u thay đổi chiến lược. Cái người này, tại sao có thể dùng vẻ mặt lạnh lùng như vậy để thốt lên một câu lưu manh như thế?
An An lui lại phía sau, muốn rút lui ra khỏi vòng vây của anh, thoát khỏi bờ vai rộng lớn kia. Một thân quân trang cao lớn toát ra một luồng hơi thở vừa nguy hiểm vừa quyến rũ.
Trong nửa năm này, anh đều mang lại cho cô cảm giác bất ngờ, mới mẻ, kích thích, như chưa bao giờ thử nghiệm qua. Có lúc, cô không tự chủ được mà sa vào trong đó. (Lời editor: câu này giống như là ám chỉ cái gì với các nàng đó )
Phía sau lưng là ván cửa, người càng tới càng gần, An An vội vàng giơ hai tay ra ngăn lại, cười hắc hắc, không ngờ hai tay lại chạm vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông.
Uông Thanh Mạch bật cười: “Chưa gì hết đã gấp rút như vậy.”
Cảm xúc lồng ngực rắn chắc ở trên tay, nhịp tim đập loạn đánh thẳng lên tận thần kinh của cô. Bởi vì lồng ngực phập phồng mang theo hơi thở quyến rũ, dính sát lên lòng bàn tay của cô khiến nó bắt đầu nóng lên, mà mặt của cô cũng không kìm chế được trở nên nóng hổi.
Một câu này của anh khiến An An tỉnh táo trở lại, lật đật rút tay về, đỏ mặt mắng: “Gấp rút em gái anh! Không biết xấu hổ.”
Đột nhiên cơ thể bị ôm lấy, kéo vào ngực của người đàn ông: “Nói, có nhớ tôi!”
“Nhớ em gái anh.”
“Đàn bà bên cạnh tôi chỉ có bà xã tôi thôi. Chẳng lẽ em nhớ cô ấy.”
“Chị đây không muốn chơi trò úp mở. Anh chính là con quỷ súc công*”
*quỷ súc công: kichiku tấn công, SM, hành hạ người khác để tìm niềm vui
“Tôi thích ‘công’ em”
“ ‘Công’ em gái anh.”
“Tôi chỉ có một đàn bà là bà xã thôi. Em nghĩ cũng đừng có nghĩ tranh giành với cô ấy.”
“Ai thèm! Anh yêu cô ta giống vậy thì trêu chọc tôi làm cái gì?” Giọng nói của An An tràn đầy mùi thuốc súng, thật sự là nổi khùng lên rồi.
“Coi kìa, vẫn là đang ghen.” Người đàn ông không giận cũng không cười, nhưng trong lời nói tràn đầy ý cười thú vị.
“Trời đất ơi, đánh chết tôi cho rồi.”
“Đừng kêu nữa, cái miệng nhỏ nhắn lúc đóng lúc mở, rất là mê người.”
“Mê em gái anh...” An An có một câu nói nổi tiếng, cái từ ‘em gái anh’ này kể từ khi bắt đầu phổ biến cho tới nay, mỗi khi cô muốn chưởi tục thì chắc chắn sẽ dùng ‘em gái’. Phải rồi, dạo này, em gái nằm thẳng cẳng cũng bị trúng đạn nữa.
Chữ ‘em gái’ vừa ra khỏi miệng thì hơi thở bị đôi môi của Uông Thanh Mạch đè nén lại. Hơi thở bạc hà cường thế bao phủ cái miệng nhỏ nhắn của cô. Đầu lưỡi mút cắn môi của cô lúc nặng lúc nhẹ, từng ly từng chút trau chuốt.
An An trừng to cặp mắt, giống như không khí trong người bị hút hết đi, hơi thở cũng bắt đầu ngừng lại. Đôi tay bị ép buộc, vòng lên vai của Uông Thanh Mạch, thân thể bị đè ép trên tấm cửa.
Người đàn ông đang nhắm mắt lại, dụ dỗ cô với nụ hôn sâu đậm, nhìn rất quyến rũ. Đôi chân dài mạnh mẽ chen vào giữa hai chân của cô.
Cô không biết vì sao lần nào hôn nhau cũng có cảm giác như lần đầu. Có khi bá đạo, có khi say đắm, có khi thì mãnh liệt, có khi thì chiếm đoạt. Mỗi một lần, tim cô đều sẽ đập loạn như người thiếu nữ lần đầu được hôn, như nai con chạy loạn.
Lưỡi cô bị ép dây dưa cùng anh, thân thể bắt đầu mềm nhũn ra, không biết lúc nào, tay cô đã vòng lên cổ của anh, cơ thể bắt đầu có cảm giác khó chịu, muốn nhiều hơn nữa, dán chặt lên người của anh, muốn dấn thân mình hòa tan trong cơ thể của anh.
“Còn nói là không nhớ, đã mềm thành như vậy rồi.” Giọng nói trêu đùa của Uông Thanh Mạch thì thầm bên tai của An An.
“Mềm anh…” Chữ ‘em gái’ còn chưa nói ra cô đã suy nghĩ lại. Về sau phải tìm từ nào mới mẻ một chút để mắng người ta. Cứ em gái này em gái nọ hoài thật là chán chết.
“Anh mới mềm…”
“Tôi mềm hay không, không lẽ em không biết.”
An An cảm thấy rõ ràng cái vật nào đó cứng ngắc đang chọt lên bụng cô, bất đắc dĩ trợn mắt mắng: “Lưu manh!”
Đầu cô thì ra sức tựa lên vai của Uông Thanh Mạch, mà Uông Thanh Mạch thì ôm cô thật chặt. Dưới ánh trời chiều, bầu trời mờ nhạt, ánh sáng hoàng hôn, tâm tình hai người không giống nhau đồng thời mĩm cười.