Hạnh phúc viên mãn, hai người họ đều vô cùng mệt mỏi, ôm lấy nhau mà ngủ.
Lúc Hinh Dĩnh tỉnh lại, lập tức phát hiện ra hai việc.
Thứ nhất là cô đang nằm trong lòng Kính Thành. Trong lòng anh vô cùng ấm áp và thoải mái, khiến cô chẳng muốn động đậy chút nào.
Thứ hai là đầu cô đang hơi đau. Thử hít hà mũi, hóa ra đã tắc rồi. Haiz, cô lại ốm.
Hinh Dĩnh không hề thấy lạ gì. Tuần trước thì lái xe tới New York, lại liên tiếp mấy ngày di chuyển liên tục. Thứ bảy và Chủ nhật lại liên tiếp bị lạnh. Vừa nãy lại hạnh phúc viên mãn xong, có lẽ nên đắp chăn sớm một chút mới phải.
Giờ phải làm sao đây?
Hinh Dĩnh nhìn Kính Thành.
Anh vẫn còn đang ngủ say. Gương mặt anh tuấn như một vị thiên sứ vậy.
Hinh Dĩnh chăm chú quan sát ngũ quan của anh, thầm than sao chúng lại đẹp đẽ đến vậy. Cô không khỏi nhớ lúc còn nhỏ, và sự ngạc nhiên khi lần đầu tiên nhìn thấy anh. Đã bao năm như thế, cho đến tận ngày hôm nay, cô vẫn thường xuyên thấy kinh ngạc vì vẻ đẹp tuấn mỹ như thần thoại này của anh.
Trái tim Hinh Dĩnh chợt có một cảm xúc rung động, rất muốn được hôn Kính Thành, hôn lên hàng lông mày của anh, lên mắt anh, chiếc mũi của anh, đôi môi anh …
Cô tự nói với mình vẫn là không nên, tránh làm anh tỉnh giấc. Cô muốn để anh được ngủ thêm một lúc nữa, vì cô biết, những ngày này anh đã vất vả biết bao nhiêu.
Tiếp đó lại nghĩ mình vừa bị ốm, vậy càng không thể hôn anh được.
Haiz, giờ bị ốm, thực không đúng lúc.
Hinh Dĩnh tiếp tục nhìn ngắm dáng vẻ đẹp đẽ lúc ngủ của Kính Thành, dường như đang thưởng thức một bức tranh vậy …
Qua khoảng hơn nửa giờ sau, thì Kính Thành tỉnh lại.
Người còn đang mơ mơ hồ hồ, anh đã cảm nhận được Hinh Dĩnh mềm mại ấm áp trong lòng mình, lập tức lại ôm chặt lấy cô.
Sau đó anh mở mắt ra, nhìn Hinh Dĩnh, mỉm cười.
Vừa tỉnh lại trong lòng đã có cô, vừa mở mắt là có thể nhìn thấy cô, thực đúng là cảm giác hạnh phúc nhất trên đời này.
“Hey” Kính Thành nhẹ chào một câu.
Hinh Dĩnh cũng “hey” một tiếng đáp lại, đồng thời trên gương mặt cô cũng lộ ra nụ cười toe toét. Cảm giác này thực tuyệt.
Kính Thành lập tức lại cúi đầu xuống, muốn hôn Hinh Dĩnh.
Hinh Dĩnh nghiêng đầu tránh đi, khàn khàn nói: “Đừng. Em bị ốm rồi. Cẩn thận kẻo lây đấy.”
Kính Thành coi như không nghe thấy, cứ thế đuổi theo, ép môi mình lên môi cô.
Hinh Dĩnh cười ha ha. Cô biết, nếu đổi lại là Kính Thành bị ốm, cô nhất định cũng sẽ hôn anh như vậy.
Sau một nụ hôn thật sâu, Kính Thành hỏi: “Em cảm thấy thế nào?”
Hinh Dĩnh nói: “Đầu em hơi đau. Trên người cũng thế.”
Kính Thành nhìn gương mặt hơi ửng đỏ của cô, bèn dùng môi mình chạm chạm vào trán cô, sau đó cau mày nói: “Em sốt rồi.”
