương, cô che ống nói, nhưng hắn vẫn nghe được cô kinh hoảng dùng tiếng Trung thét lên.
"Thủy Tịnh! Thủy Tịnh! Có một người đàn ông gọi điện thoại tìm Sơ Tĩnh!"
Không bao lâu sao, một cô gái khác tiếp lên điện thoại.
"À, Xin chào, tôi là Phương Thủy Tịnh. Anh muốn tìm Sơ Tĩnh à? Xin hỏi anh là. . . . . . ?"
Cô gái này thanh âm rất tỉnh táo, nhưng lộ ra một tia khẩn trương.
"Tôi là. . . . . . Bạn của cô ấy." Hắn nắm chặt ống nói, "Tôi tên là Irapa."
"Irapa, xin hỏi anh tìm cô ấy, có chuyện gì không?"
Mặc dù không nhìn thấy mặt của đối phương, nhưng trực giác của hắn cảm thấy cô gái này đang phòng bị hắn.
Có lẽ người nhà của cô không hy vọng cô sẽ cùng hắn có liên quan, hắn nhớ lại hình ảnh anh trai của cô không che giấu được ánh mắt khinh bỉ. Gáy hắn hơi cứng đờ, khàn khàn nói: "Không có việc gì, tôi chỉ là muốn hỏi, mấy hôm trước khi cô ấy rời đi, quên mang một món đồ, tôi nên gửi tới chỗ nào? Cô ấy quên lưu địa chỉ, chỉ chừa điện thoại."
"Mấy ngày trước?" Cô gái sửng sốt một chút, "Mấy ngày trước anh ở cùng Sơ Tĩnh?"
"Không sai." Nếu không phải khát vọng muốn gặp cô sâu như vậy, hắn gần như muốn đem điện thoại cúp.
"Xin lỗi, tôi có thể xin hỏi một chút, anh là người ở đâu không?"
Hắn ngẩn ra, cô gái này tại sao hỏi hắn là người ở đâu?
Người nhà của cô, không phải nên biết hắn ở đâu sao?
Một cỗ cảm giác bất an, bỗng nhiên leo lên trái tim.
Cô vội vàng rời đi, còn người anh trai đó, lại khẩn trương giống như bắt cóc chưa thành!
Bỗng dưng, tất cả tin tức ở trong đầu chắp vá lại .
Hôm đó, cô thậm chí không hề trở về phòng thu dọn đồ đạc, chỉ đi như vậy, thật sự không hề mang theo thứ gì, cũng không hề trở lại gõ cửa; Cô gái nhỏ đó là ngoan cố như thế, hắn từng lĩnh giáo qua cô chấp nhất, xoay người bước đi lặng lẽ không phải hành động mà cô sẽ làm.
Người anh trai đó!
Tim của hắn, đột nhiên run lên. Tất cả suy nghĩ ở trong đầu hắn thoáng qua như tia chớp, hắn không trả lời câu hỏi của cô, chỉ trầm giọng đổi câu hỏi."Đồ Chấn có ở đó không?"
"Anh biết Đồ Chấn?" Cô gái sửng sốt lần nữa. Đáng chết! Cô gái này không biết hắn gặp qua Đồ Chấn! Chuyện đáng chết thật, không ổn rồi.
Hắn trắng bệch, nghiêm mặt, nói: "Tôi không biết, nhưng tôi đã gặp anh ta, bảy ngày trước, một người đàn ông tự xưng Đồ Chấn xuất hiện, dẫn cô ấy đi rồi."
Tiếng kinh hô cùng tiếng chửi rủa,từ đầu điện thoại bên kia truyền đến.
Cô gái che lại ống nói, quát bảo ngưng lại, hiển nhiên là những người ở sau lưng cô nghe lén cùng ồn ào , sau đó mới nói: "Irapa, Đồ Chấn hai tháng này đều ở đây, không hề rời đi, người đàn ông kia không phải hắn, là một người đàn ông người khác có dáng dấp rất giống hắn, hắn tên là John Mak. Sơ Tĩnh đã mất tích hơn hai tháng trước, chúng tôi đến bây giờ cũng không hề hành tung của cô ấy, tôi nghĩ bắt cóc cô ấy, chính là người đàn ông đó."
