Khi Tống Mạch ôm Đường Hoan rẽ tới chỗ ngoặt, Tống Lăng từ phía đối diện đi tới.
Đường Hoan phát hiện cơ thể Tống Mạch lập tức cứng lại, nàng cười trộm, làm bộ như không nhìn thấy Tống Lăng cọ cọ trong lòng hắn, thanh âm cao thấp vừa phải: “Nhị gia sao lại không đi ?” Nàng cũng muốn xem xem, hai huynh đệ này có thể tiếp tục diễn tiếp hay không.
Tống Mạch vội muốn thả nàng xuống.
Đường Hoan ôm cổ hắn không buông tay: “Nhị gia đưa ta về phòng đi!”
“Ta…”
“Nhị đệ, còn đứng ở đó lằng nhằng cái gì? Tối nay đệ muội bị sợ hãi, đệ đưa nàng đi qua tiện thể ngủ lại ở bên kia luôn đi, không cần về tiền viện nữa.” Tống Lăng đứng ở cách đó không xa, thanh âm lành lạnh bình tĩnh, khuôn mặt ẩn trong bóng đêm nhìn không rõ lắm.
“Đại, đại ca?” Đường Hoan khiếp sợ nhìn lại phía bên kia, đầu vừa xoay được một nửa vội quay nhanh trở lại, sốt ruột thúc giục nam nhân ôm nàng: “Nhị gia, chúng ta đi nhanh đi!” Vụng trộm véo Tống Mạch một cái, chủ yếu là tỏ ý thẹn quá hóa giận.
Tống Mạch nhịn đau, ánh mắt lại thuỷ chung nhìn chằm chằm Tống Lăng bên kia, “Tống…”
Tống Lăng dường như có thể đoán được hắn muốn nói cái gì, vừa đi về phía trước vừa lạnh giọng khiển trách: “Nhị đệ, tình huống hôm nay đặc thù, về sau đệ nên chú ý một chút, đừng ở bên ngoài động chân động tay với đệ muội, truyền ra ngoài danh tiếng Tống gia chúng ta cũng không dễ nghe, da mặt của đệ muội cũng chịu không nổi. Được rồi, ta về phòng, đệ và đệ muội cũng đi ngủ sớm một chút đi.”
Mắt thấy gã sắp đi, Tống Mạch lại không có cách nào nhẫn nại việc làm bậy này của đệ đệ, không cho Đường Hoan phản đối liền thả người xuống đất, sải bước chạy về phía Tống Lăng, nắm cổ tay gã kéo ra chỗ xa xa. Xác định Đường Hoan không nghe được, hắn mới đẩy mạnh người lên vách tường, thấp giọng quát: “Nhị đệ, ngươi đừng quá phận! Chuyện trước đó ta cũng không muốn xen vào nữa, bây giờ nàng bằng lòng sống với ngươi, ngươi lập tức đi qua tìm nàng, về sau đối xử tốt với nàng!”
So với cơn tức giận của hắn, Tống Lăng quả thực giống như người không có việc gì, sửa sang lại áo xống, cũng có chút bất ngờ hỏi hắn: “Hải Đường bằng lòng rồi? Bởi vì nhìn thấy đại ca lêu lổng cùng nha hoàn, nàng đầu tiên là hết hy vọng với đại ca, sau đó lại thích “ta” mà đại ca giả trang, cho nên bằng lòng? Đại ca, vậy huynh nên dạy ta trước là huynh dỗ nàng thế nào, tránh cho lát nữa ta lộ ra sơ hở, nàng lại muốn tìm cái chết.”
Trong lời nói tràn đầy vẻ châm chọc.
