Lâm Thiến ung dung cười, chấp nhận câu nói của người nọ.
Cô chờ ở cửa khu nhà Hàn Duệ vài tiếng đồng hồ, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe hơi quen thuộc chậm rãi tiến vào. Lúc xe sắp tới gần, cô xuống xe, đi thẳng đến phía cái xe. Nhìn thấy chiếc xe chậm dừng lại vì sự xuất hiện của mình, cô cười dịu dàng.
Lúc xe dừng lại, Tả Tư Ninh giật mình tỉnh lại. Cô không biết lại ngủ thiếp đi vào lúc nào, nhìn thoáng qua, Hàn Duệ không có ở bên trong xe mà xe lại đậu cách khu nhà chưa tới một trăm thước. Ngoài xe có hai người, một nam một nữ. Nam thì trầm ổn tuấn duật, nữ thì tao nhã đoan trang, đứng cạnh nhau quả thực là một đôi trời đất tạo nên.
Tả Tư Ninh nhìn không chớp mắt, miệng phun ra hai chữ: “Lâm Thiến.” Không ai có thể nhận ra được cảm xúc của cô lúc gọi ra cái tên này.
Không lâu sau, Hàn Duệ lên xe, tâm tình của anh có vẻ không tệ: “Anh có việc ra ngoài một chuyến, em ở trong nhà chờ tin tức. Anh sẽ an bài người đi tìm Hữu Hữu cho em. Nếu như tìm được sẽ gọi ngay cho em.” Nói xong anh lái xe đến bãi đỗ xe.
Tả Tư Ninh nhìn thấy Lâm Thiến còn đứng tại chỗ, bộ dáng là chờ Hàn Duệ cùng đi. Nói thật, cô khâm phục Lâm Thiến ở khí độ. Vị hôn phu trở thành chồng của người khác, vậy mà cô còn có thể bình tĩnh như vậy, mình mà như vậy thì đã chửi ầm lên, quả nhiên là một người phụ nữ có giáo dưỡng.
Nghĩ kĩ lại cảm thấy không hợp lý. Một người phụ nữ có giáo dưỡng như vậy, rốt cục là vì sao Hàn Duệ lại tìm đến mình?
Cô liếc nhìn Hàn Duệ bên cạnh một cái, phát hiện mình chưa bao giờ hiểu anh, kể cả sau khi kết hôn rồi. Người đàn ông này luôn đột ngột xuất hiện, luôn xông vào tầm mắt của mình, giống như một bí ẩn màu đen. Rõ ràng trên người anh có một cỗ lạnh lùng ngăn cản người khác từ ngàn dặm lại mở ra một lối đi cho mình.
Hiện tại Tả Tư Ninh cảm giác mình giống như đang đứng ở ngã tư đường, sợ tiến vào bể khổ mênh mông vô bờ, lúc lui trở lại thì lại gặp cây cầu gãy. Cứ như vậy lang thang, không biết nên đi vào hay là triệt để bứt ra.
Cảm xúc của Tả Tư Ninh tạm thời bình tĩnh lại, Hàn Duệ đưa cô tới cửa rồi lại đi ra ngoài hội hợp cùng Lâm Thiến.
Lâm Thiến mỉm cười: “Nhìn ra được là anh đối xử rất tốt với cô ấy.”
Hàn Duệ không e dè cười: “Cô ấy đáng giá.”
Lâm Thiến gật gật đầu, đưa chìa khóa cho Hàn Duệ để anh lái xe, còn mình lại ngồi lên ghế phụ. Tựa vào ghế, cô khép hờ mắt, âm thanh như có như không: “Nếu em nói em gạt anh, anh lập tức xuống xe sao?”
Tia lạnh lùng hiện lên trong mắt, Hàn Duệ không một giây do dự: “Phải.”
Lâm Thiến vẫn cười như cũ, mỉm cười bình tĩnh: “A Duệ, anh quá thành thực. Lái xe đi, trước khi em đổi ý.” Nói xong cô nhắm mắt, tựa như ngủ nhưng lại không ngủ.
