Phần còn lại của bữa tối, hai người đều không ăn nhiều.
Hinh Dĩnh không lâu bèn đặt đũa xuống, Kính Thành cũng nhanh chóng nói: “Anh ăn xong rồi.”
Hinh Dĩnh hỏi: “Anh ăn ít thế, có phải thức ăn không vừa khẩu vị không?”
Kính Thành lắc đầu nói: “Không, mùi vị thức ăn rất ngon. Anh ăn no rồi thôi.”
Hinh Dĩnh biết, anh ăn ít là vì những lời đã nói ban nãy. Cô cảm thấy có chút áy náy. Biết anh vốn là kiểu người, nhất định không dễ dàng gì để nói được những lời đó. Thế nhưng, cô một mặt vì quá mức kính ngạc, một mặt vì áp lực quá lớn, vì thế mới chống đối đến vậy. Lúc này, cô ý thức được rằng, phản ứng vừa nãy của cô chỉ e đã quá kích động. Thực ra, thứ cô cần, chỉ là một chút thời gian.
Hơn nữa, giờ khi đã trấn tĩnh hơn, cô cũng nhận ra rằng lời thổ lộ của Kính Thành đối với mình có bao phần quan trọng. Những gì không cam lòng trong mấy năm này cuối cùng cũng tiêu tan. Dù sao, năm đó cứ ngỡ là tâm ý của mình cô, vậy mà, hóa ra giờ anh vẫn yêu cô.
Thực ra, trong lòng cô đã vô cùng mãn nguyện. Chỉ là không muốn lập tức nói ra điều gì. Cô định vẫn như trong dự tính, muốn trước tiên được yên tĩnh một mình, sau đó nói chuyện với Thế Văn …
Hinh Dĩnh muốn làm ấm lên bầu không khí áp lực đang đè nặng lúc này, hỏi: “Anh có tự làm cơm không?”
Kính Thành gật đầu: “Có lúc.”
“Chắc làm cũng không tệ nhỉ?”
Anh lại gật đầu tiếp: “Ừm.” Trên gương mặt anh đột nhiên để lộ ra nụ cười như trẻ thơ. Rất rõ ràng, anh đang tự kiêu vì tài nghệ nấu ăn của mình.
Hinh Dĩnh trong lòng chấn động. Đột nhiên cô thực mong muốn, được anh làm cơm cho mình, còn cô giúp anh giặt quần áo … trong đời đây là lần đầu tiên, cô mong ước cuộc sống gia đình như thế.
Song cô lại cũng tự nhắc nhở chính mình, giờ đâu phải lúc suy nghĩ lung tung, phải thật trân trọng thời khắc này mới phải.
Kính Thành vẫy tay, ý bảo phục vụ mang hóa đơn đến.
Hinh Dĩnh lập tức mở túi xách, lấy ví tiền trong túi ra.
Kính Thành thấy thế hỏi: “Em làm gì thế?”
Hinh Dĩnh đáp: “Bữa tối em mời.”
Kính Thành nói: “Để anh.”
“Nhưng …” Hinh Dĩnh muốn nói, em là dân ở đây, anh là khách, phải là em mời mới phải.
Kính Thành nhìn cô một cái, nói: “Anh không thể để con gái trả tiền được.” Càng đừng nói là em.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, Hinh Dĩnh đành cất ví tiền đi, trong lòng thầm than: Trước đây, sự quan tâm của anh, khiến cô cảm thấy thực ấm áp. Giờ, anh lại càng thêm ga lăng, khiến cô thấy thoải mái. Anh, quả nhiên vẫn là anh. Đồng thời, cô cũng tự hiểu, những năm này, người đàn ông như vậy đã càng lúc càng hiếm.
Kính Thành thanh toán xong, hai người rời khỏi nhà hàng.
Ngoài đường ánh đèn rực rỡ cũng vừa mới lên.
Kính Thành nhìn Hinh Dĩnh. Ánh đèn màu vàng nhạt ấm áp chiếu lên gương mặt cô, khiến nó như một khoảng nhu hòa, làm anh kìm nén không nổi muốn vươn tay ra để vuốt ve gương mặt đó.
