n toái là mặc dù năm đó lúc Lưu Ly các và Lưu Ly phường chưa bán đi, Mộ Dung Vấn Thiên có cùng với phụ thân làm việc vài năm, nhưng Mộ Dung Vũ Đoạn lại không biết gì cả, hắn chỉ biết làm thế nào để bắt cá lột tôm thôi.
May mắn là có Độc Cô Tiếu Ngu, Quân Lan Chu cùng hai huynh đệ của Đỗ Khiếu Phong hỗ trợ, tuy rằng bọn họ cũng không hiểu nhưng ít nhất bọn họ là người một nhà có thể tín nhiệm, mọi người vừa mò mẫm, vừa học tập, cuối cùng ở trước ngày mồng tám tháng chạp, tất cả đều đã vào quỹ đạo! Vì thế, Độc Cô Tiếu Ngu cùng Quân Lan Chu liền nhanh chóng trở về Tân Thùy ăn mừng năm mới.
“Đem Thiệu nhi đưa cho mẹ!”
Sau bữa ăn tối, người một nhà nói chuyện phiếm một lát, tất cả đều tự động trở về phòng, đứa nhỏ trong lòng Mặc Nghiễn Tâm lại được Đỗ Cầm Nương ôm đi.
“Nương như vậy không được! Nếu nửa đêm thằng bé tỉnh dậy khóc …”
“Thằng bé đã lớn như vậy rồi, nửa đêm rất ít khi tỉnh dậy khóc náo loạn. Huống chi…” Đỗ Cầm Nương yêu thương hôn nhẹ lên hai má hồng non nớt của đứa cháu yêu. “Nếu nửa đêm nó có tỉnh dậy, ta tình nguyện nó khóc nháo chúng ta, không nên quấy rầy đến các con, để khỏi gây trở ngại cơ hội ôm đứa cháu thứ hai của ta!” Không nghĩ tới mẫu thân sẽ nói ra những lời nói rõ ràng như vậy, Mộ Dung Tuyết cùng với hai anh em Đỗ Khiếu Phong lại còn cười to, khiến cho Mộ Dung Vũ Đoạn không khỏi xấu hổ đỏ mặt.
“Nương!!!”
“Được rồi, quyết định như vậy đi! Sau này Thiệu nhi sẽ ngủ chung với chúng ta! Được rồi, các con đi nghỉ ngơi đi!”
Đỗ Cầm Nương vừa nói dứt lời liền cùng Mộ Dung Vấn Thiên đi trở về phòng nghỉ, Mộ Dung Vũ Đoạn bất đắc dĩ đành phải cùng thê tử trở về phòng.
“Nghiễn Tâm?”
Mặc Nghiễn Tâm đem chung trà đặt trên bàn sách, sau đó đưa mắt nhìn hắn.
“Ta đang nghĩ…” Mộ Dung Vũ Đoạn đặt tay lên sách vở, không mở ra, trầm ngâm “Đại ca trước khi đi từng nhắc nhở ta và cha, chúng ta nên thuê vài nô bộc, tỳ nữ đến hỗ trợ. Khi đó ta và cha cũng chưa suy nghĩ tới, bởi vì…”
Mặc Nghiễn Tâm im lặng nhìn hắn.
“Ừ, bị nàng đoán đúng rồi!” Mộ Dung Vũ Đoạn có điểm ngại ngùng nói “Chúng ta có thói quen tự làm tất cả mọi việc, nên cảm thấy không cần thiết phải lãng phí tiền thuê nô bộc, cho nên…” Mặc Nghiễn Tâm lắc lắc đầu.
“Đúng vậy, tình huống hiện nay so với trước kia không giống nhau!” Mộ Dung Vũ Đoạn đồng cảm gật đầu. “Một tòa nhà lớn như vậy, chỉ dựa vào vài người chúng ta căn bản là không thể chăm sóc cho chu toàn…” Ngoài Lưu Ly các cùng Lưu Ly phường ra, Mộ Dung gia cũng đồng thời mua lại một số điền sản trước đây, trong đó có Mộ Dung Phủ ở cạnh sông Tần Hoài cực kỳ rộng lớn, ba mặt trong phủ có núi giả, hồ nước, còn có dòng suối chảy qua, có rừng trúc, trang trí cực kỳ thanh lịch, nhưng mà lại có rất nhiều hành lang gấp khúc, người không quen thường chỉ cần đi qua hai hành lang liền bị lạc đường.