Nhà Họ Lâm Có Người Con Gái Tên Thiến
Gió gào thét thổi qua bên tai, Lâm Thiến nhìn gương mặt nghiêng của Hàn Duệ, có chút mùi vị mê ly. Cô vươn tay cách không vẽ hình dáng bề ngoài của anh, nhợt nhạt nở nụ cười: “A Duệ, còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?”
Hàn Duệ đang chuyên tâm lái xe bỗng thất thần trong phút chốc, anh làm sao có thể không nhớ? Nếu không phải lần gặp mặt kia, anh và Hàn Trữ làm sao có thể vào được nhà họ Lâm? Nếu không vào nhà họ Lâm, anh làm sao có thể phát hiện thế giới nhỏ như vậy, lòng vòng dạo quanh vẫn là những người này.
Sắc mặt anh lạnh như băng, không mang theo chút nhiệt độ nào: “Không nhớ rõ.”
Lâm Thiến đã quen với câu trả lời này, nụ cười của cô không bị ảnh hưởng, ngược lại càng thêm sáng lạn: “A Duệ, đây chính là điểm em thích ở anh.” Đôi mắt cô phủ đầy sương mù nhìn Hàn Duệ: “Đối với người anh không quan tâm, anh sẽ không hề do dự mà thương tổn, mặc kệ thân phận địa vị của người đó. Có đôi khi thực cảm thấy anh giống như đứa trẻ, cực kì đơn thuần, muốn nói cho anh biết không nên đắc tội người khác nhưng lại có chút tư tâm, không muốn quản thúc anh quá nhiều. Bởi vì một khi anh trở nên khéo đưa đẩy, vậy thì không phải là anh nữa, không phải là người mà em thích rồi.”
Đây là lần đầu tiên Hàn Duệ nghe được Lâm Thiến nói như vậy, có thể nói là chưa tới mức cảm động nhưng có chút cảm khái: “Lâm Thiến, cảm ơn em đã xem anh như vậy, nhưng...”
Tay Lâm Thiến ngăn ở môi Hàn Duệ, cô lắc đầu cười: “Đừng nói.”
Một người phụ nữ cái gì cũng biết lại muốn làm bộ như không biết, thật sự là quá mệt mỏi rồi. Hàn Duệ lắc đầu: “Em cảm thấy là em thực sự thích anh sao?”
Tay Lâm Thiến chống đầu, suy nghĩ thật lâu: “Có lẽ vậy.” Phía sau còn có chút lời nhưng cô không nói ra: ít nhất anh là người đầu tiên làm cho mình cảm thấy có chủ ý nhất. Cô nhìn thấy Lâm Chấn Hải hoang đường, Lâm Tĩnh thì điêu ngoa còn Hàn Trữ thì vô năng, anh là hoàn mĩ nhất. Anh không biết lần đầu gặp nhau, trong mắt anh có loại quật cường, không chịu thua làm cho người chấn kinh, cực kì giống cô của mình. Năm đó, lúc cô của mình rời nhà bỏ đi chính là có loại ánh mắt như vậy.
Lâm Thiến mỉm cười, đây là biểu tình cô thể hiện tốt nhất.
*********************************************
A ---------- tiếng thét chói tai kinh thiên động địa cùng với tiếng tim đập thình thịch, một cái tàu cướp biển quăng quật không thương tiếc trong không trung, chỉ chốc lát sau lại thẳng tắp rơi xuống, tốc độ cực nhanh làm cho người ta không kịp hô hấp.
Trên mặt đất, một đứa bé trai bốn, năm tuổi, ánh mắt lấp lánh tỏa sáng nhìn chằm chằm vào chiếc tàu, vươn tay tóm người đàn ông bên cạnh, lúc nhìn người đàn ông kia vẻ mặt nhỏ nhắn của bé lộ vẻ bối rối vì người này tự nhiên mang mình đi, vẻ mặt vừa nhìn là biết không phải là người tốt, nhưng thực sự được chơi những trò kia a! Nếu chú ấy có thể chơi đùa với mình thì mình có nên tha thứ cho sự lỗ mãng của chú ấy không? Mặt bé xoắn xuýt...