Mặc dù đã đoán được, nhưng hắn vẫn cảm giác giống như là bị người ta đánh một quyền.
"Có thể làm ơn nói cho tôi biết, tại sao anh lại biết cô ấy không?"
Hít một hơi thật sâu, hắn báo cho đối phương: "Hơn hai tháng trước, cô ấy ngồi phi cơ trực thăng rớt xuống, tôi mang cô ấy về nhà chữa thương."
"Hơn hai tháng này, cô ấy luôn ở chung một chỗ với anh?"
"Đúng." Hắn thô ráp mở miệng, trái tim rút chặt, chỉ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rưng rưng. Đáng chết, lúc ấy nhất định cô đã biết đối phương là ai, nhưng là không muốn dính líu đến hắn, cho nên mới muốn đi vội vàng như thế. Hắn nhắm mắt lại, chính mình không thể tin được sẽ phạm vào loại sai lầm này, nói giọng khàn khàn: "Chỗ tôi ở không hề điện thoại, cô ấy vẫn muốn liên lạc cùng các người, nhưng gió tuyết quá lớn, chúng tôi bị bao vây."
"Lần cuối cùng anh nhìn thấy cô ấy, là ở địa phương nào?"
" Núi Andes." Hắn nói: "Tôi ở dãy núi Andes Châu Nam Mỹ."
Nghe vậy, cô gái kia lập tức phản ứng kịp, đổi bằng tiếng Tây Ban Nha đối thoại cùng hắn: "Nơi đó là ở Chi Lê, hay là Argentina?"
" Hướng tây bắc Argentina." Hắn báo cặn kẽ vị trí của thôn trang cùng nông trường.
"Cám ơn anh, chúng tôi cần tin tức kỹ lưỡng hơn, xin ngươi không nên di chuyển, , công ty chúng tôi đã có người đang Châu Nam Mỹ , bọn họ sẽ lập tức chạy tới, có thể nói cho tôi biết, số điện thoại ở chỗ anh không?"
Hắn đem số điện thoại báo cho cô, lại hỏi cô mấy vấn đề, sau đó mới cúp điện thoại.
Nhìn chằm chằm vào nguwoif đàn ông mặt tái nhợt trong gương, hắn chỉ cảm thấy toàn bộ máu của hắn trong mấy phút kia đều bị rút hết ra khỏi người của hắn.
Ông trời ơi, hắn đã làm cái gì? Lúc đó hắn nên nhìn ra cô có cái gì không đúng, hắn căn bản không nên để cho cô rời đi. Mặc dù rất muốn lập tức xông ra tìm người, nhưng trừ gã anh trai chết tiệt đó ra, hắn không hề bất kỳ đầu mối nào, mà người nhà của cô hiển nhiên biết rất rõ ràng người đã bắt cô đi là ai. Hắn nhất định phải đợi người nhà của cô chạy tới.
Ngoài phòng, gió tuyết thổi cuồng loạn, trận bão tuyết này không biết còn phải thổi đến bao lâu.
Hắn hoài nghi người nhà của cô đến tột cùng phải mất bao lâu mới có thể chạy tới nơi này, có lẽ hắn nên chủ động xuống núi tìm bọn họ.
Nhưng mới vừa rồi, cô gái kia nói, bọn họ đã lên đường, nếu hắn và bọn họ bỏ qua, sẽ càng làm trễ nãi nhiều thời gian hơn.
Hắn nắm chặt quyền, chỉ có thể muốn mình phải kiên nhẫn chờ đợi.
Hắn không thể tiếp tịc phạm thêm sai lầm, hắn đã lãng phí quá nhiều thời gian, mỗi một bước đi kế tiếp của hắn, đều phải chính xác, không thể đi sai được, mới có cơ hội gặp lại được cô.
Cho nên, mặc dù lòng như lửa đốt, hắn vẫn chỉ có thể ngồi xuống, bắt đầu chờ đợi.