Âu Thải Đồng luôn là tiêu điểm chú ý của mọi người, đã hoàn toàn bị bỏ quên một góc, ngay cả Âu Thải Lâm cùng Cao Hàn Vũ hai kẻ trung thành của cô ta, đều vội vàng giống như người hầu rót nước bưng trà cho đôi song sinh, dọn dẹp mặt bàn, mang lên cà phê nóng, không rảnh hầu hạ nữ vương. Mà Quách Ngọa Hổ “Sau cuộc tuyển chọn bạn trai” phải nên hầu hạ cô ta cho tốt, lại thật sự không thèm xem cô ta vào mắt, một mặt hỏi han ân cần với Vân Thủy Dạng, thế này thì làm Âu Thải Đồng còn mặt mũi gì nữa?
Trước khi cô ta chưa lấy được hạnh phúc, cô ta chính là không cho phép Âu Thải Lâm và Cao Hàn Vũ kém mình cả một đoạn kia giành trước được, như thế thật quá tổn hại lòng tự trọng của nữ vương rồi.
Vì thế Âu Thải Đồng đề nghị, mọi người cùng đi núi Dương Minh ngắm cảnh đêm, tiếp tục đánh chiếm cảm tình.
Rất nhiều người hô ứng, “Được đấy!” Có người trẻ tuổi nào không thích đi chơi đêm?
Thủy Dạng nhấc tay. “Ký túc xá có gác cổng, tôi không đi nhé.”
Chỉ chờ câu này của cô thôi!
Âu Thải Đồng cười tươi rói, mắt đẹp trông mong Quách Ngọa Hổ, phóng điện tới triệu volt. “Ngọa Hổ vừa khéo có thể chở em, em thật sự không để ý việc ngồi xe máy.” Ngày thường không phải xe trăm triệu có tiếng thì còn lâu mới ngồi! Chẳng qua lúc này đặc biệt, cô cũng phải dịu hiền một chút.
Ở đây một đoàn nam sinh, cũng chỉ có năm nữ sinh, Thủy Dạng không đi còn lại bốn, đệ nhất mỹ nữ Âu Thải Đồng đương nhiên có rất nhiều nam sinh muốn chở đi, liên tục phát tiếng thở dài, như trách móc không công bằng.
Âu Thải Đồng được thỏa mãn, nụ cười đắc ý làm trăm hoa biến sắc.
Đây mới là đãi ngộ mỹ nữ nên hưởng!
Quách Ngọa Hổ sao mà may mắn thế!
Cô tự tin đã thành công hòa nhau một trận.
“Nhiều người có vẻ không hài lòng, Âu Thải Đồng học muội nên chọn dũng sĩ khác chở cô đi đi!” Quách Ngọa Hổ ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Mùa đông lên núi Dương Minh chơi đêm, các vị nhớ mang áo mưa đi mặc, ngăn gió đông lạnh thấu xương. Tôi ấy à! Muốn tiết kiệm chút tiền dầu xe, cho nên không phụng bồi được rồi.”
Lương Mĩ Đế xem diễn rất chi là vui vẻ, thiếu chút cười ra. Ai! Thật muốn nói cho chị em Âu gia, đừng có đánh chủ ý lên ba anh em Quách gia, đó là chuyện không thể thực hiện được.
Đưa ra hộp bánh đã đóng gói tốt xong, Quách Ngọa Hổ mang theo một nụ cười nhạt: “Em gái, anh đưa em về kí túc xá. Hoàng Lượng cùng Đế Nhật nếu muốn đi chơi đêm, nhớ gọi điện thoại về nhà, anh không thích thím đuổi theo anh hỏi các con thím ấy ở đâu đâu.” Tặng kèm cái nhìn cảnh cáo.
Quách Hoàng Lượng giơ hai tay đầu hàng. “Đã biết, bọn em một lúc nữa sẽ trở về trình diện với mẹ.” Quách Đế Nhật cười hì hì, không có dị nghị. Thỉnh thoảng cũng muốn làm đứa con hiếu thuận một lần! Lần tới nếu không cẩn thận đi chơi tới nửa đêm, ít nhất mẹ già sẽ hạ thủ lưu tình, không cáo trạng với ông nội.