Lục Lệ Thành không biết cách ở cùng với trẻ con như thế nào, nơi duy nhất hắn có thể nghĩ đến chính là công viên trò chơi. Hắn nghĩ nơi này chính là nơi trẻ con yêu nhất, quả nhiên khi con trai đến nơi này thì địch ý đối với mình liền hạ thấp. Nhìn bộ dáng, vẻ mặt chờ mong của con trai, Lục Lệ Thành nở nụ cười, hắn ôm bả vai của con trai, giọng điệu sang sảng: “Đi, chúng ta đi chơi đi!”
Cậu bé chính là Hữu Hữu, trong lòng bé sớm đã hoan hô nhảy nhót nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn là bộ dáng xoắn xuýt, vẻ mặt không tình nguyện. Bé nói với chính mình: người này khẳng định là không dám chơi một mình nên lôi kéo mình cùng chơi.
Mua phiếu, sau khi ngồi vào trong thuyền, vẻ mặt của Hữu Hữu đã không nhịn được hưng phấn. Bé cầm lấy vòng bảo hộ, nhưng cái thuyền vẫn chưa khởi động. Đôi mắt không tình nguyện nhìn về phía Lục Lệ Thành: “Sao còn chưa bắt đầu?”
Bé vừa dứt lời, Lục Lệ Thành cũng chưa kịp trả lời thì thuyền bắt đầu thong thả di động. Chỉ thấy bé vỗ vào tay Lục Lệ Thành một cái, cười sáng lạn: “Chuyển động rồi, muốn bay lên rồi.”
Lục Lệ Thành bị cuốn hút, anh xoa đầu con trai một cái. Tuy bị con trai né tránh nhưng hắn vẫn thấy thật cao hứng. Ánh mắt của con trai thật giống mẹ nó, sáng ngời mà ướt át, chớp chớp mắt khiến cho người cảm thấy bé có gì muốn nói, làm cho người muốn đưa lỗ tai tới gần, đem thân thể tựa vào... Lỗ mũi con trai cũng cực kì cao, thẳng, cũng giống mẹ của nó. Môi trên có phần vểnh lên... con trai quả thực là phiên bản thu nhỏ của Tả Tư Ninh.
Lục Lệ Thành có kích thích muốn nói cho con trai biết mình là ba của nó, đáng tiếc hắn phải khắc chế. Dù sao ấn tượng đầu tiên của mình với con trai không tốt, phải đợi thái độ của con trai thay đổi thì mới có thể nhắc đến chuyện đó, khi đó con sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn.
Lúc Lục Lệ Thành phân tâm, thuyền hải tặc ngừng ở giữa không trung một lát rồi lao xuống rất nhanh, cái loại cảm giác như ở trên biển, theo gió vượt sóng làm cho Hữu Hữu phấn khích thét lên. Tay bé gắt gao túm lấy tay Lục Lệ Thành, biểu tình vừa sợ hãi vừa hưng phấn...
Bị tay bé nắm lấy, Lục Lệ Thành mỉm cười. Ở trên đường đời mò mẫm lăn lội lâu như vậy, đây là lần thứ hai hắn cảm thấy có người bên cạnh cũng không tệ lắm. Lòng của hắn dao động, ý niệm kêu gào: dẫn con trai đi đi, cho hắn tình thương của ba, không cho người khác khi dễ Hữu Hữu.... Nếu như thế này, hắn phải càng thêm mạnh mẽ.
Trong tiếng kêu sợ hãi của con, Lục Lệ Thành ngầm nắm tay lại.
Sau khi xuống khỏi con thuyền hải tặc, hăng hái của Hữu Hữu đã được huy động hoàn toàn. Bé lôi kéo Lục Lệ Thành đi chơi lướt sóng, đạp xe giữa không trung... không biết đứa nhỏ này lấy đâu ra sức lực chiến đấu cao như vậy, chân không mềm, tim đập rất tốt, càng chơi càng hưng phấn.