Hinh Dĩnh gật đầu: “Vâng.”
“Đợi một chút, anh đi lấy cặp nhiệt độ để em đo nhiệt độ cơ thể xem.”
Kính Thành mặc quần áo, xuống giường. Anh đỡ chân đi mấy bước, rồi lấy đôi nạng bên góc tường bên trái, đặt xuống dưới nách đỡ thật vững.
Anh làm rất tự nhiên, không có chút nào do dự, gượng gạo hay ngượng ngùng. Thực ra thì, giờ trong đầu anh, ngoài việc Hinh Dĩnh đang bị sốt ra, chẳng hề nghĩ đến những thứ khác.
Kính Thành chống nạng đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng anh, trên gương mặt Hinh Dĩnh lộ ra nụ cười.
Qua một lúc, Kính Thành chống nạng đi vào, đem một chiếc cặp nhiệt độ đưa cho Hinh Dĩnh.
Hinh Dĩnh cặp nhiệt độ, 39 độ.
Đầu lông mày của Kính Thành nhíu lại càng chặt hơn, nói: “Để anh đi lấy thuốc.”
Anh lại lần nữa chống đôi nạng đi ra ngoài. Lúc quay lại, đã chỉ còn một chiếc. Một tay kia anh cầm theo cốc nước và thuốc.
Hinh Dĩnh uống thuốc.
Kính Thành nói: “Em ngủ thêm một lúc đi, để anh nấu cho em chút cháo.”
Hinh Dĩnh nói: “Không cần đâu. Em không có khẩu vị chút nào.”
Kính Thành nói: “Anh biết chứ. Có điều, không có khẩu vị cũng phải ăn một chút. Đã ốm càng cần phải được bổ sung dinh dưỡng. Có vậy mới mau hồi phục được.”
Hinh Dĩnh nhìn một cái chiếc đồng hồ bàn để đầu giường, nói: “Đã qua giờ cơm tối, anh nhất định đói lắm rồi. Hay là mình gọi đồ ăn ngoài đi. Anh ăn trước, em thì muộn chút nữa tính sau.”
Kính Thành nói: “Không được. Em ốm rồi, ăn cháo mới dễ tiêu hóa. Nghe lời anh.”
Khẩu khí của anh nghiêm túc, thậm chí còn có chút bá đạo.
Hinh Dĩnh nghe xong, trong lòng lại thấy vô cùng thoải mái. Cô cười nói: “Được.”
Kính Thành để cô lại nằm xuống, nghiêng người hôn hôn cô, nói: “Ngoan, ngủ thêm chút đi.” Sau đó chống nạng đi ra.
Vừa mới ngủ dậy, giờ dù đầu còn có chút đau, lại vừa uống thuốc cảm sốt, nhưng cũng không dễ gì đi vào giấc ngủ.
Hinh Dĩnh cố gắng suốt nửa giờ đồng hồ mà mắt vẫn mở thao láo, vì thế đành quyết định bỏ cuộc.
Một mình nằm trên giường, cảm thấy có chút vô vị. Trong lòng càng lúc càng nhớ nhung Kính Thành, cô bèn mặc quần áo xuống giường, ra khỏi phòng ngủ, đi vào bếp tìm anh.
Hinh Dĩnh đứng ở cửa phòng bếp, thấy Kính Thành đang đứng trước bếp nấu.
Thân người anh đứng nghiêng với cửa bếp, cho nên không hề phát hiện ra việc Hinh Dĩnh đã tới.
Trên bếp ngọn lửa đang được vặn nhỏ, trên lửa đang để một chiếc nồi i-nox.
Dưới nách Kính Thành đang chống hai chiếc nạng, thân người hơi hơi nghiêng về phía trước, tay phải cầm một chiếc muỗng to, đang nhè nhẹ quấy trong nồi.
Sau đó, anh múc từ trong nồi ra một muỗng.
Hơi nóng trong nồi bốc lên, che mờ tầm mắt. Kính Thành cúi đầu xuống, nhẹ nhàng thổi hơi nóng đi, tỉ mỉ quan sát độ chín của cháo trong chiếc muỗng. Tiếp đó, lại đưa chiếc muỗng tới bên cạnh miệng, thổi nhẹ, rồi mới nếm thử.