Khó khăn lắm anh mới khống chế được bản thân mình, đem bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, cảm thấy trái tim mình vẫn đang đau đớn âm ỷ.
Mặc dù không nỡ rời, anh vẫn đành phải hít thật sâu một hơi, hỏi: “Em có muốn về sớm một chút không? Còn phải lái xe hai tiếng nữa.”
Trái tim Hinh Dĩnh chợt thấy co rút, như đang bị ai bóp chặt lấy. Cô mãnh liệt cảm nhận thấy, dù trái tim cô đang thấy vô cùng hoảng loạn, còn chưa thể thảo luận với Kính Thành về tình cảm và hôn sự, nhưng giờ, cô dù một chút cũng không muốn rời xa anh.
Hinh Dĩnh nhìn đồng hồ, nói: “Còn sớm mà, chưa tới tám giờ. Time Square ( quảng trường thời báo) ở gần đây thôi, đến New York thì không thể không tới Time Square. Chúng ta đi xem nhé.”
Đại lộ số 5, tượng Nữ thần Tự do và quảng trường thời báo là ba địa điểm lớn ở New York, thường mọi người đều đi tham quan đủ cả ba nơi này.
Kính Thành hiểu, đây là khoảng thời gian cuối cùng mà họ ở bên nhau. Anh vốn dĩ vạn phần không nỡ rời, vì thế liền gật đầu đồng ý.
Họ cùng lái xe tới quảng trường thời báo.
Quảng trường này thực ra không lớn, có biệt danh là “ngã tư của thế giới”, vị trí trung tâm nằm tại chỗ giao cắt của đường 42 và đại lộ Broadway. Đây là khu vực có nhiều rạp chiếu phim, nhà hát, cùng những khách sạn đặc sắc nhất. Cũng là nơi tập trung trung tâm văn hóa và khu vui chơi của New York.
Tối cuối tuần, trên quảng trường người đông nườm nượp. Những tấm biển quảng cáo điện tử khổng lồ, những ánh đèn nê ông lấp lánh, khiến người ta hoa mắt.
Kính Thành và Hinh Dĩnh hòa vào dòng người, chầm chậm bước về phía trước. Họ vừa đi vừa tham quan nơi này.
Khi đi qua một rạp chiếu phim, Hinh Dĩnh dừng bước chân, ánh mắt chăm chú nhìn vào tấm biển quảng cáo poster phim đang lấp lánh.
Từ nhỏ, cô đã đặc biệt thích phim ảnh, cái đầu chỉ cần nghĩ tới việc xem phim ảnh là đã hưng phấn đến mức không thể ngủ nổi, là kiểu người mà trước giờ chiếu phim tới hai tiếng mà đã hò hét “đi thôi, đi thôi, đừng có đến muộn nào”. Giờ, cô đã biết kìm chế hơn rất nhiều, nhưng vẫn thích xem phim ảnh.
Niềm yêu thích phim ảnh của Dĩnh Tử, Thành Thành đương nhiên biết rõ.
Giờ phút này, anh lại nhớ tới chuyện lúc nhỏ, mỗi lần trước khi xem phim, Dĩnh Tử lại hò hét ầm ỹ, nhiệt tình mong đợi. Sau khi xem xong phim, lại ríu ra ríu rít để phát biểu cảm tưởng. Hầu như chẳng có gì ngoài Trương Tam tốt thật, Lý Tư xấu quá; Vương Ngũ diện mạo thực xinh đẹp, Trần Lục bộ dạng thực buồn cười; bộ phim này thực bi thảm, khiến em khóc mãi; chuyện đấy buồn cười thật đấy, khiến em cười chết mất … tóm lại, là nói một tràng dài.
Cô bé cần phải nói. Còn anh, vĩnh viễn luôn là người lắng nghe tốt nhất của cô.
Lúc đó, học sinh tiểu học khi xem phim điện ảnh, đa phần đều đi theo trường.