Lục Lệ Thành đương nhiên một đường liều mình bồi “quân tử”. Có thể chơi cùng với đứa bé hắn quả thực thật là cao hứng. Bởi vì bốn năm qua đi, hắn chưa từng nhìn qua con trai, hắn thậm chí còn không biết con trai có tồn tại. Hắn cho rằng năm đó... nghĩ như vậy hắn bỗng thấy mình thật sự ngu xuẩn, làm sao có thể cho rằng Tư Ninh hội ngoan ngoãn đem bỏ con đi? Khi đó cô có bao kiên định bảo hộ đứa nhỏ vì thế mâu thuẫn với tất cả những người muốn thương tổn đứa nhỏ, bao gồm cả mình.
Cho nên vết sẹo ngày đó hắn nhìn thấy trên người Tả Tư Ninh đích thực là do sinh con? Nếu ngày đó hắn không vọng động như thế, nếu ngày đó hắn hỏi han cho thật tốt, hắn đã có thể sớm biết sự tồn tại của đứa nhỏ...
Cho nên khi cùng Hữu Hữu chơi đùa, ruột gan của Lục Lệ Thành vô cùng hối hận, hối hận đến mức xanh mét rồi.
*********************************************
Hàn Duệ lái xe đến gần trước cửa một hộp đêm, tuy nhiên chưa đến hộp đêm đã thấy trước cửa có đỗ mấy chiếc xe, lác đác lưa thưa có mấy nam nữ quần áo lập dị đi vào. Anh nhíu mày: “Em xác định là chỗ này?”
Lâm Thiến duỗi người một cái, bộ dáng như vừa mới ngủ dậy: “Nếu không tin em, anh có thể đi ngay bây giờ, nhưng đứa nhỏ...”
Hàn Duệ xuống xe, vượt lên dẫn đầu đi vào hộp đêm. Bởi vì đây là ban ngày, mọi người còn đang đi làm, đi đến trường nên sàn nhảy trung tâm còn chưa có nhiều người, tiếng nhạc cũng là chỉ biếng nhác qua loa. Bên kia, chỗ quầy bar, bartender đang cùng người phục vụ nói chuyện phiếm, không biết nói chuyện gì mà cười đến ngật ngưỡng.
Lâm Thiến vừa tiến vào liền cảm thấy hưng phấn. Cô kéo Hàn Duệ đến sàn nhảy, vặn vẹo thân thể chung quanh Hàn Duệ, theo nhịp trống, cô đong đưa phần háng, thắt lưng... bộ dáng hiện giờ cùng bộ dáng đoan trang thường ngày của cô hoàn toàn bất đồng. Cô giống như một con ngựa hoang vừa được thoát cương, tùy ý rong ruổi không phân biệt địa điểm.
Hàn Duệ có chút chấn kinh, dưới ánh đèn đẹp mắt, hắn nghe được tiếng huýt sáo của nhiều người đàn ông. Ánh mắt của bọn họ chứa đầy dục vọng, cảm giác giống như họ dùng ánh mắt chà đạp lên mỗi tấc thân thể của Lâm Thiến.
Lâm Thiến không chút để ý, cô khoác một tay lên vai Hàn Duệ, nhanh chóng hạ xuống, rồi lại đứng lên, cái mông di động trên thân thể Hàn Duệ. Cái loại khiêu khích vô hạn này là cho Hàn Duệ cảm thấy người nhanh chóng nóng lên. Lý trí anh lập tức trở về, không chút nghĩ ngợi đẩy Lâm Thiến ra.
Thối lui vài bước, thân thể anh chạm vào một người con gái đang khiêu vũ bên cạnh. Người con gái kia nhìn nhỏ nhắn nhưng bộ ngực thì mười phần đồ sộ. Lúc bị đụng vào, phản ứng đầu tiên của cô là xem bộ dáng người đàn ông kia như thế nào. Chỉ liếc mắt một cái, bộ dáng anh đã đập vào trong mắt cô. Người đàn ông này đủ cao, thân thể đủ rắn chắc, khuôn mặt lạnh l