An An mang thai là tin tốt, không tới một tiếng đồng hồ đã tới tai người nhà. Cha mẹ hai bên vô cùng vui mừng, bạn bè thân thích cũng rối rít gọi điện thoại tới chúc mừng An An và Uông Thanh Mạch.
Dĩ nhiên Uông Thanh Mạch rất vui mừng, người nhà lại càng khỏi phải nói, chỉ có An An mỗi ngày chu miệng, mặt mày xụ đống.
Lúc này, Uông Thanh Mạch không thể chọc giận An An nữa, vui mừng cũng phải đè nén một chút, tránh cho An An gầm thét lần nữa. Anh nghỉ ở nhà mấy ngày với An An, hầu hạ cô thật tốt. Sáng ngày hôm sau, ủy viên Uông và mẹ Nham Tử cũng trở về. Cha An gọi điện thoại tới, tiếng cười dội từ máy điện tử truyền tới. An An bóp chặt lỗ mũi thở hổn hển, các người không cảm giác được nên không khó chịu. Mẹ An thu xếp công việc xong, ngày thứ ba cũng đến Bắc Kinh.
Hiện tại người hai nhà, trừ Tư lệnh An An ra, đều đã có mặt đầy đủ.
Bây giờ, An An là bảo vật của cả nhà, so với gấu trúc còn quý hơn. Lạnh không được, nóng cũng không được, hắc hơi một cái cũng khiến mọi người nhảy dựng lên, thiếu điều mang cô nhập viện.
Hôn lễ càng ngày càng gần, An An lại mang thai, song hỉ lâm môn. Mọi người không ai không cười nói, chỉ có một mình An An không có việc gì làm, liền nằm một góc trong phòng ngủ, xé nhỏ giấy ra chơi.
“Một Nham Tử, hai Nham Tử, ba Nham Tử, bốn Nham Tử, Nham Tử đáng ghét, Nham Tử khốn kiếp…” Bây giờ, chuyện cô có thể làm cũng chỉ là lấy tên ngu ngốc này ra chơi thôi.
An An nghe lời mẹ chồng, ở lại trong nhà. Mẹ Nham Tử nói trong lúc An An mang thai, bà sẽ không du ngoạn nữa, tập trung ở nhà chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của An An.
Từ dưới lầu đi lên, Uông Thanh Mạch nhìn thấy An An đắp chăn, ngồi ở trên giường, giấy vụn rơi đầy trên mền. An An còn đang cầm vài tấm giấy trong tay, tung lên trời, miệng lầm bầm hoài một câu: “Nham Tử thúi, Nham Tử đáng ghét, bắt đền anh…”
Một màn này khiến Uông Thanh Mạch buồn cười, tiến lên mấy bước ngồi xuống bên cạnh An An, vòng tay ôm chặt người vào lòng.
An An mím môi, triệu chứng mang thai của cô so với phụ nữ bình thường mang thai phát triển nhanh hơn. lêqu¥ɖɷɳ nên mới vừa mang thai có mấy ngày đã bắt đầu nôn mửa không ngừng. Mấy hôm nay chỉ thích ngủ, ăn không vô, ngửi thấy mùi gì đều muốn ói, khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng gầy hơn.
Uông Thanh Mạch đau lòng ôm thân thể nhỏ bé của An An, hôn lên tóc cô: “Bảo bối, làm khổ em rồi!”
“Anh biết là được rồi. Những thứ này đều chỉ vì anh!”
Khóe môi Uông Thanh Mạch khẽ cong lên, hôn một cái lên mũi cô: “Có em bé là chuyện vui vẻ, bây giờ tâm trạng của em rất quan trọng, sẽ ảnh hưởng đến cục cưng trong bụng.”
“Vui vẻ, cũng chỉ là các người vui vẻ thôi.”
“Không nói đạo lý phải không? Sau này em bé sinh ra cũng là cục cưng của em mà!”