Đợi Dĩnh Tử lên sơ trung, bắt đầu có tư tưởng khác. Cô bé đã từng mấy lần nói với Thành Thành về những bộ phim điện ảnh đang trình chiếu.
Ấn tượng sâu đậm nhất, là vào mùa hè năm họ chia tay đó, Dĩnh Tử nói với anh: “Ở rạp chiếu phim giờ đang chiếu phim Du hành giữa các vì sao 6: Vùng đất chưa được khám phá. Em muốn đi xem.”
Anh muốn nói: “Để anh mời em đi xem.” Rất muốn.
Nhưng, anh lại chỉ mím chặt môi, như sợ mình sẽ thực sự nói ra câu đó vậy.
Anh trước sau vẫn không đủ dũng khí.
Đúng, họ là bạn tốt.
Thế nhưng, bạn tốt có thể cùng nhau đi xem phim không?
Được chứ.
Vậy, một nam một nữ thì sao?
Có lẽ, cũng có thể.
Chỉ có điều, anh thích cô.
Cho nên, mới có tật giật mình.
Anh chẳng có cách nào để thuyết phục bản thân cả.
Càng sợ sẽ đem tới cho Dĩnh Tử phiền nhiễu.
Bởi, nếu như có lời dèm pha nào đó, đối với nữ sinh luôn không tốt chút nào, ảnh hưởng cũng càng lớn hơn.
Cứ như thế, mỗi lần Dĩnh Tử nhắc đến, anh lại vờ như điếc. Từ đó mãi cho tới sau khi chia tay, anh lại hối hận vô cùng, đến một lần đi xem phim điện ảnh cũng chưa từng mời cô đi xem.
Kính Thành đột nhiên hỏi: “Em có muốn xem phim không?” Lúc nói ra, bản thân cũng thấy có chút kinh ngạc, may mà không nghĩ nhiều.
Hinh Dĩnh nhất thời cũng ngây người.
Mười năm trước, cô từng bao lần ám thị rằng cô thích xem phim, song anh lại chẳng thấy có bất cứ biểu hiện nào.
Trong lúc thất vọng, cô đành phải chịu vậy. Chẳng lẽ lại để cô mời anh xem phim hay sao?
Vừa nãy lúc nhìn thấy tấm poster nhấp nháy, cô còn đang nghĩ, kỳ thực, đó đúng là suy nghĩ của một cô nhóc.
Năm đó, dù cô có mời anh đi xem thì có sao chứ?
Lẽ nào, trời đất sẽ sụp đổ hay sao?
Hay là giờ mời anh xem?
Như thế có được hay không?
Có gì không tốt chứ?
Làm người, có lúc cũng cần phải dũng cảm lên một chút.
Còn phải, thoáng lên một chút.
Hinh Dĩnh nghĩ tới ước mơ khi còn nhỏ, cùng sự nuối tiếc biết bao năm trời, đang định ra quyết tâm một là không làm, hai là không bỏ cuộc, để mời Kính Thành xem phim, thì nghe thấy tiếng anh dịu dàng bên tai hỏi: “Em có muốn xem phim không?”
Sau cơn kinh ngạc, gương mặt Hinh Dĩnh lộ ra nụ cười, gật đầu nói: “Vâng.” Cô rất vui, anh đã thắng cô rồi.
Kỳ thực, cô mời anh xem phim, cũng đâu có gì.
Thế nhưng, anh mời cô, lại khiến cô vui hơn nhiều.
Tối thứ sáu, người xem phim cũng không ít, người xếp hàng mua vé cũng dài dằng dặc.
Hinh Dĩnh nói với Kính Thành: “Em đi mua vé, anh qua bên đó ngồi chút đi.”
Kính Thành gật đầu, khập khà khập khiễng đi qua.
Hinh Dĩnh nhìn bóng lưng nghiêng ngả vô cùng kia, trong lòng đau xót. Cô nhắc nhở chính mình, tối nay, nhất định không thể khiến anh phải bước đi thêm nữa.