Âu Thải Đồng trừng mắt nhìn bọn họ, “Cái gì? Các anh đều không đi sao?” Trên mặt không hẹn mà toát ra thần sắc kích động đầy căm phẫn.
Như thế nào lại có người cự tuyệt lời mời của người đẹp?
Quách Đế Nhật không khỏi cong khóe môi, “Bọn tôi đây là những nhân sĩ xã hội mỗi người đều có chuyện muốn bận, nhóm mấy người thừa dịp đang còn là sinh viên tranh thủ chơi nhiều một chút.”
Quách Ngọa Hổ nắm tay Vân Thủy Dạng muốn rời đi, Âu Thải Đồng đề cao âm điệu nói: “Quách Ngọa Hổ, tôi chủ động mời anh, anh thế mà không biết quý trọng? Anh là thằng ngốc nào vậy?”
Quách Ngọa Hổ đanh giọng nói: “Ở đây có rất nhiều người thông minh, cô tùy tiện chọn đều rất
xứng đôi, hoặc là nên hoài nghi, cô xứng đôi với người ta sao?”
“Lời này của anh có ý gì?”
“Ý ngay trên chữ.” Nói xong, chạy lấy người.
Âu Thải Đồng muốn nổi bão rồi, nhưng ở đây còn rất nhiều nam sinh ái mộ cô ta, hình tượng quan trọng hơn.
Quách Đế Nhật ha ha cười. “Đừng để ý, đừng để ý, lão đại nhà tôi chính là cái tính thối vậy đó, không hiểu thương hương tiếc ngọc, cô gái nào thích phải ảnh mới gọi là có mắt không tròng kia!”
Quách Hoàng Lượng liếc một cái xem thường, kéo hắn đi.
Các nam sinh khác bắt đầu ồn ào ai có thể được chở đệ nhất mỹ nữ trường đại H đi, nhưng Âu Thải Đồng nào còn tâm tình đi chơi đêm? Lấy cớ không mặc đủ quần áo chống lạnh, lần sau có cơ hội lại đi thôi!
“Chờ mà xem! Quách Ngọa Hổ, chỉ có tôi mới có thể cự tuyệt đàn ông, không tên đàn ông nào có thể cự tuyệt tôi.” Âu Thải Đồng dưới đáy lòng phát ra thư khiêu chiến, con ngươi lóe sáng sự chắc chắn khiến đàn ông phải quỳ gối. (đoạn này kh chắc lắm)
Còn nhiều thời gian, cô còn có bó lớn thanh xuân để tiêu hao với anh.
Cô không vội, vả lại chờ Quách Ngọa Hổ nhập chủ “Tập đoàn Bách Hoàng”, còn phải xem biểu hiện của anh ta!
Không có thân phận địa vị tương đương, cũng không xứng được sự ưu ái của cô ta.
Tuyệt thế mỹ nữ chính là rất đắt giá.
Âu Thải Đồng giương khóe môi lên, nụ cười nhạt trong suốt, tao nhã nâng tay chỉnh chỉnh lại tóc, rất có kĩ thuật rời khỏi sân khấu.
Im ắng, một phòng đầy nam sinh đều vì vẻ phong tình toát ra từ cô ta mà ngẩn ngơ.
“Anh Ngọa Hổ, Âu Thải Đồng học tỉ dường như thật sự rất thích anh đấy!” Thủy Dạng không nói rõ được đáy lòng đang có tư vị gì, dù sao có chút không vui.
“Cô ta thích là cái biển vàng 『 Tập đoàn Bách Hoàng 』 kia.” Quách Ngọa Hổ tự đánh giá bản thân nhìn người thực chuẩn, đây là bài huấn luyện thứ nhất của ông nội đối với nhóm cháu trai.
“Anh không tự tin sao? Cho dù anh không phải người nhà Quách gia, vẫn sẽ có rất nhiều nữ sinh ái mộ anh.”