Cái này cũng có thể coi như một biện pháp tốt phòng trộm cướp, trộm cướp leo tường vào, vẫn chưa tìm được bảo vật thì đã phải bắt đầu kêu cứu rồi.
Nhưng dù vậy, để chăm sóc tất cả cũng rất là hao tốn công sức, vài người trong nhà căn bản là không thể làm xuể, thế nào cũng phải thuê vài nô bộc cùng tỳ nữ đến hỗ trợ.
“Trước mắt, chúng ta cũng chỉ có thể sửa sang lại chỗ ở của chúng ta, còn sân lầu cùng vườn tược các nơi khác đều đang để hoang phế thực là không tốt!” Mộ Dung Vũ Đoạn suy nghĩ sâu xa rồi tiếp tục nói: “Nếu mà có bọn đạo chích lẩn trốn vào, chúng ta sẽ không biết…”
Mặc Nghiễn Tâm khẽ quay đầu liếc mắt về phía các phòng ngoài.
Mộ Dung Vũ Đoạn hiểu ý gật đầu “Đúng vậy, còn có cha cùng mẹ, vất vả hơn nửa đời người, bọn họ cũng nên được hưởng phúc! Nàng cũng vậy, trong hai năm nay, thật sự là đã làm khổ nàng. Ở trong phạm vi năng lực của ta, ta cũng hy vọng có thể mang đến cho nàng một cuộc sống tốt hơn…” Mặc Nghiễn Tâm lại lắc đầu.
“Nàng đừng nói là nàng không cần!!!” Mộ Dung Vũ Đoạn vươn tay kéo nàng đến gần, để nàng giống như con mèo nhỏ nằm gọn ở trong lòng mình, trìu mến ôm nàng khẽ nói: “Bắt đầu từ ngày nàng gả vào Mộ Dung gia, nàng đã phải chịu khổ, ta thực cảm kích nàng! Ta cảm thấy mình thật may mắn mới có thể cưới được một thê tử tốt như vậy, nhưng mà ta cũng rất đau lòng! Ta áy náy rằng mình đã không thể cho nàng cuộc sống thoải mái hơn, hiện tại đã có cơ hội đó, nàng đừng nên lại để ta phải áy náy với nàng, được không?”
Mặc Nghiễn Tâm ngắm nhìn hắn một chút, mắt đẹp hạ xuống, không có ý kiến.
“Cảm ơn nàng!” Mộ Dung Vũ Đoạn thấp giọng, khẽ hôn lên mái tóc nàng, nhẹ nhàng nói: “Ngày mai ta sẽ nói chuyện cùng cha!!!”
Ở trong lòng hắn, Mặc Nghiễn Tâm mềm mại dịu dàng, đôi má lúm đồng tiền xinh đẹp tuy vẫn lạnh lùng không thay đổi nhưng lại tỏa ra một dáng vẻ nữ tính tinh khiết nhu nhược, một bộ dáng kiều mị, mê người lạ thượng, nhất thời, khiến Mộ Dung Vũ Đoạn bị quyến rũ đến khó có thể ức chế được dục tình nam nhân của mình.
“Nghiễn Tâm?”
“Mặc Nghiễn Tâm ngước đôi mắt đẹp nhìn hắn.
“Thiệu nhi đang ở cùng nương, sẽ không quấy rầy chúng ta…”
Mặc Nghiễn Tâm chớp chớp mắt, không nói.
Vì thế Mộ Dung Vũ Đoạn đưa hai tay đem nàng ôm vào lồng ngực, đứng dậy bước nhanh về hướng giường ngủ…
Đêm đông trời lạnh như băng, trong phòng lại là triền miên ấm áp, xuân sắc vô cùng.
Lễ Nguyên Tiêu qua đi, Độc Cô Tiếu Ngu lại đi đến Kim Lăng Mộ Dung gia.
“Ngươi là ai?”
“Chào mừng Độc Cô công tử, nô tỳ là Tĩnh Lan của Tĩnh Nghiên Hiên!”
