Mặc dù mọi chuyện ở công ty đều được giải quyết, nhưng người để kí tên phê duyệt lại chẳng thấy đâu cả, trợ lý của Thành Vân lúc này mới phát hiện, ngoài tên và số điện thoại của cấp trên thì mình chẳng biết được gì khác. Bây giờ Thành Vân tắt điện thoại, cậu ta cũng không có cách nào tìm được cô.
Ba ngày sau khi Thành Vân bỏ đi, trợ lý bắt đầu tự giác đưa hết giấy tờ qua cho Quách Giai, khiến người vốn nhàn nhã như cô lại phải chịu trận một cách khó hiểu.
Thôi Lợi Văn nhìn Quách Giai mặc đồ công sở, mang giày cao gót, ngày nào cũng làm thêm đến khuya bèn cảm thán một câu: “Thật hiếm có nhỉ!”
Quách Giai mệt mỏi ngồi phịch xuống giường.
“Anh tưởng em muốn à?!”
Thôi Lợi Văn bĩu môi.
Quách Giai bò dậy, nói với chồng: “Chuyện này rất lạ nhé!”
“Sao vậy hả?”
“Điện thoại di động, điện thoại bàn đều không gọi được, đến tận nhà cô ấy cũng chẳng thấy ai. Gọi điện thoại cho Lý Vân Sùng, vừa nhắc đến Thành Vân thì miệng anh ấy kín như bưng, thấy thái độ của anh ấy như thế, em cũng không dám hỏi tiếp. Anh nói xem, có phải hai người họ cãi nhau không?”
“Sao lại cãi nhau?”
“Em đâu biết được chứ!”
Thôi Lợi Văn vắt chân ngồi xem báo, Quách Giai nằm trên ghế sa lon, đá anh ta một cái, Thôi Lợi Văn bị đau, hít hà một tiếng: “Sao vậy?!”
“Công ty của bọn em đang gặp việc nghiêm trọng như thế mà sao thái độ anh lại vậy hả?!”
Thôi Lợi Văn bật cười: “Công ty của bọn em? Em đừng chọc cười anh!” Anh ta lật tờ báo, lại chăm chú xem những việc lớn tầm cỡ quốc tế của mình: “Vốn chỉ là đồ chơi cho đám phụ nữ thôi, còn tưởng là công ty thật à?”
Quách Giai hơi không vui.
“Anh nói gì vậy, cái gì mà là đồ chơi cho phụ nữ?” Cô che tờ báo lại “Nói cho rõ xem nào!”
Thôi Lợi Văn chu môi, dáng vẻ như đang nhận sai: “Ôi thôi anh nói sai rồi, đừng nóng, dù sao cũng không liên quan đến em.”
Thôi Lợi Văn chỉ đồng hồ treo trên tường: “Anh nói này bà cô ơi, em xem bây giờ là mấy giờ rồi?” Anh ta vẫn chỉ về phía chiếc đồng hồ quả lắc, nó đang kêu vang, báo hiệu đã mười một giờ.
Quách Giai không thèm nhìn, cáu kỉnh đi lấy chiếc áo đang treo trên giá. Thôi Lợi Văn ngó theo: “Đừng làm loạn nữa mà, ngày mai anh còn phải đi làm nữa.”
“Không cần anh đi cùng!”
Đây mà là dáng vẻ không cần mình đi cùng sao, tối nay nếu mình không đi thật, chẳng biết còn bị lải nhải bao lâu nữa. Thôi Lợi Văn thầm oán trách, chậm rãi xếp tờ báo lại, từ từ đứng dậy khỏi ghế sa lon.
“Nào, chúng ta cùng đi vậy.”
“Không phải anh bảo không đi à?”
“Anh sợ em không biết tốt xấu, hỏi bậy bạ với Lý Vân Sùng!”
Sau khi ra khỏi nhà rồi lên xe, Quách Giai mới nhớ đến: “Anh nói xem Lý Vân Sùng giờ có đang ngủ không?”
