mang đi. Mạng già quan trọng hơn nhiều “Chúng ta đi thôi, mẹ!”
“Sao? Nhưng mà…”
“Chúng ta còn có căn nhà và cửa hàng!”
“Nhưng như vậy không đủ…”
“Đủ, mẹ, đủ rồi!”
Mộ Dung đại phu nhân không hiểu, nhưng hắn hiểu rất rõ.
Thê tử của anh họ chính là Ách Tu La, chuyện này đã sớm sôi trào lan truyền khắp võ lâm, anh họ của hắn dễ khi dễ, nhưng ÁCh Tu La lại không dễ chọc vào, không cẩn thận một cái, nàng ta sẽ không thèm để ý ngươi là em họ hay anh họ, đem ngươi xắt nhỏ thành thịt nát đút cho chó ăn. Trên thật tế, hắn đã từng ra tay ám hại anh họ, có thể sống tới ngày hôm nay đã là một kỳ tích khó tin rồi, hắn cũng không dám nghĩ đến chuyện thử lại xem có một kỳ tích khác buông xuống trên người của hắn hay không.
Thấy ánh mắt của nàng nhìn hắn, thì hắn cũng đã biết không còn kỳ tích nào nữa rồi!
“Nguyệt Phong…”
“Yên tâm đi mẹ, ta đã có biện pháp khác rồi!” Nói đến đó thì người cũng biến mất không thấy nữa. Mộ Dung Vũ Đoạn nhất thời kinh ngạc, không kịp phản ứng, đợi cho hắn khôi phục tinh thần trở lại xoay đầu lại nhìn thì chỉ thấy bóng lưng của mẹ cùng với thê tử của mình. Hai người còn đang nói chuyện.
“Tiểu Tâm à, con đúng thật là giỏi, ai cũng không có cách với bọn họ, chỉ có con mà thôi, tiểu tử bị làm hư kia đã bị con dọa sợ chạy mất rồi!”
“…”
“Ta thấy thế này, sau này nếu hai cha con bọn họ ứng phó không được những chuyện như thế này thì liền phiền toái con lộ mặt ra đi!!!”
"..."
Sau đó, chuyển mắt một cái thì cả hai người họ cũng không còn thấy nữa.
Mộ Dung Vũ Đoạn giật mình đứng yên tại chỗ trong chốc lát, hoang mang lắc lắc đầu, sau đó nhún vai, bắt đầu theo sau hai người họ đi vào trong.
Quên đi, sự việc đã giải quyết thì tốt rồi…
Như vậy cũng tính là đã giải quyết phải không?
Năm cũ lại qua đi. Đây là một lễ tất niên đầy đủ phong phú nhất của Mộ Dung gia sau một khoảng thời gian rất dài, cơm tất niên để trên bàn, mọi người ngồi xung quanh đều vui vẻ tươi cười, trừ Mộ Dung Vũ Đoạn, cá tính hắn vốn hướng nội, tươi cười tự nhiên cũng không lộ rõ, bất quá là nhìn ra được hắn cũng đang rất cao hứng!!! Còn có Mặc Nghiễn Tâm, nàng thủy chung vẫn không hề có một chút biểu tình, cũng không phát ra nửa tiếng, nhưng mà đối với mọi người đó đã là thói quen, nên không thèm để ý, đã ba năm rồi, nàng có bao nhiêu khả năng cùng hiền tuệ tất cả mọi người đều tận mắt thấy, chỉ là nàng yêu thích nằm mơ không muốn nói chuyện mà thôi, đó là việc nhỏ không quan trọng, tất cả mọi người có thể hiểu được!!!
Giống như lời của Đỗ Cầm Nương, nàng là người vợ bảo bối của Mộ Dung gia, nếu không có nàng thì Mộ Dung gia cũng sẽ không có ngày hôm nay.