Tống Mạch làm sao không hiểu, hắn nhìn về phía bên cạnh, giọng buồn bực nói: “Nhị đệ, đệ bảo ta chứng minh ta không có tình cảm với đệ muội, tối nay ta đều làm được rồi, cho dù đệ muội động tâm với ta, bây giờ cũng đã chết tâm …”
“Đại ca, huynh không cần phải nói, ta chỉ bảo huynh làm tiếp một chuyện.” Tống Lăng cười cắt ngang lời hắn, “Đại ca, ta tin rằng Hải Đường hết hy vọng với huynh, nhưng ta không tin huynh hết hy vọng với nàng. Đêm nay huynh giả dạng thành ta ở chung một phòng với nàng, nếu huynh có thể làm được không chạm vào nàng, ta sẽ hoàn toàn tin tưởng huynh, sau này ở nhà đối tốt với Hải Đường, bên ngoài ngoan ngoãn nghe huynh nói, thế nào?”
“Nàng là thê tử của ngươi, ngươi như vậy có còn là người không?” Tống Mạch nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lại đánh gã một bạt tai. Gã coi nàng trở thành cái gì?
Tống Lăng cười cười, vỗ vỗ bả vai hắn nói: “Đại ca đừng nóng giận, huynh lại dung túng ta một lần đi, chủ yếu là trên cổ ta bị nha hoàn kia cào mấy cái, ta sợ bị Hải Đường nhìn ra được. Không thể đi cùng nàng, nàng cũng ỷ lại vào “Ta” như vậy, ta sợ nàng nghĩ nhiều, vạn nhất dựa vào dấu vết để lại nhận ra hai chúng ta liên thủ lừa nàng, nàng còn không một lòng muốn chết? Đại ca tốt, chỉ đêm nay, chỉ cần huynh không chủ động, Hải Đường khẳng định sẽ không làm cái gì với huynh. Huynh an an ổn ổn ngủ một giấc, vừa chứng minh huynh thật sự sẽ không bị Hải Đường hấp dẫn làm ra chuyện có lỗi với ta, vừa thay ta thể hiện tốt ở trước mặt Hải Đường, đây không phải là một công đôi việc sao? Đại ca yên tâm, sáng mai ta chắc chắn sẽ đổi lại với huynh.”
“Đệ…”
“Đại ca, hay là huynh không dám? Sợ mình không nhịn được? Nếu là như thế, ta cũng không miễn cưỡng huynh, bây giờ ta liền đi qua, không nói hai lời muốn nàng trước, sau đó cho dù nàng nhận ra được ta không phải là Nhị gia vừa an ủi nàng kia, nàng hoặc là chết, hoặc là hết hy vọng hầu hạ ta, dù sao cũng là người của ta rồi.” Tống Lăng đắc ý nói, nhấc chân muốn đi trở về.
Tống Mạch túm lấy gã, giọng nói lạnh như băng: “Tống Lăng, như lời ngươi nói, ta ở cùng nàng một đêm. Nhưng sau này nếu ngươi dám ép buộc nàng phụ bạc nàng, cho dù ngươi là đệ đệ ruột của ta, ta cũng quyết không tha cho ngươi.”
Tống Lăng cười ha hả, “Đại ca, cuối cùng huynh cũng thừa nhận huynh thích nàng rồi, nếu không cần gì quan tâm…”
“Ta dù thích nàng, nhưng ta sẽ không chạm vào thê tử của đệ đệ ta, Tống Lăng, thu lại suy nghĩ đáng khinh này của ngươi đi.” Tống Mạch hất tay gã ra, bước chân nặng nề rời khỏi.
Tống Lăng nhìn hắn rời đi, một lần nữa dựa vào trên vách tường, giơ tay sờ cằm.
Thực ra, gã càng mong đợi đêm nay đại ca cầm thú một lần muốn nàng. Như vậy, thứ nhất gã có thể cùng đại ca hưởng dụng nàng, thứ hai, đại ca có nhược điểm rơi vào trong tay gã, đến lúc đó gã lại ra ngoài lêu lổng, đại ca cũng không có sức đâu mà quản gã.
Đại ca giữ quy củ cũng không sợ, gã sẽ nghĩ cách thúc đẩy việc tốt của hai người. Cơ hội “một công đôi việc” như vậy, làm gì có chuyện hắn bỏ qua.
