Từ trước tới nay bà mối luôn phải dựa vào mồm miệng khéo léo để kiếm tiền nuôi thân, cho dù là mắt mù, chân què, mặt xấu, mặt rỗ, qua miệng của bà mối cũng có thể biến thành đóa hoa.
Cha mẹ Hải Đường vừa nghe là lão gia có tiền trên trấn gần đó muốn cưới Hải Đường làm chính thất, vui mừng cười toe toét, không để bà mối kịp khen nhà trai đã lôi kéo bà mối hỏi thăm trước, hận không thể hỏi thăm rõ ràng mười tám đời tổ tông Tống gia. Tống Mạch cho bà mối tiền thưởng hậu hĩnh, đương nhiên bà mối sẽ chỉ lấy cái dễ nghe ra nói. Hai bên trò chuyện với nhau thật vui, cuối cùng thỏa thuận Tống gia lấy một trăm lượng làm lễ hỏi, Trình gia liền gả nữ nhi.
Bà mối tới cửa, một cô nương như Hải Đường dĩ nhiên phải tránh đi, chờ bà mối đi rồi, Trình Lão cha vô cùng vui mừng đi nói chuyện cho nữ nhi.
“Cha, nếu là người nhà có tiền ở trấn trên, làm sao mà biết nhà chúng ta?” Hải Đường cúi đầu, trong lòng có vui mừng cũng có lo lắng không yên.
Sinh ra khuê nữ này thật tốt, hôm nay lại mang tới cho lão một khoản phú quý như vậy, thái độ cha Trình rất hiền lành, nữ nhi hỏi lão liền trả lời theo như lời bà mối: “Con và Tống nhị gia có duyên chứ sao. Mấy ngày hôm trước xe la nhà ngài ấy chạy qua cửa nhà chúng ta, Tống nhị gia nhìn thấy con, lập tức thích con luôn, tuyên bố không phải con không cưới. Hình dáng ra sao, Hải Đường con có ấn tượng không? Ta nghe bà mối khen Tống nhị gia như thần tiên, cũng không biết thật hay giả.”
Thì ra là người nọ…
Nghĩ đến khuôn mặt tuấn mỹ của người nọ, Hải Đường lập tức đỏ mặt, cúi đầu không nói lời nào.
Cha Trình vui vẻ trong lòng, “Xem ra bà mối không nói sai, Hải Đường, lúc này con có thể vừa lòng rồi chứ?”
Hải Đường ngượng ngùng chạy về căn phòng nhỏ của mình, nửa câu cũng không dám hỏi thăm.
Cha Trình gặp được chuyện tốt tinh thần thoải mái, nói chuyện xong với nữ nhi liền đi ra ngoài la cà, gặp ai cũng nhắc tới mối hôn sự tốt của khuê nữ nhà mình. Đi suốt dọc đường, gặp được một người cùng thôn có thân thích ở trấn Vân Bình, người nọ vừa nghe, liền chê cười lão bị người ta lừa, người khác đều tránh mối hôn sự này, lão ta còn tưởng là cái bánh thơm ngon.
Cha Trình nghe thấy thì không vui, bắt người kia nhất định phải nói cho rõ ràng.
Người cùng thôn kia cực kỳ chán ghét cha Trình. Nhà người bình thường gả nữ nhi, nếu có người đến cầu hôn, có lý nào mà cha mẹ chỉ nghe lời bà mối đã há mồm đồng ý, có ai là không bí mật thăm hỏi dò la tin tức nhà trai, tận mắt coi mặt, nào có như Trình gia này? Vốn không muốn nói, lại thương cho một cô nương tốt như Hải Đường, đành phải nói rõ từng chi tiết, hy vọng cha Trình từ chối mối hôn sự này.
“Ông không biết sao, lão đại và lão nhị Tống gia là sinh đôi, dáng vẻ giống nhau như đúc, chỉ sợ ngay cả cha mẹ cũng không nhận ra được. Tống lão đại trầm ổn có năng lực, trấn trên không người nào không khen, nhưng Tống lão nhị thì lại là một kẻ lười biếng hết ăn lại nằm, chỉ biết lấy tiền lão đại kiếm được đi ra ngoài lêu lổng, ăn uống, chơi gái, đánh bạc không cái nào không làm. Nhưng chỉ như vậy thì cũng không có gì, có lão gia nhà giàu nào mà không phong lưu? Nhưng có một chuyện xảy ra đã khiến hai huynh đệ kia mất hết mặt mũi.”