“Cố gắng kiên trì đến trung thu năm nay” Mộ Dung Vấn Thiên vừa cười vừa nói “Món nợ chúng ta thiếu bên thông gia sẽ có thể trả hết!” Quan trọng nhất không phải là trả nợ, mà là đồ cưới của Nghiễn Tâm đã có thể lấy lại rồi.
Đó là đồ cưới của nàng, không phải là tài sản chung!!!
“Còn có nha…” Đột nhiên bà dừng lời, Đỗ Cầm Nương cười cười giữ tay Nghiễn Tâm lại “Nè, Tiểu Tâm sao lại như vậy, canh là dùng muỗng để uống, chứ không phải dùng đũa để gắp đâu!!!”
Một trận cười to nổ ra, Mặc Nghiễn Tâm hai gò má đỏ hồng đem chiếc đũa thu lại.
“Đại tẩu thật là quá đáng yêu!” Mộ Dung Tuyết cười đến khoa trương “Cả ngày chỉ thích nằm mộng, còn lâu lâu làm ra một ít chuyện ngớ ngẩn nữa!!!”
“Con thì chưa bao giờ làm chuyện ngớ ngẩn sao?” Mộ Dung Vấn Thiên cười mắng, còn trỏ vào chán nàng một cái.
“Có nha, làm sao lại không có!” Đỗ Khiếu Phong miệng đầy đồ ăn, thì thà thì thầm “Hôm kia nói muốn lên phố mua này mua nọ, kết quả cuống cuồng mê mẩn đi dạo phố không cẩn thận ngã một cái, mà té ngã thì không nói làm gì, mặt nàng còn vừa vặn suýt đập vào trên bãi phân chó, thiếu chút nữa là ứng nghiệm câu nói kia…”
Trong tiếng cười vang là Mộ Dung Tuyết đang chuyển từ xấu hổ sang giận dữ rít gào, mỗi người tươi cười đều là phát ra từ vui sướng trong nội tâm, tuy rằng Mặc Nghiễn Tâm hoàn toàn không có nửa điểm tươi cười, nhưng là…
Lén lút, Mộ Dung Vũ Đoạn ở dưới bàn cầm lấy bàn tay của nàng, vì thế hai gò má của nàng càng lúc càng hồng.
“Tốt lắm, tốt lắm! Hiện tại thì phải nói chuyện đúng đắn rồi!” Nói chuyện đúng đắn, Đỗ Cầm Nương cười lộ ra má lúm đồng tiền “Bà mối Triệu đem hơn hai mươi bái thiếp hồng tới, từng đối tượng cũng không tệ, con có muốn nhìn qua không, Tuyết Nhi?”
“Người ta không lấy chồng đâu!” Thu lại vẻ giận dữ, Mộ Dung Tuyết rốt cục cũng bày ra bộ dạng thẹn thùng con gái nên có.
Đỗ Cầm Nương cùng Mộ Dung Vấn Thiên liếc mắt nhìn nhau cười “Tốt tốt, nam thì sợ cưới sai, nữ thì sợ gả nhầm chồng, loại chuyện này cũng không gấp, con từ từ lựa chọn đi!” Nói xong, ánh mắt hướng về phía Mặc Nghiễn Tâm cùng Mộ Dung Vũ Đoạn “Vấn đề quan trọng là chọn đúng đối tượng, hy vọng con có thể giống ca ca của mình may mắn như vậy!”
“Đúng vậy, trăm ngàn lần đừng có giống Hương biểu tỷ cùng với Yến biểu tỷ nha!” Đỗ Khiếu Phong lại lẩm bẩm.
Nhắc tới nhà bên kia, tươi cười của mọi người không khỏi mất đi một nửa.
Giống y như lời Mộ Dung Nguyệt Phong nói lúc bỏ đi, hắn đã nghĩ ra biện pháp, mà biện pháp hắn nghĩ ra đó là cho hai tỷ tỷ của mình tái giá cho nhất đẳng cao thủ trên giang hồ, sau đó lại nhờ hai vị tỷ phu giúp hắn đoạt lại tài sản của Chu gia.