Thôi Lợi Văn cười lạnh: “Giờ em mới nhớ ra à, không phải vừa rồi hăng hái lắm sao?”
Quách Giai lườm anh ta một cái.
“Không sao.” Thôi Lợi Văn mở đèn xi nhan: “Chắc chắn chưa ngủ đâu.”
“Sao anh biết?”
Thôi Lợi Văn liếc mắt, ánh đèn đường bên ngoài chiếu vào khiến vẻ mặt anh ta trông hơi bí hiểm: “Đàn ông hiểu đàn ông thôi, anh ta ấy à…”, Thôi Lợi Văn dừng một chút, đầu tựa vào ghế lái, nói: “Lý Vân Sùng này ấy mà, em có thể luôn cảm thấy anh ta là người vững như thái sơn, nhưng thật ra là vì anh ta chưa gặp phải chuyện khiến anh ta phải để ý thôi. Nếu gặp thật, chắc anh ta còn bôc phát tức giận hơn bất cứ ai khác đấy!”
“Anh nói về Thành Vân à?” Quách Giai nhớ đến Thành Vân đang mất tích, không kìm được nỗi căng thẳng. Trong lòng thấy hơi khó chịu, cô bỗng lạnh lùng nói: “Nếu quả thật Thành Vân đã trở mặt với anh ta, vậy thì cũng đáng đời anh ta! Thành Vân bị anh ta liên lụy bao nhiêu năm, anh ta lại chẳng có hứa hẹn gì cả. Làm gì có cô gái nào chịu được chứ!”
Thôi Lợi Văn không nhịn được liếc mắt sang: “Cái gì mà “liên lụy bao nhiêu năm”? Có tổn thất gì thì mới gọi là liên lụy, cô ta có tổn thất gì đâu chứ?”
“Mười năm cơ đấy!”
“Aizz, anh phát hiện phụ nữ các em rất thú vị, em nói cứ như nếu cô ta không đi theo Lý Vân Sùng thì có thể mãi mãi giữ được vẻ thanh xuân ấy à. Thời gian nào có dừng lại bao giờ, ở chung với ai mà chẳng phải già đi chứ?” Thôi Lợi Văn nói xong, cũng hơi cao giọng: “Còn về tổn thất, cô ta trèo lên được cành cao, mà trèo tài giỏi như thế thì tổn thất cái gì, nếu không có Lý Vân Sùng, những năm qua cô ta có là thá gì đâu?”
Thôi Lợi Văn nói rồi nghiêng mặt qua một bên, phần thịt bên gò má bên phải hơi dồn lại, đôi mắt sau mắt kính híp thành một đường. Mặc dù tuổi anh ta không lớn lắm, nhưng đã thấy rõ nếp nhăn ở khóe mắt, cứ như anh ta vốn có vẻ mặt như thế từ lâu rồi vậy.
Quách Giai ở bên cạnh chỉ lạnh lùng nhìn, Thôi Lợi Văn nói: “Anh nói sai gì à?”
Quách Giai quay đầu đi: “Em biết anh không hề tôn trọng cô ấy.”
“Không phải là vấn đề có tôn trọng hay không.” Thôi Lợi Văn lấy điếu thuốc ra, anh ta là một bác sĩ, luôn chú ý giữ gìn sức khỏe, rất ít khi hút thuốc, hôm nay là một ngoại lệ.
“Phụ nữ bọn em không nhìn xa trông rộng, rất dễ bị che mắt, có nhiều chuyện em không biết được đâu.”
Quách Giai hỏi: “Em không biết cái gì?”
Thôi Lợi Văn im lặng, Quách Giai gào to lên: “Em không biết cái gì?!”
Thôi Lợi Văn hiển nhiên không ngờ cô lại gào lớn như vậy. Phụ nữ thật đúng là biết dọa người khác, cho đến trước khi cô ấy gào lên, bạn không tài nào biết cô ấy đang giận đến mức nào. Thôi Lợi Văn bị cô gào to khiến cánh tay mềm nhũn, vội nắm chặt tay lái.
“Em la hét với anh làm gì?!”