“Là tỳ nữ mới tới à, thiếu gia của các ngươi đâu?”
“Đang ở Tĩnh Nghiên Hiên”.
“Đó là ở đâu nhỉ?”
“Nô tỳ dẫn đường cho ngài!”
“Không cần, nói cho ta biết đi đến đó như thế nào là được rồi!”
“Mời Độc Cô công tử theo đường này đi qua hành lang gấp khúc, rồi qua cái đình kia quẹo trái, sau đó đi qua Tuyết Nguyệt lâu, rồi…” tỳ nữ còn nói thêm một lúc nữa “… Sau đó đi qua hành lang cuối cùng là tới!”
“… Hay là ngươi dẫn ta đi thì tốt hơn!” Năm ngoái, hắn cùng gia đình Mộ Dung gia đều ở tại tòa nhà đằng trước, năm sau đến thăm, cả tòa nhà đều được sửa sang lại rất tốt, mọi người đều có khu nhà riêng, hắn không biết phải chạy đi đâu tìm người, hiện tại nhìn thấy thì tòa nhà này giống như còn lớn hơn thành Kim Lăng!!!
“A, muội phu đang luyện võ à?”
Tại Tĩnh Nghiên Hiên, Mộ Dung Vũ Đoạn một thân trang phục nhẹ nhàng, đang lặp lại luyện tập một bộ chiêu thức võ học phiền phức, còn Mặc Nghiễn Tâm thì đứng một bên “hướng dẫn”.
Không biết là nàng làm như thế nào “hướng dẫn” Muội phu đây!
Độc Cô Tiếu Ngu thật sự muốn hỏi Mặc Nghiễn Tâm một chút về vấn đề này, nhưng… Quên đi! Dù sao nàng có “nói” hắn cũng “Nghe” không hiểu, hỏi cũng như không.
“Đại ca, là Nghiễn Tâm thúc giục ta tập luyện nhiều hơn!”
“Vậy, ngươi đã luyện tới đâu rồi?”
“Vẫn còn đang ở giữa…” Mộ Dung Vũ Đoạn khiêm tốn nói, chợt dừng lại, hạ mắt xuống, Mặc Nghiễn Tâm nhẹ nhàng đặt tay lên tay hắn, hai người nhìn nhau một lát, hắn thẹn thùng khẽ ho khụ khụ mấy tiếng “A… Nghiễn Tâm nàng nói tư chất của ta có thể…” Hắn lại hạ mắt liếc nhìn Mặc Nghiễn Tâm một chút, nàng liền bóp chặt tay hắn một chút “À…cũng không tệ lắm… Ưm, tốt lắm… a, là tuyệt hảo…” Mau mau nói xong một chút, nếu không thì cánh tay hắn sẽ bị nhéo thành một khối xanh tím mất!!!
Độc Cô Tiếu Ngu suýt chút nữa là cất tiếng cười to “Ta hỏi muội phunè, Tiểu Tâm đang nói những gì, đến tột cùng ngươi làm sao hiểu được?” Vẫn là nhịn không được lên tiếng hỏi, tuy nhiên hắn hỏi Mộ Dung Vũ Đoạn, hẳn là hắn có thể nghe hiểu được đáp án chứ!!!?
“Này… này…” Mộ Dung Vũ Đoạn vẻ mặt khó xử nói “Ta cũng không biết phải giải thích như thế nào, chỉ là…chỉ là… Ta chỉ là biết vậy thôi…”
Nói được nửa ngày, thế nhưng lại ra một cái đáp án như gặp quỷ vậy, Độc Cô Tiếu Ngu không khỏi đảo cặp mắt đã trắng dã của mình.
“Nói chung là ngươi có thể hiểu được, nhưng không thể diễn giải được, đúng không?”
Mộ Dung Vũ Đoạn khẽ gật đầu. “Chính là như vậy!”
Khá lắm, chính là như vậy!
Độc Cô Tiếu Ngu nở nụ cười, càng lúc càng cảm thấy muội muội cùng với muội phu thật đúng là một đôi tuyệt phối! “Tốt, vậy thì nói cho ta biết, ngươi đã luyện tập đến đâu rồi? Không cần khiêm tốn, ta muốn nghe lời nói thật!”