“Ông có nghe nói đến Trương đậu hũ trấn trên không? Hắn có một nữ nhi tên là Như Ngọc, mặc dù không xinh đẹp như Hải Đường, nhưng cũng là một đóa hoa kiều diễm, bao nhiêu người muốn thú đấy. Nhưng éo le là Như Ngọc lại coi trọng Tống lão đại, một lòng muốn gả cho hắn. Aiz, Tống lão đại người nọ cũng không biết là tầm mắt cao hay đúng là bận rộn làm ăn, mà từ chối lời tỏ tình của Như Ngọc, Như Ngọc chưa từ bỏ ý định vẫn nhớ tới Tống lão đại. Sau này, aiz, sau này lại bị Tống lão nhị chui vào chỗ trống, giả mạo Tống lão đại lừa cô nương kia ra ngoài, dụ dỗ muốn thân thể người ta. Sau đó Như Ngọc vui mừng đi tìm Tống lão đại, kết quả Tống lão đại vẫn lạnh nhạt với nàng như trước, Như Ngọc cũng không phải đồ ngốc, nghĩ một chút không phải là đã hiểu rõ ràng sao? Về nhà liền treo cổ tự sát.”
“Trương đậu hũ chết mất nữ nhi, mang theo dao phay đi tìm Tống lão nhị tính sổ, cuối cùng ầm ĩ lên tận công đường. Tống lão nhị khăng khăng là Như Ngọc tự mình di tình biệt luyến, thấy đại ca gã không thích nàng, liền chủ động đến thông đồng với gã. Aiz, loại chuyện này, cho dù trong lòng mọi người hiểu rõ, nhưng không có bằng chứng, huyện lão gia cũng không có cách nào phán Tống lão nhị có tội, dù sao ngày đó Như Ngọc ** không chết, còn vui mừng vô cùng, đủ để chứng minh Tống lão nhị không có ép buộc nàng, án tử không thể phán được. Tống lão đại biết tính của đệ đệ mình, sau khi trở về đánh Tống lão nhị một trận rất to, nghe nói ước chừng một tháng cũng chưa thể xuống giường, sau đó lại tự mình đến Trương gia bồi tội, bị Trương đậu hủ dội cả thùng máu gà.”
Cha Trình nghe xong trợn mắt há mồm.
Người cùng thôn tiếp tục khuyên lão: “Lão trình à, từ sau khi việc này xảy ra, tiếng thối của Tống lão nhị đã vang dội, hãm hại khuê nữ nhà người ta cũng hãm hại đại ca của mình, không có người nào còn dám gả nữ nhi cho Tống lão đại, sợ bị Tống lão nhị mạo danh chà đạp. Ông nghĩ xem, cho dù Tống lão nhị thực sự thay đổi tốt rồi, không nhúng chàm tẩu tử, nhưng người bên ngoài sẽ tin sao? Cho nên chẳng có cha mẹ nhà ai gả nữ nhi cho Tống lão đại cả, danh dự nữ nhi bị tổn hại, mặt mũi cha mẹ cũng khó coi, đằng này lại là trực tiếp gả nữ nhi cho loại súc sinh Tống lão nhị kia, vậy càng bị người ta chỉ vào cột sống mà mắng! Tự ông suy nghĩ kỹ càng lại đi, đừng vì một chút tiền này mà phá hủy danh tiếng, phá hủy Hải Đường!”
Người cùng thôn nói xong rồi bước đi, chỉ còn cha Trình đờ đẫn một chỗ.
Buổi tối, cha Trình mặt ủ mày ê thương lượng với vợ: “Bỏ đi, Tống gia như vậy, chúng ta vẫn nên đổi một hộ khác đi, sính lễ thiếu một ít cũng không sao, chúng ta không thể gánh tiếng nhơ bán nữ cầu vinh!”
“Đổi một hộ khác? Còn nhà ai có thể đưa sính lễ một trăm lượng bạc, ông tìm được hộ nào tôi xem xem?” Vợ lão gào to, véo cánh tay của lão mắng: “Bây giờ mới sợ bị người ta nói bán nữ nhi, lúc trước khi ép Hải Đường làm tiểu thiếp sao ông không sợ? Không phải là Tống nhị gia đã làm chuyện sai sao, nhưng nói không chừng người ta đã thay đổi tốt lắm rồi, lại nói Hải Đường gả chính là Tống nhị gia, Tống đại gia cũng sẽ không ức hiếp nó, nó lo lắng danh dự cái gì? Có cái gì thiệt thòi?”