“Em không biết cái gì?”
Quách Giai nổi bướng, không chịu thôi, gặng hỏi tiếp: “Anh có chuyện gì giấu diếm em?”
Thôi Lợi Văn không kìm được, cười lạnh, anh ta dập điếu thuốc lá, thở mạnh, hai luồng khói bay ra từ mũi, dường như đã hạ quyết tâm làm gì đó.
“Nào, đến gần đây!” Đúng lúc đèn đỏ, dừng xe lại, Thôi Lợi Văn ngoắc tay với Quách Giai. Rõ ràng trong xe chỉ có hai người, nhưng lại cứ phải nhích lại gần mới chịu nói.
Cũng không còn cách nào, bí mật ấy mà, cũng giống như mấy vụ bê bối đều phải thật cẩn thận.
Quách Giai đến gần, môi anh ta kề sát vào tai cô, nói một câu đơn giản.
Cánh môi rời đi nhưng tai Quách Giai thì vẫn bất động tại chỗ.
Một lúc lâu sau, khi xe bắt đầu chạy, Quách Giai mới quay phắt lại, nhìn Thôi Lợi Văn đang rất thản nhiên.
“Anh nói cái gì?”
Thôi Lợi Văn biết chắc cô đã nghe rõ, nhưng vẫn muốn mình phải lặp lại lần nữa.
“Có gì nói nấy, là không làm được chứ sao nữa!”
Quách Giai ngẩn người, Thôi Lợi Văn nói rõ hơn cho cô biết “Yếu sinh lý chứ sao nữa!” Một bí mật động trời vừa được nói ra khỏi miệng, Thôi Lợi Văn cảm thán lắc lắc đầu, lại chậc chậc thêm hai tiếng, như muốn nắm chặt lấy cái vận mệnh hay thay đổi này.
Quách Giai trừng mắt, càng nghĩ càng thấy khó tin: “Sao có thể chứ…?”
“Sao lại không thể ? Anh là bác sĩ của anh ta, sao anh không biết?”
“Vậy sao anh không nói cho em biết?”
“Thông cảm đi, đấy chẳng phải chuyện vinh quang gì, mà miệng phụ nữ bọn em lại không kín tiếng gì cả.”
Quách Giai cười khẩy: “Em nghe được bí mật này từ miệng một người đàn ông đấy!”
Thôi Lợi Văn liếc cô: “Không phải là do em hỏi anh sao, nếu không trả lời, đêm nay anh đừng hòng ngủ được.”
“Thành Vân có biết không?”
“Xì!” Thôi Lợi Văn hơi tức cười nhìn cô: “Em đoán xem cô ta có biết không? Em quá ngây thơ rồi, em có xuất thân tốt, không hề chịu chút khổ sở nào, trông thì có vẻ khôn khéo đấy, nhưng lại không biết ngoài kia có biết bao nhiêu chuyện dơ bẩn! Em không rõ người bạn này của em là hạng người gì đâu, anh không nói với em chỉ vì sợ em ghê tởm thôi.”
Quách Giai nheo mắt lại.
Đồng hồ cát được đảo lại, từng bí mật được tiết lộ. Thôi Lợi Văn lại nói thêm: “Cô ta quả thật cho rằng mình là khay cơm, tự cho là mình hay, dám bỏ Lý Vân Sùng… Đúng là không biết trời cao đất rộng, anh nói cho em biết, không tới mấy ngày nữa cô ta lại phải biết điều mà trở lại thôi.” Nói đến đây, anh ta hừ lạnh: “Ăn nhờ ở đậu thì phải chịu đựng, làm sao để leo được lên cao như thế, anh chả biết tỏng hết rồi sao, còn giả bộ cái gì chứ!”
Quách Giai xa lạ nhìn Thôi Lợi Văn: “Hai chúng ta đang nói đến cùng một người sao?”
“Sao lại không? Em cho rằng cô ta thanh cao lắm à?” Ánh mắt Thôi Lợi Văn nghiêm túc hẳn: “Anh cũng không muốn nói cho em biết những chuyện cô ta đã làm.”