“Của anh, không phải của em! Em không thích em bé, vừa thích khóc lại thích phá, còn không cho người ta ngủ!”
“Em đang nói em à?” Câu trả lời này rất chính xác
“Mặc kệ, em ghét em bé!”
An An nổi cơn, nhất định không tha.
“Chờ sau khi sinh rồi em sẽ yêu.” Không có phụ nữ nào sinh con ra mà không thương. Mặc kệ trong lúc mang thai có hận muốn chết, sau khi sinh xong, đều là bảo vật.
“Không thương!” An An chu miệng, xoay người tiếp tục xé giấy chơi.
Uông Thanh Mạch tháo giầy lên giường, ôm người kia vào trong ngực.
“Bảo bối, em yêu anh không?”
“Nói nhảm, dĩ nhiên yêu rồi!”
“Anh cũng yêu em!”
An An mở to mắt, dụi đầu vào ngực người đàn ông.
“Khó chịu quá, buồn nôn hoài, lại choáng váng không có hơi sức.”
Ôi! Uông Thanh Mạch thở dài. Anh không thể nào thay đổi triệu chứng phụ nữ mang thai được, còn cách gì nữa không?!
Thiệp mừng đám cưới đã phát ra rồi, ngày cưới càng ngày càng gần. Triệu chứng có thai càng ngày càng nặng. Hiện giờ ngày nào cũng ói, trong vòng một tuần, An An gầy xọm người xuống. Thấy vậy, mọi người lại càng thương hơn.
An An xin nghỉ làm, ngày ngày đều ở nhà. Mẹ Nham Tử mỗi ngày coi cô như bảo vật, nuôi dưỡng kỹ càng, cái gì cũng không cho đụng vào. Bà tịch thu máy vi tính, điện thoại di động, hiện tại tên lót của An An đích thật là “người cô đơn’ rồi.
Uông Thanh Mạch ở nhà với cô mấy ngày rồi phải trở lại quân đội. Cô không muốn ở nhà, đòi đi theo mẹ chồng sắm đồ đám cưới gì đó.
Chỉ còn năm ngày nữa là tới ngày kết hôn, An An khó chịu vô cùng, nắm tay mẹ chồng than khổ: “Mẹ, khó chịu quá!”
Nhìn An An chịu tội, mẹ Nham Tử cũng đau lòng, nhưng không còn cách nào khác, không ai có thể thay cô chịu tội được: “Đàn bà đều phải trải qua con đường này một lần. Qua được thì sẽ khỏe thôi. Gần đây con gầy quá, mẹ cũng đau lòng. Bây giờ con có cảm giác muốn ăn chưa?”
“Dạ, con đang muốn ăn mì sốt tương.”
“Được, về nhà mẹ làm cho con ăn.”
Áo cưới của An An đã được sửa lại, bóp nhỏ đi vài phân.
Mùa đông lạnh lẽo, áo cưới của An An dài tay, nhưng lại hở cổ, lộ ra xương quai xanh hoàn mỹ. Tuy không thể mặc áo quyến rũ như mùa hè, lộ ra bờ vai thon thả, nhưng cái này cũng coi như không kém.
Lễ phục thì chưa mua, mà sườn xám đã vượt Đại Tây Dương gởi về.
Cơ thể An An không thoải mái, nên cô rất lười biếng. Ngày hôn lễ không cần phải lăn qua lăn lại là tốt nhất.
Âu phục của Uông Thanh Mạch đã may xong, hai ngày sau có thể lấy. Mẹ Nham Tử kéo An An đi coi vòng ngọc phỉ thúy.
“Cái này nhé? Mẹ đã chấm nó lâu lắm rồi, nhưng vẫn chưa mua vì sợ con không thích.
Tuy rằng An An không biết nhiều về phỉ thúy, nhưng biết đây là đồ tốt. Chỉ là khi liếc mắt nhìn giá tiền thì cô tắc lưỡi, vội vàng đẩy trở về: “Mẹ, chúng là đều là người nhà, mua cái này lãng phí quá!”