Bên kia, Tống Mạch vừa trở lại cửa viện, chỉ thấy nàng ngồi xổm một chỗ, thấy không rõ bộ dáng, nhưng lại nghe rõ tiếng nức nở nén nghẹn truyền đến.
“… Hải Đường, nàng làm sao vậy?” Hắn vội chạy tới, suy nghĩ một chút, vẫn là chủ động đưa tay ra nâng nàng lên.
Đường Hoan ngẩng đầu, đánh giá hắn một lát, có chút không rõ ràng hỏi: “Nhị gia?”
Tống Mạch gật đầu, vừa muốn nói chuyện, nữ nhân đã bổ nhào vào trong lòng hắn, “Nhị gia, chàng ôm ta về phòng đi, không muốn lại dây dưa cùng đại ca, ta, ta không muốn gặp người ấy nữa. Sau này trừ khi vạn bất đắc dĩ, ta đều ở lại hậu viện, Nhị gia chàng yên tâm, từ nay về sau, trong lòng ta chỉ có một mình chàng.”
Hận hắn tới thế sao?
Tống Mạch cười khổ, cúi người ôm lấy người, đi thẳng về phía hậu viện. Không gặp cũng tốt, một đêm, một đêm hắn liền giải thoát rồi, chờ nàng thực sự vui vẻ sống cùng nhị đệ, hắn dạy nhị đệ xong, sau đó đi ra ngoài làm ăn. Nhìn không thấy, thì sẽ không đau, sẽ có thể quên rồi.
Đến cửa, Tống Mạch buông Đường Hoan, Đường Hoan ngượng ngùng liếc hắn một cái, gọi Lập Hạ. Lập Hạ vẫn chờ ở trong phòng, gần như nghe được thanh âm thì lập tức mở cửa, nhìn thấy bên ngoài có hai người đang đứng, nàng hoảng sợ, sững sờ quên mất nhường đường. Đường Hoan khẽ thấp đầu, có chút bối rối bước nhanh đi vào, trong miệng dịu dàng căn dặn nàng ta: “Đừng ngạc nhiên, sau này Nhị gia đều đến hậu viện nghỉ ngơi. Đi thôi, múc cho Nhị gia một chậu nước.”
Lập Hạ không dám nhìn nam nhân nhiều, lên tiếng trả lời.
Tống Mạch đứng ở cửa do dự, Đường Hoan quay đầu, dắt hắn đi vào trong phòng, vừa đi vừa trêu ghẹo hắn: “Nhị gia, lần trước chàng đi vào, ta để cho Lập Hạ nhìn chằm chằm chàng như đề phòng cướp, lúc ấy chàng nhất định rất tức giận phải không?”
Tống Mạch phụ họa kéo cong khóe miệng.
Đường Hoan nghiêng đầu nhìn hắn, chân mày khẽ nhíu lại, “Nhị gia, hôm nay chàng rất kỳ lạ, lúc trước là chàng dùng khuôn mặt tươi cười lấy lòng ta, sao bây giờ lại trở nên nghiêm túc vậy? A, có phải vừa rồi đại ca lại khiển trách chàng hay không? Hừ, trước kia ta còn cảm thấy hắn khiển trách chàng, lỗi nhất định là ở chàng, bây giờ, chính hắn cũng là cái loại người này, ai biết có phải cố ý tìm chàng bới móc hay không? Quên đi, Nhị gia đừng nghĩ nữa, mỉm cười đi, vợ chồng chúng ta khó khăn lắm mới cởi bỏ được khúc mắc, đừng nghiêm mặt nữa.”
Nàng bổ nhào vào trên người hắn, ngón tay ngọc xanh xao nâng khoé môi hắn lên một chút, dưới ngọn đèn cười tươi như hoa, “Đến, nhanh lên một chút cười cho ta xem.”
Gả đến Tống gia nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên nàng cười, còn cười thoải mái nghịch ngợm như thế. Nhìn nàng như vậy, Tống Mạch không khỏi có chút hoảng hốt, ban đêm, ở chung một phòng, dưới ánh đèn làm nũng… Loại cảm giác quen thuộc kia lại tới nữa.