“Nhưng tuyệt đối sẽ không phải là Âu Thải Đồng, hoặc là nên nói, bất luận là người phụ nữ nào của Âu gia.”
“Là thành kiến của anh đấy chứ!” Thủy Dạng ngửa đầu nhìn anh, “Anh Ngọa Hổ, anh thật sự không cần lo lắng cho em đâu.”
“Em yên tâm, chuyện tình cảm anh sẽ không để người ta chi phối.” Quách Ngọa Hổ cho cô một nụ cười cam đoan, tiếp theo mặt nghiêm lại giáo huấn: “Em lo mà học đi, không cần để ý đến chuyện tình cảm của người lớn.”
“Em cũng đã là người lớn rồi!” Hếch cằm lên.
Anh so so chiều cao của cô, miễn cưỡng chỉ tới cằm anh, “Aizz, không cứu được.” Ngừng lớn rồi!
“Em không tính là thấp, do anh quá cao.” Cô giơ chân.
“Một trong những di chứng không thích vận động, chính là không cao được.” Điểm ấy, ngay cả anh cũng thay cô không có biện pháp. Nếu hai người muốn hôn nhau, mức độ khó khăn không nhỏ.
“Không cần bởi vì bản thân lớn lên giống cây cột, mà ghen tị với chiều cao vừa phải của người ta, nùng tiêm phù hợp.”
*nùng tiêm phù hợp (秾纤合度): không mập không gầy, vóc người vừa đúng
“Không sai, không sai, khó thấy được một con vịt con xấu xí không tự ti.”
“Ai, ai, ai là vịt con xấu xí?”
“Em chứ ai! So với Âu Thải Đồng trang điểm xinh đẹp, em ăn mặc giống hệt vịt con xấu xí, đáng tiếc cho khuôn mặt xinh đẹp.” Quách Ngọa Hổ tìm được xe máy của mình rồi, lấy mũ bảo hiểm ra đội lên đầu cô.
“Em ăn mặc rất bình thường, giống sinh viên vậy thôi.” Cô hừ hừ, tủ quần áo kí túc xá nhỏ như vậy, chỉ hai cái áo khoác dày đã tắc rồi, ai có biện pháp trang điểm xinh đẹp chứ? Ăn mặc ấm áp được là tốt rồi.
“Để cuối tuần trống cho anh.” Anh đột nhiên nói.
“Làm gì?” Cô trừng to mắt. Ngày cuối tuần, ngày làm thêm, tuy cô không phải lo học phí, mỗi tháng đều có một vạn tệ tiền sinh hoạt lấy từ người giám hộ của Quách gia gia, nhưng tiết kiệm nhiều một chút cô mới có cảm giác an toàn.
“Anh sắp ra nước ngoài rồi, em không muốn cho anh một bữa tiệc chia tay sao?” Quách Ngọa Hổ đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm cô. Không phải làm em gái nên “Chủ động” giúp anh trai chuẩn bị tiệc chia tay sao?
Thủy Dạng chần chờ một chút.
“Có gì khó khăn?” Giọng anh đề cao nguy hiểm.
“Nếu em giúp anh làm tiệc, anh Hoàng Lượng cùng anh Đế Nhật nếu cũng yêu cầu làm theo……” Có thể tiêu mất hết một tháng tiền sinh hoạt của cô hay không? Cô thật buồn đâu.
“Hai đứa đó em không cần để ý.” Anh tùy tiện nói.
“Thật sự có thể sao?”
“Anh nói có thể là có thể.” Hai đứa kia nếu dám tiêu một xu của Thủy Dạng, chờ bị anh xử lí đi!
Tâm tính “Chỉ cho phép châu cung phóng hỏa, không cho phép dân chúng đốt đèn” này của anh, có chút đáng phê bình.
“Vậy được rồi!” Thủy Dạng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Giống nhau là phải tiêu tiền, khác biệt ở chỗ phải mời một hay mời ba người, thật không hiểu nên cảm thấy may mắn hay nên thở dài.