Về kết quả như thế nào, bọn họ không biết, cũng không có hứng thú muốn biết.
“Cái loại chuyện như thế không cần chúng ta quan tâm, để cho đại tẩu quan tâm là được rồi!” Mộ Dung Vấn Thiên thản nhiên nói “Còn hai người các ngươi, đã quyết định phụ trách việc gì chưa?”
Huynh đệ Đỗ Khiếu Phong cười hì hì nói:
“Con thích cùng khách hàng trò chuyện, vậy con đến Lưu Ly Phường làm việc!” Đỗ Khiếu Vân nói.
“Con thích điều hành, giám sát công việc tiến hành, Lưu Ly Các sẽ do con phụ trách!” Đỗ Khiếu Phong nói.
“Vậy thì giao cho các con!” Mộ Dung Vấn Thiên vui mừng vuốt cằm “Ta tin tưởng với năng lực của các con thì nhất định sẽ làm rất tốt!”
“Cảm ơn dượng!” Huynh đệ Đỗ Khiếu Phong đồng thanh nói, tự đáy lòng cảm kích tín nhiệm cùng với đề bạt của Dượng mình.
“Về phần khách cứ đến liên tiếp không dứt ta sẽ ứng phó, nhưng nếu thực sự cần giúp…” Mộ Dung Vấn Thiên quay sang Mộ Dung Vũ Đoạn “Thì liền giao cho con, gặp người bị nạn thì không thể làm như không thấy, chỉ cần chúng ta có năng lực thì nên đem hết toàn lực giúp đỡ người ta!”
“Tốt lắm, tốt lắm!” Mộ Dung Vấn Thiên vui vẻ gật đầu “Các con đều là những đứa con tốt!”
“Như vậy chỉ còn lại một việc cuối cùng…” Đỗ Cầm Nương cõi lòng đầy vui sướng liếc về hướng Mặc Nghiễn Tâm đang mang thai, cười đến miệng cũng không khép lại được “Sau khi sinh ra đứa nhỏ này, không cần biết là nam hay nữ, thì liền cho nó làm con thừa tự cho Mặc gia, để cho Mặc gia cũng không bị tuyệt hậu!!!”
Cho đến lúc này, Mặc Nghiễn Tâm mới lẳng lặng nâng mắt đẹp lên nhìn một vòng mọi người chung quanh, sau đó lại hạ mắt xuống, cổ họng vẫn như trước không nói một lời.
Việc cuối cùng?
Không, còn có một chuyện cực kỳ quan trọng nữa…
Trước tiết Thanh Minh, Mặc Nghiễn Tâm sinh hạ một nữ nhi trắng ngần, theo lời hứa hẹn của Đỗ Cầm Nương, đứa nhỏ được cho kế thừa hậu tự của Mặc gia.
“Thật là một đứa bé gái xinh đẹp!” Mộ Dung Vấn Thiên sợ hãi than, yêu thích không muốn buông tay.
“May mắn vẫn là nuôi dưỡng ở nhà của chúng ta, bằng không ta nhất định sẽ luyến tiếc!” Đỗ Cầm Nương nói, có chút hối hận trong đó. Sớm biết trước thì đã nói là nếu sinh nam hài thì đem cho Mặc gia làm con thừa tự rồi.
Mộ Dung Vũ Đoạn mỉm cười, quay đầu, nắm chặt tay của Mặc Nghiễn Tâm nói “Vất vả cho nàng rồi, cảm ơn nàng!!!”
Mặc Nghiễn Tâm thủy chung không có bất kỳ biểu tình gì, chỉ là dùng một loại ánh mắt rất kỳ lạ yên lặng nhìn hắn chăm chú, mà lần này hắn lại như thế nào cũng không thể đoán ra hàm nghĩa của ánh mắt kỳ lạ kia của nàng.