“Còn khách sáo với mẹ nữa sao? Nếu kiểu dáng không thành vấn đề thì chọn nó nhé, như thế nào?”
“Mẹ, mẹ đã tặng cho con dây chuyền gia truyền rồi còn gì, coi như đủ rồi!” An An và Uông Thanh Mạch vừa mới đăng ký thì bà liền trao hoa tai ngọc Hòa Điền gia truyền của nhà họ Uông cho An An.
“Làm sao có thể gom lại một chuyện để nói. Đây là mẹ cho con!”
Nhiệt tình không thể từ chối, An An đành phải nhận. Mẹ Nham Tử trả tiền xong, hai người đi tiếp những tiệm khác.
Đi dạo không được bao lâu, An An bắt đầu mệt mỏi, thân thể mệt nhoài, thở hồng hộc, không ngừng nôn khan.
Mẹ Nham Tử đỡ An An, vỗ vỗ lưng của cô: “Nếu không được, mẹ dẫn con đi kiểm tra một chút. Tại sao phản ứng ngày càng nghiêm trọng thế?”
“Không sao đâu mẹ. Không phải lần trước kiểm tra đã nói là bình thường sao?”
“Mẹ sợ lúc trước Nham Tử kiểm tra không kỹ.”
“Không sao mà. Có thể là tại con, về nhà nghỉ ngơi một chút là không sao.”
Hai người trở về nhà, An An vùi đầu trên giường, ngủ say như một đứa bé, coi như dưỡng sức.
Hiện nay, nhân dân cả nước bao trùm trong không khí lễ hội, nhà họ Uông và nhà họ An thì đang bận rộn vì hôn lễ sắp tới. Tuy rằng không cần tự mình ra tay, nhưng tất cả mọi thứ đều được mẹ An và mẹ Nham Tử đứng ra đại diện, nếu không sẽ không yên lòng.
Hôn lễ của bọn họ không giống như những gia đình khác. Đời cha chú của Ủy viên Uông và Tư lệnh An là mấy đời thân nhau, tham gia chính trị cũng như thương mại, đây coi như chuyện vui chấn động cả nước. Kết hợp với sức mạch và phát triển trong tương lai của Uông Thanh Mạch, một số nhân vật quan trọng trong nước cũng xuất hiện. Có một vài nhân vật không tiện xuất hiện, cũng đã chuẩn bị quà, đưa tới trước đó.
Trong khi mọi người bận rộn, An An rút ra chút thời gian, trở về biệt thự một chuyện, gọi Bình Tử ra gặp mặt.
Bình Tử nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của An An, quan tâm hỏi: “Sao lại thế này? Mấy ngày trước không phải cậu còn tốt lắm sao?”
“Có bầu!” Mỗi lần An An nhắc tới chuyện này là đầu óc đau nhức.
“Hả? Thật không? Đúng là chuyện vui rồi! Ai da, sao mặt cậu lại giống như đưa đám thế này?” Đầu tiên là Bình Tử vui vể, tiếp đó không hiểu hỏi.
“Cậu không biết tớ không thích em bé hay sao? Cậu nói xem tớ làm sao tốt được! Mỗi ngày đều ói lên ói xuống, không ăn được thứ gì, toàn thân không chút sức lực! Chờ cậu mang thai đi thì biết liền!” An An lại bắt đầu kể ra một tràng lý do không thích em bé, kèm theo than thở.
“Đàn bà mà, sớm muộn gì đều trải qua giai đoạn này. Tuy rằng bây giờ cậu không được vui, nhưng tớ phải chúc mình cậu đó! Nhà thủ trưởng cậu chắc vui chết đi được!”
An An gật gật đầu: “Trên dưới cả nhà đều rất phấn khởi, chỉ có mình tớ là mất hứng. Bọn họ chỉ quan tâm đến sự vui vẻ của bọn mà thôi, không ai thèm để ý đến cảm giác của tớ!”