Sáng sớm cuối tuần, Quách Ngọa Hổ liền tới trường học đón Thủy Dạng, lái một chiếc xe oto nhỏ tính năng không tệ, dễ dàng xuyên qua khu nội thành, đỗ xe cũng tiện lợi.
Đó chính là Quách Ngọa Hổ, thực tế hơn hư vinh. Cho dù đàn ông Quách gia chỉ cần – thi đậu bằng lái, ông nội liền đưa – một tờ chi phiếu hai trăm vạn, tùy ý bọn họ tự chọn loại xe mình thích, Quách Hoàng Lượng cùng Quách Đế Nhật đều dùng triệt để hai trăm vạn tệ, lái chiếc xe phong cách nổi tiếng trên đường, chỉ có Quách Ngọa Hổ lo lắng sau khi tốt nghiệp không lâu liền ra nước ngoài, nên trước chỉ mua một chiếc xe con thực dụng liền đủ.
Anh trước tiên đưa cô đi tiệm cà phê ăn sáng, có rau sống salad trứng, bánh mì tam giác kẹp gà hun khói và phô mai, nước trái cây, cà phê, nếu không đủ còn có thể gọi thêm một chén cháo hải sản nước gà.
“Oa, mới bữa sáng đã phong phú như vậy rồi.” Thủy Dạng có một loại cảm giác “Sẽ bị ăn đến sạt”.
“Bữa sáng quan trọng nhất, em ăn nhiều một chút, trước khi anh lên máy bay em phải bù lại một kg bị sụt.”
“Anh còn nhớ rõ à?” Cô muốn ngoẻo rồi.
“Anh sẽ không quên lời hứa của mình, người khác hứa với anh, anh cũng sẽ nhớ kĩ.”
“Anh Ngọa Hổ, anh như thế này sẽ bị phê bình là không thú vị đấy!”
“Vậy có tên con trai thú vị nào đó hứa, em tin sao?”
Thủy Dạng nghĩ nghĩ, cùng là lời nói như thế mà thốt ra từ miệng Quách Đế Nhật……
Lắc đầu. “Không tin, em sẽ cho là nói đùa.”
“Cho nên trước khi anh về nước, em không được để tên thú vị nào đó lừa.” Anh thận trọng cảnh cáo nói.
“Anh đang nói cái gì đấy! Ai đến lừa em chứ? Muốn lừa cũng phải đi lừa thiên kim nhà giàu, nữ cường nhân đang thiếu thốn tình cảm hoặc là oán phụ khuê phòng, muốn lừa em lấy ra một trăm tệ, đừng có mơ!” Có tiền là chân thực nhất, ngay cả cha mẹ còn có thể vứt bỏ đứa con ruột thịt, chân tình của đàn ông có thể tin tưởng được mấy phần?
Quách Ngọa Hổ nghe vậy, trầm mặc không nói.
Ngược lại Thủy Dạng lại đã mở miệng, “Anh Ngọa Hổ mới phải cẩn thận! Con gái Mỹ sáng sủa lại nhiệt tình, nữ sinh Đài Loan đi du học cũng sẽ trở nên cởi mở, anh cẩn thận rơi vào cuộc chiến son phấn, ở nơi đó lạc địa sinh căn không về được nữa.”
“Em sẽ nhớ anh chứ?” Anh nhất định sẽ trở về, hơn nữa sẽ trở về trong thời gian ngắn nhất, biết rõ ông nội và dì Hạ sẽ chăm sóc Thủy Dạng, nhưng anh vẫn lo lắng.
“Em sẽ rất nhớ anh, sẽ không quá nhớ đôi song sinh quái dị kia.” Cô cười với anh, ra vẻ dí dỏm chớp mắt mấy cái. “Bởi vì song bào thai còn có nhau làm bạn, mà anh chỉ có một mình.”
“Em chỉ cần nhớ anh thôi, không cần lo lắng.” Giọng nói thuần hậu toát ra ý cười nhàn nhạt.