Cho đến nửa năm sau…
Trùng Dương qua đi được nửa tháng, Độc Cô Tiếu Ngu cùng với Quân Lan Chu lại lần nữa xuất hiện ở Mộ Dung phủ, trực tiếp yêu cầu Mộ Dung Vũ Đoạn mang theo thê tử cùng họ xuất môn một chuyến.
“Đi đâu ạ?” Mộ Dung Vũ Đoạn nghi hoặc hỏi.
“Đi rồi sẽ biết!” Độc Cô Tiếu Ngu không chút để ý nói.
“Muốn ta và tiểu Tâm đi cùng đại ca cũng không có vấn đề, nhưng còn đứa nhỏ mới có mấy tháng, không thể không đi sao?”
“Không thể, không mang nó đi thì không được!”
“Vì sao?”
“Bởi vì đứa nhỏ họ Mặc!” Câu trả lời như vậy, ai có thể hiểu được! Mộ Dung Vũ Đoạn vẫn là trăm điều không thể hiểu, nhưng bởi vì Độc Cô Tiếu Ngu cứ kiên trì, lại cũng vì hắn rất tin tưởng đại ca, nên liền không hỏi nhiều, tin tưởng đại ca nhất định có lý do riêng của hắn.
Hơn mười ngày sau, bọn họ cùng đi đến Phượng Dương Phủ tìm tới Tư Đồ thế gia. Tư Đồ Nhạc vừa thấy bọn họ đến, sắc mặt lúc này trở nên biến đen, xanh xanh tím tím biến đổi, tuy rằng thật kỳ lạ nhưng không hề đẹp mặt chút nào, không nói tiếng nào, hắn lập tức lấy tốc độ nhanh nhất đưa bọn họ vào trong mật thất.
“Những điều nên làm ta đã làm, lại tới tìm ta để làm gì?”
Nghe giọng điệu này, hắn tựa hồ như không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Độc Cô Tiếu Ngu rồi!!!
“Điều nên làm ngươi đã làm?” Độc Cô Tiếu Ngu cười dài ‘xoát’ mở cây quạt, khẽ phe phẩy.
“Ngươi xác định?”
Tư Đồ Nhạc cứng người “Ta…ta…”
Độc Cô Tiếu Ngu lười biếng thong thả bước tới vài bước “Ta nói muội phu…”
Không nghĩ tới sẽ gọi hắn, Mộ Dung Vũ Đoạn giật mình “Đại ca?”
“Năm đó chân tướng lý do khiến cho Mặc gia bị thảm họa diệt môn, ta nghĩ muội phu cũng không biết rõ tình hình nhỉ?” Hẳn là không có ai biết được, bởi vì nếu như tất cả mọi người đều đã nhận định là Mặc gia mưu hại trưởng môn nhân của thất đại môn phái thất bại, thì có ai lại đi truy cứu chân tướng sự việc đích thật là như thế nào đâu?
“Đệ không hiểu rõ được tình hình!”
“Như vậy, nếu Mộ Dung gia cũng bị liên lụy vào, ta nghĩ muội phu cũng phải có quyền lợi được biết…”
Mộ Dung Vũ Đoạn ngẩn ngơ “Đại ca biết?”
Độc Cô Tiếu Ngu vuốt cằm nói: “Ta sớm đã biết!” Nói xong, hắn khép cây quạt, hai tay chắp sau lưng, vừa thong thả bước, vừa bắt đầu kể rõ “Năm đó…”
Từ xưa tới nay, bên trong võ lâm bạch đạo, ngoại trừ Thất đại môn phái thì Ngũ đại thế gia là hiển hách nhất, mà ngũ đại thế gia trong lúc đó lui tới với nhau cũng khá thường xuyên, không phải là dập đầu kết bái nhưng cũng là giao hảo rất tốt, bằng không cũng là bằng hữu chí giao, quan hệ tương đối chặt chẽ.
Nhưng đến một năm kia, tình huống bắt đầu thay đổi, bởi vì thiếu chủ nhân của Mặc gia cùng với Tư Đồ gia đ