Tiếp đó, lại để chiếc muỗng vào trong nồi, tiếp tục nhẹ nhàng quấy lên. Xong xuôi, mới đặt chiếc muỗng vào một cái đĩa sứ bên cạnh tay mình.
Có lẽ do động tác đứng quá lâu, cho nên anh có chút không thoải mái. Anh chỉnh một chút chiếc nạng dưới nách, lại tiếp tục chống nạng.
Sau đó anh vươn tay lấy hộp muối bên cạnh. Mở nắp ra, lấy một chút muối nhẹ nhàng rẩy xuống. Ngừng một chút, rồi lại nhẹ nhàng rẩy thêm chút nữa.
Anh đặt hộp muối xuống, lại cầm chiếc muỗng lên, tiếp tục khuấy đều trong nồi.
Rồi lại múc một muỗng lên.
Thổi phù phù vào đó.
Lại nếm thử một chút.
Rồi đặt thìa xuống.
Lại khẽ điều chỉnh chiếc nạng dưới nách.
Rồi cầm hộp muối lên.
… …
Đôi mắt Hinh Dĩnh đã đẫm nước mắt.
Đời này của cô, trước giờ chưa từng thấy ai làm gì nghiêm túc và chăm chú như Kính Thành lúc này.
Trong ngành sinh vật học có rất nhiều những phòng thí nghiệm và bài trắc nghiệm yêu cầu cao, cần có sự tập trung cao độ. Vì thế những người chuyên tâm chăm chú Hinh Dĩnh đã gặp qua không ít. Thế nhưng, không có ai có thể so sánh với Kính Thành trước mắt cô lúc này.
Hiện giờ, anh chống nạng, đang chăm chú nấu cháo trong làn hơi nóng lượn lờ xung quanh, lại càng khiến anh có một cảm giác gợi cảm khó tả.
Hinh Dĩnh nhẹ nhàng bước vào trong bếp, tới cạnh Kính Thành.
Anh quá chăm chú nên không hề phát hiện ra.
Hinh Dĩnh vươn đôi tay, ôm lấy eo anh.
Kính Thành quay đầu sang, nhìn thấy cô, hỏi: “Em dậy rồi sao? Đã thấy đỡ hơn chút nào chưa? Có phải là đói rồi không?”
Hinh Dĩnh gật mạnh đầu.
Kính Thành vô cùng hào hứng, mỉm cười nói: “Sắp được rồi đây.”
Có điều, Hinh Dĩnh đã không thể đợi thêm được nữa.
Cô lấy chiếc muỗng từ trong tay Kính Thành, đặt lên chiếc đĩa sứ bên cạnh. Sau đó lấy chiếc nạng của anh, từng cái, từng cái một, đặt sang bên cạnh.
Cô ôm thật chặt lấy eo Kính Thành, chăm chú nhìn vào mắt anh, nói: “Thành Thành, em yêu anh.”
Kính Thành cười ha ha, cúi đầu xuống hôn cô, nói: “Anh cũng yêu em.” Sau đó lại nói tiếp: “Em sang bên kia ngồi đợi chút đi, anh làm xong ngay rồi đây.”
Hinh Dĩnh không chịu, cứ thế ôm lấy anh, muốn cùng anh nấu cháo.
Kính Thành rất vui vẻ phục tùng theo.
Anh vừa dùng chiếc muỗng khuấy nhẹ trong nồi, vừa nói: “Trong nhà không có cá, hôm nay ăn tạm cháo thịt nạc trứng gà vậy. Ngày mai anh sẽ đi mua cá, về nấu cháo cá cho em ăn.”
Anh vẫn còn nhớ, trong các loại cháo cô thích nhất là cháo cá, tiếp theo là cháo thịt nạc trứng gà … Đôi mắt Hinh Dĩnh lại lần nữa ướt nhòe. Cô gật gật đầu.
Cháo nấu xong, hai người cùng ngồi xuống ăn cháo.
Đối với Hinh Dĩnh mà nói, đây là món cháo có hương vị tươi ngon nhất trên đời này.