Mộ Dung Vũ Đoạn hơi suy nghĩ một chút “Hiểu được thì tám phần, Thuần thục thì khoảng sáu phần!”
“Nhanh như vậy? Thời gian mới bao lâu…” Độc Cô Tiếu Ngu giật mình nhìn về hướng Mặc Nghiễn Tâm, nàng nhìn lại hắn, gật gật đầu. hắn lại kinh ngạc nói “Xem ra Tiểu Tâm nói tư chất của ngươi tuyệt hảo, cũng không phải là tùy tiện mà nói ra đâu!”
Bề ngoài hắn bình thường, nhưng khả năng bên trong thì tuyệt đối không bình thường chút nào!!!
“Ta chỉ là người có thú vui đọc sách!” Mộ Dung Vũ Đoạn tự nhận mình bề ngoài bình thường, tư chất cũng tương đương bình thường, nhưng hắn từ trước đến nay luôn luôn thích đọc sách, khi hắn nghiên cứu bản sách kia thì rất tập trung, lại còn chuyên tâm gấp bội, nên tự nhiên là có thể hiểu được nhiều hơn, hắn tin tưởng là như vậy!!!”
Chuyện này cùng với đọc sách thì có quan hệ gì??? Độc Cô Tiếu Ngu nghi hoặc trong lòng, tuy nhiên lại không có nói ra “Như vậy, cái mà ngươi thiếu chính là kinh nghiệm!”
Mộ Dung Vũ Đoạn giật mình “Kinh nghiệm cái gì?”
“Kinh nghiệm về cách xử sự trong giang hồ” Độc Cô Tiếu Ngu thần bí mím môi cười “Cho nên, muội phu à, ta có vài việc này ngươi có thể giúp ta được không?”
“Đại ca, xin cứ dạy bảo!”
“Có vài việc phiền toái, muốn nhờ ngươi giúp ta xử lý một chút…”
Lại một lần nữa, hai người lại cùng nhau cưỡi ngựa lên đường. Nhưng lần này, Mộ Dung Vũ Đoạn lại rất không yên lòng, rủi không cẩn thận, làm không tốt liền phải chạy thẳng đến Tây Thùy đi bái kiến Nhạc Phụ, Nhạc Mẫu đại nhân.
“Ta đi một mình là được rồi, vì sao đại ca lại kiên trì muốn nàng đi cùng tachứ? Không cần thiếtđâu!”
Hạ mắt xuống, Mặc Nghiễn Tâm lại nhéo hắn một cái, bốn mắt nhìn nhau một lát.
“Cái kia thì đương nhiên, nàng đi qua giang hồ…” Lại nhéo hắn.
“Là nàng không chạy qua giang hồ, chỉ là đi theo đại ca, nhị ca rời khỏi nhà, dù vậy, kinh nghiệm giang hồ của nàng so với ta thì phong phú hơn, nhưng mà ta cũng không có ngốc lắm…”
Lại liếc hắn.
“Tốt tốt tốt, nàng không phải là nói ta ngốc”. Từ đêm hôm đó, nàng đem nguyên nhân không nói lời nào nói cho hắn biết xong, liền trở nên rất yêu thích liếc hắn, nhéo hắn khi mà nàng không đồng ý với lời hắn nói, nhưng, hắn cũng không ghét, bởi vì nàng nhéo hắn cũng không đau, ngược lại lại làm cho người ta có cảm giác thân thiết như là nàng đang làm nũng. “Nhưng…”
Hai mắt Mặc Nghiễn Tâm thẳng tắp nhìn hắn.
“Không không không, ta không phải không thích nàng đi theo ta, chỉ là…” Mộ Dung Vũ Đoạn cực lực phủ nhận “Lần này đi phải chạy qua rất nhiều nơi, ta không muốn nàng đi theo ta vất vả. Huống chi đại ca nhờ ta đi giải quyết chuyện rắc rối ở chỗ sơn trại thổ phỉ, Đầu lĩnh thổ phỉ kia chắc võ công cũng không ít, ta lo lắng bảo vệ nàng không đủ chu toàn, lỡ có sơ xuất gì làm nàng bị thương, ta đây…”