Bình Tử bĩu môi, thả lỏng cằm, nghiêm mặt nói: ‘An An, cậu nhỏ mọn quá rồi!”
“Hả? Tại sao lại là lỗi của tớ?” An An liếc cô nàng một cái nói.
“Cậu muốn nói cái gì, nói đi. Mãi cho tới bây giờ mới tới tìm tớ. Cậu nói vào trọng điểm đi!”
“Dạo này sao cậu thông minh thế? Xem ra Triệu Dư không tệ.” An An trêu ghẹo, sau đó móc đồ gì đó từ trong giỏ xách ra, đưa tới trước mặt Bình Tử: “Mục đích chủ yếu của tớ là đưa thiệp tới cho cậu. Tớ mời cậu đến dự hôn lễ của tớ, không có cái này vào không được đâu.”
“Ôi, đẹp quá! Tại sao không có thiệp mời không vào được hả?”
“Mới vừa mới khen cậu xong, đầu óc lại u mê nữa rồi!”
"À? Đúng đúng, không lẽ bên ngoài có binh lính trấn giữ sao?”
“Cậu nói đi! Bộ ngày đó không nhìn thấy nhân vật bên trong là ai hả?”
“Tới vẫn còn sợ đấy!” Bình Tử cười cười, bộ dạng giả đò rụt rè.
“Đừng nói nhiều vô ích. Tớ mời chung cậu và Triệu Dư đó. Tớ không đưa thiệp khác đâu, trên đó viết tên cả hai người.”
“Mời anh ta làm gì? Vì sao lại viết chung thế?” Bình Tử xoay tròn con ngươi, bộ dạng ra vẻ không muốn.
“Thế nào? Gây gổ nhau à?” Rõ ràng lúc trước còn tốt lành mà. Thái độ này nhất định là có vấn đề.
“Không gây gổ. Chỉ là tớ mới phát hiện ra mình quá khờ!”
“Cậu khờ không chỉ mới một hai ngày. Không sao, anh ta dám khi dễ cậu, cậu đến tìm tớ. Chị đây bảo vệ cậu, xem anh ta có dám bu lại không thì biết.”
Bình Tử cười ha hả: “Dựa vào cây cổ thụ cậu đây, xem ra rất mát mẻ.”
An An vẫn còn đang trong thời gian nghỉ phép, nhưng buổi chiều ngày hôm sau, cô rút thời gian trở về đơn vị một chuyến. Trước đó thiệp mời đã phát ra, mà trước khi viết thiệp, Uông Thanh Mạch đã nói, hoàn cảnh quá lớn, không thể tùy tiện mời người. An An cũng hiểu, cho nên chỉ mời một vài động nghiệp tương đối thân.
Lần này cô tới là tìm một người. Trong túi An An đựng chiếc áo lông dày cọm, đi vào phòng làm việc của Trình Tiêu Diệc.
Trình Tiêu Diệc nhìn thấy cô thì sững sờ, ngay sau đó cười cười: “Không phải đang ở nhà nghỉ ngơi à? Tại sao hôm nay lại trở về đơn vị rồi.”
“Hai chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút.”
Trình Tiêu Diệc suy nghĩ một chút rồi sau đó gật đầu, gác công việc qua một bên, mặc chiếc áo khoác vào, rồi cả hai đi ra ngoài.
Tìm một quán cà phê gần đó, An An thì uống trà sữa, Trình Tiêu Diệc thì gọi một ly cà phê, hai người ngồi đối diện nhau.
“Sắc mặt cô không được tốt!” Trình Tiêu Diệc mở miệng nói trước.
“Còn không phải bị cái vị kia trong bụng gây sóng gió chứ còn là gì nữa?” Khó có khi An An giữ được bình tĩnh. Cơ thể không khỏe, cũng không muốn gây sự.
“Chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút!” Đây chính là lời quan tâm.
Một lát sau, có thể không khỏe của An An bắt đầu hồi phục, tinh thần t