Không dám nghĩ nhiều, nhớ lại khuôn mặt “tươi cười” của Nhị đệ, Tống Mạch cầm tay nàng, bắt buộc chính mình phải cười, “Hải Đường, đừng làm loạn, mệt mỏi một ngày, đi ngủ sớm một chút thôi.” Đi ngủ sớm một chút, nằm ở trên kháng một đêm, cái gì cũng không cần nghĩ, một đêm mau chóng sẽ trôi qua.
Đường Hoan cố ý lý giải thành một nghĩa khác, xấu hổ đấm hắn một cái, “Chàng vội vã đi ngủ vậy sao? Mệt ta còn khen chàng thành thật, quả nhiên vẫn là… Không để ý tới chàng nữa!” Cúi đầu chạy vào, trước khi vào cửa còn quay lại trừng hắn một cái mới buông rèm xuống.
Tống Mạch mờ mịt nhìn rèm cửa chằm chằm, sao hắn lại thành không thành thật rồi? Nhớ lại từng lời nói vừa rồi, suy nghĩ hai lần rốt cuộc cũng lĩnh hội ra chút ý vị, trên mặt lập tức giống như bị lửa thiêu. Hắn, hắn thật sự không phải là ý kia!
Nhưng lời như thế khẳng định càng giải thích càng mập mờ, Tống Mạch phiền chán nắm tay, chưa bước vào cứ quanh quẩn bên ngoài phòng, hận không thể chỉ muốn chờ nàng ngủ rồi hắn mới dám lặng lẽ mò mẫm đi vào.
“Tiệc tân hôn”, Đường Hoan làm sao có thể để cho mình trông phòng một mình?
Chờ Lập Hạ múc nước đi vào, nàng bảo Lập Hạ về phòng mình, đóng cửa lại, mời Tống Mạch vào nội thất, tự mình nhúng ướt khăn đã vắt khô, đỏ mặt hỏi Tống Mạch: “Nhị gia, thành hôn nhiều ngày như vậy, ta còn chưa hầu hạ chàng một lần, bây giờ chúng ta hòa hảo rồi, ta lau mặt cho chàng nhé?”
“Không cần, để ta tự làm đi.” Tống Mạch đưa lưng về phía nàng đứng, làm bộ như đang nhìn hoa mẫu đơn trên bình phong.
Đường Hoan cười trộm, bước nhỏ đi tới, cầm một cánh tay của hắn xoay người lại, đôi mắt trong veo thấp thỏm nhìn hắn: “Nhị gia có phải nghĩ đến mấy ngày hôm trước chịu tủi thân ở chỗ này của ta hay không, giận Hải Đường rồi, cho nên mới không chịu để cho ta hầu hạ chàng?”
“Không phải, ta, ta… bỏ đi, vậy làm phiền nàng rồi.” Tống Mạch giải thích không rõ ràng lắm, lại thật sự chịu không nổi nàng tới gần nhìn như thế, đành nhắm mắt lại, tuỳ nàng thôi.
“Nhị gia không tức giận là tốt rồi, vậy chàng hơi cúi đầu xuống một chút, cao quá ta với không tới.” Đường Hoan thở phào nhẹ nhõm, chờ Tống Mạch nghe lời cúi người xuống, tiện cho động tác mềm nhẹ lau mặt cho hắn.
Lông mày thon dài, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn, còn có đôi môi “ăn” vô cùng ngon kia, Đường Hoan chăm chú nhìn không chớp mắt nam nhân trước mặt, thật sâu cảm thán đúng là bản thân đã gặp được hàng tốt. Mặc dù hái được quá tốn công, nhưng vào mấy loại thời điểm gần gũi như bây giờ, cái cảm giác thỏa mãn này đủ để bù lại những vất vả khi trước.
“Nhị gia, chàng, chàng thật là tuấn tú.” Lau xong cái cuối cùng, Đường Hoan ngượng ngùng khen hắn một câu, lập tức tránh ra, đưa lưng về phía hắn sửa sang lại mì