Đợi Hinh Dĩnh mua xong vé bước ra, lại đã nhìn thấy Kính Thành tay cầm cốc cocacola lớn, tay kia cầm một gói bắp rang bơ to đùng, đang đứng đợi cô.
Trên gương mặt Hinh Dĩnh lập tức nở rộ nụ cười. Song lại cố nén vờ trách: “Vừa mới ăn cơm tối xong, anh mua thứ này làm gì?”
Kính Thành cười ha ha, nói: “Anh nhớ có người từng nói, ‘đi xem phim mà không ăn đồ ăn vặt, thì làm sao tính là đi xem phim?’”
Hinh Dĩnh cũng cười ha ha, đôi mắt lại lấp lánh ánh nước. Đúng, lời đó là cô nói, là lời đã nói mười năm trước, may mà anh vẫn còn nhớ.
Thực ra, những lời nói kiểu như thế cô nói không hề ít. Ví dụ như: “Kỳ nghỉ mà không được đi mua sắm thì tính gì là kỳ nghỉ đây?”
Đột nhiên cô nhớ lại một lần cùng đi xem phim với Thế Văn.
Thế Văn hỏi cô: “Em có muốn ăn bắp rang bơ không?”
Hinh Dĩnh nghĩ một chút, nói: “Thôi đi, bên trên nhiều bơ lắm, không tốt cho sức khỏe.”
Thực ra, nếu Thế Văn mua, cô vẫn sẽ ăn.
Nhưng lúc anh nghiêm túc hỏi lại, cô vẫn quyết định thôi vậy.
Lúc này, Hinh Dĩnh rất vui vẻ, Kính Thành tự quyết như vậy, đi mua bắp rang bơ, khiến cô được phen ngạc nhiên thế này.
Có rất nhiều thứ, nói ra rồi, lại chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Hai người họ như thế này, có thể gọi là ăn ý hay không?
Hai người bước vào phòng chiếu, lúc đến cửa mới phát hiện ra bên trong đều là ghế tình nhân.
Kính Thành nhìn Hinh Dĩnh, đợi cô quyết định. Dù cô có quyết định thế nào cũng được.
Hinh Dĩnh không lên tiếng, chỉ bước thẳng vào phía trong.
Kính Thành thấy vậy đi theo cô.
Hai người họ tìm một chỗ ngồi sát cạnh tường, ngồi vào chiếc ghế đôi, Kính Thành bên trái, Hinh Dĩnh bên phải.
Khoảng cách giữa hai người họ khá gần nhau. Cánh tay trái của cô thi thoảng lại chạm vào cánh tay phải của anh. Cảm giác này thực thoải mái.
Vừa ngồi xuống, Kính Thành bèn đặt cốc cocacola vào phần giá đỡ bên tay trái, tay phải anh ôm gói bắp rang bơ to đùng kia.
Đèn trong phòng chiếu đều tắt đi. Bộ phim trình chiếu rất nhanh được phát ngay sau đó, là phim Mulholland Drive của David Lynch.*
Hinh Dĩnh lại lần nữa cảm nhận được sức quyến rũ từ trên người Kính Thành. Cô có thể ngửi thấy hương vị dễ chịu trên người anh. Cô cố gắng nín thở, đôi mắt nhìn vào màn ảnh, song sự chú ý vẫn chỉ tập trung vào trên người anh.
Thân thể Kính Thành như bất động, dường như đang chờ đợi điều gì đó, lại dường như đang cố gắng khắc chế điều gì đó.
Hai người họ thi thoảng vươn tay vào trong bao giấy, để lấy một vốc bắp rang bơ.
Hinh Dĩnh mắt nhìn màn hình, lại vươn tay vào trong bao giấy, đột nhiên lại nắm phải tay Kính Thành. Hóa ra, anh cũng vừa đưa tay vào.
Hinh Dĩnh như bị điện giật, vội vã rút tay về. Thế nhưng do động tác vừa nhanh vừa mạnh, nên tay bị va vào thành ghế phía bên ph