“Anh nói đi!” So với Thôi Lợi Văn, giọng nói của Quách Giai vô cùng bình tĩnh: “Nói đi, cô ấy đã làm những gì?”
Thôi Lợi Văn nhìn thoáng qua Quách Giai, bị ánh mắt không tin tưởng và thái độ của cô kích thích, duỗi ngón tay ra: “Người phụ nữ này sau khi bợ đỡ Lý Vân Sùng, còn ra ngoài tìm bao nhiêu người đàn ông khác em có biết không?”
“Làm sao em biết được chứ!”
” Con mẹ nó, đúng là bị vạn người cưỡi!” Vẻ mặt Thôi Lợi Văn khinh bỉ, lại bỗng nhiên như nhớ đến điều gì, thích thú cười ra tiếng.
“Tuy bên dưới của Lý Vân Sùng không tốt nhưng phần trên lại rất tốt, đầu óc lại càng ghê gớm hơn, đã sớm đoán trước được tất cả, chuẩn bị làm một việc ghê gớm.”
“Chuẩn bị gì?”
Thôi Lợi Văn nhìn cô: “Thật ra thì anh và Lý Vân Sùng vốn đã sớm biết nhau, cũng đã có giao thiệp từ lâu, chỉ vì ngại mặt mũi của anh ta, nên anh mới không nói cho em biết anh là bác sĩ chủ trị của anh ta thôi.”
“Vậy thì sao?”
Đồng hồ cát đã được xoay chuyển, chuyện gì mà không thể đây.
“Phải mấy năm sau đó anh ta mới chân chính ở cùng Thành Vân, khi đó em có nhớ anh đã được anh ta mời đến để dùng cơm với hai người họ không?”
Quách Giai hình như có chút ấn tượng, đã là chuyện rất nhiều năm về trước rồi.
Thôi Lợi Văn nói tiếp: “Khi đó Lý Vân Sùng bảo muốn Thành Vân làm kiểm tra, nhưng thật ra là muốn anh lén lút đặt vòng* cho cô ta.”
0
Quách Giai đột nhiên trợn to mắt.
Thôi Lợi Văn nhún nhún vai, vẻ mặt bình thản, cho cô thời gian để có thể tiếp nhận mọi chuyện.
Quách Giai thật sự như lần đầu tiên hiểu rõ được người bên gối của mình, cô chậm rãi nói: “Lén lút?…Đặt vòng?…”
Thôi Lợi Văn hừ một tiếng: “Đúng vậy, không phải em nói Lý Vân Sùng có nhiều…” bốn chữ sau còn chưa kịp nói ra, một cánh tay từ bên cạnh trờ tới, đột nhiên nắm chặt lấy tay lái.
Hướng đi của xe lập tức bị thay đổi, tốc độ xe mặc dù không nhanh nhưng cũng khiến trái tim Thôi Lợi Văn suýt rơi ra ngoài.
“Em làm gì vậy?” Anh ta quát lên, đẩy Quách Giai ra. Cũng may nửa đêm nên đường vắng xe, Thôi Lợi Văn đổ đầy mồ hôi lạnh, vội tấp xe vào ven đường. Vì vừa mới xuống khỏi cầu vượt, không có chỗ dừng xe, Thôi Lợi Văn cắn răng không tuân theo luật giao thông, quẹo vào một con đường nhỏ. Sau khi ngừng xe, anh ta còn cảm thấy không đủ an toàn, bèn rút chìa khóa ra, sau đó mới quay sang hét lên với Quách Giai: “Em có biết rất nguy hiểm không?! Em nổi điên gì vậy?!”
Quách Giai không quan tâm, mở cửa xe đi ra ngoài. Thôi Lợi Văn thấp giọng mắng một câu, vội đuổi theo.
“Đừng làm loạn!” Anh ta kéo áo Quách Giai lại: “Đây cũng không phải chuyện của chúng ta, nghe rồi thì thôi, sao em lại phải tức giận, đáng sao?”