Cô vừa nãy còn nói không có khẩu vị, giờ đang từng thìa từng thìa to để ăn. Lúc mới bắt đầu ăn, do có chút nóng vội, nên bị bỏng, lè hết cả lưỡi ra.
Kính Thành vô cùng căng thẳng, lập tức nói: “Để anh xem xem nào.”
Hinh Dĩnh cười hi hi, nói: “Em không sao đâu.”
Kính Thành nói: “Cháo nóng lắm, em ăn chậm chút đi.”
Hinh Dĩnh nói: “Đều tại anh cả, sao lại nấu cháo ngon như thế này chứ.”
Kính Thành cười ha ha, vuốt ve gương mặt cô, nói: “Vậy em ăn nhiều chút.”
Hinh Dĩnh nói: “Hóa ra, anh đúng là rất biết nấu nướng.”
Kính Thành đáp: “Đương nhiên là thật rồi.”
Nhớ lại buổi tối ngày hôm qua, Hinh Dĩnh xung phong nhận việc nấu mì, Kính Thành ngồi ở chiếc ghế cao bên cạnh.
Hinh Dĩnh đổ mì vào trong nồi, ngẩng đầu lên, nhìn Kính Thành nói: “Em nhất định phải thông báo cho anh chuyện này.”
Trái tim Kính Thành không kìm được mà nảy lên một cái. Nhìn Hinh Dĩnh, lắng nghe cô nói tiếp.
“Mì của em chỉ có thể nấu chín. Chứ không chắc đã ngon đâu.”
Kính Thành mỉm cười, hóa ra là điều này sao?
Hinh Dĩnh tiếp tục thú thật: “Em làm cơm cũng không ngon đâu.”
Kính Thành nói: “Anh làm không tệ.”
Hinh Dĩnh hỏi: “Thực sao?”
Kính Thành đáp: “Thật.”
Hinh Dĩnh thở phào một hơi, nói: “Vậy thì tốt. Sau này anh làm cơm.”
Hai người họ gặp lại nhau còn chưa tới một tiếng đồng hồ, còn chưa nói gì cả, kể cả quan hệ của họ hiện giờ, cả chuyện sau này nữa.
Thế nhưng, câu nói đó, cô lại nói như một chuyện rất đương nhiên.
Trong lòng Kính Thành cảm thấy thực vô cùng ấm áp.
Hinh Dĩnh cúi đầu xuống, dùng đũa khơi khơi những sợi mì trong nồi.
Kính Thành gọi cô: “Dĩnh Tử.”
Hinh Dĩnh ngẩng đầu lên.
“Em qua đây.”
Hinh Dĩnh hồ nghi bước qua, hỏi: “Làm gì thế?”
Kính Thành chợt ôm lấy cô, nói: “Không có gì, chỉ muốn ôm em một chút thôi.”
Hinh Dĩnh cười ha ha vang lên.
Nước trong nồi lại trào ra ngoài, vang lên tiếng xèo xèo trên mặt bếp.
Hinh Dĩnh nhẹ nhàng lách ra khỏi vòng ôm của Kính Thành, tiếp tục nấu nốt nồi mì…
__________
Hinh Dĩnh ăn liền hai bát.
Kính Thành trong lòng vô cùng mãn nguyện.
Hinh Dĩnh hỏi Kính Thành: “Thế lúc nào thì có thể ăn cơm anh làm?”
Kính Thành cười ha ha, nói: “Ngày mai có thể ăn được.”
Hinh Dĩnh mỉm cười gật đầu, thực tốt.
Kính Thành lại thêm vào một câu: “Ngày ngày đều có thể.”
Hinh Dĩnh càng thêm vui mừng. Cô đương nhiên sẽ cùng nấu cơm với anh. Chỉ có điều, nghe anh nói như vậy, vẫn không kìm được cảm thấy vui mừng.
Kính Thành nói: “Em về phòng nghỉ trước đi. Anh thu dọn bàn xong sẽ vào.”
Hinh Dĩnh sợ anh chống nạng không tiện, nói: “Để em.”
Kính Thành bảo: “Không được, em đang bệnh mà.”
Hinh Dĩnh lúc này mới chú ý tới, hình như đầu cũng không đau nhiều nữa rồi. Sờ sờ lên trán, thấy cũng đã