Cha Trình rầu rĩ đáp: “Tôi biết Tống đại gia đúng là tốt, nhưng Tống nhị gia…”
“Tống nhị gia thì thế nào? Nam nhân nào có tiền mà không phong lưu?”
“Nhưng…”
“Nhưng cái gì mà nhưng?” Vợ lão thấy lão do dự, bổ nhào vào lòng lão khóc lên, “Lão già chết bầm, ông đừng chỉ nghĩ cho khuê nữ của ông, trong nhà vẫn còn ba nhi tử chờ ông cưới vợ cho đấy! Bây giờ không có mười lượng hai mươi lượng, nhà ai chịu gả khuê nữ tới đây? Ba nhi tử chính là sáu mươi lượng, tương lai còn phải xây phòng cho chúng nó, ông bảo tôi tìm ở đâu ra nhiều tiền như vậy chứ … Nếu không phải vì cốt nhục của Trình gia các người, tôi cần gì phải coi trọng sính lễ của Hải Đường? Nó là tỷ tỷ, vì ba đệ đệ, chịu chút tủi thân còn không được sao… Hu hu, cũng là đáng đời tôi mà, làm gì mà sinh lắm nhi tử thế, sớm biết không có tiền nuôi sống, còn không bằng lúc vừa sinh ra liền đập chết…”
“Được rồi được rồi, đừng than trời trách đất nữa, tôi gả Hải Đường đi là được chứ gì!” Cha Trình bị bà ta khóc tới phiền lòng, chợt đẩy người ra, trừng mắt nói.
Vợ lão muốn cười lại không dám cười, nâng tay áo lên làm bộ lau nước mắt, “Ông đã đồng ý rồi, vậy chúng ta cứ tiến hành chuyện này sớm đi, coi như không biết chuyện đó, tương lai cũng có thể nói là Tống gia lừa hôn, bởi vì nhận lễ rồi, Trình gia chúng ta muốn thoái hôn, Tống gia không chấp nhận, như vậy danh tiếng của chúng ta cũng dễ nghe hơn một chút. Đúng rồi, việc này trăm ngàn lần đừng để Hải Đường biết, tránh nó lại khăng khăng cự tuyệt, để nó đợi ở trong phòng chuẩn bị giá y đi, đừng cho ra khỏi nhà.”
Cha Trình ngẫm lại cảm thấy lời vợ lão rất có lý, ngày hôm sau liền bắt Hải Đường ở trong phòng, tự mình đi thương lượng với bà mối, hy vọng Tống gia sớm đưa sính lễ tới.
Tống Mạch bên kia có Tống Lăng thúc giục, liền định hôn kỳ vào tháng năm, sau Đoan Ngọ.
Cha Trình giấu diếm nữ nhi vô cùn gắt gao, ngoại trừ nói cho Hải Đường con rể tên là Tống Lăng, bên trên còn có một đại ca ra, thì những cái khác cũng không nhắc tới một lời, ngay cả hai huynh đệ Tống gia là song sinh cũng không nhắc đến. Hải Đường tuy có lòng muốn hỏi thăm những cái khác, nhưng ngại mặt mũi nữ nhi gia nên không tiện mở miệng, cũng không dám hỏi.
Đảo mắt đã đến một ngày trước khi Hải Đường xuất giá.
Tam đệ của Hải Đường luyến tiếc tỷ tỷ lập gia đình, chạy tới nói chuyện với tỷ tỷ, vừa nói một chút không cẩn thận nói lỡ miệng, nói ra một chút chuyện tào lao cậu bé nghe được ở bên ngoài.
Thực ra cậu bé chỉ là một tiểu hài tử, làm sao đã phân biệt rõ ràng được chuyện gì xảy ra, chỉ nhớ kỹ tỷ phu ăn hiếp một cô nương, còn bức tử người ta.
Một tấm lòng xuân của Hải Đường rơi nát bét, chất vấn cha Trình rốt cuộc Tống Lăng là loại người nào, cha Trình ấp úng không muốn nói, Hải Đường nhất thời xúc động, chạy tới đập đầu vào tường.
Cách cửa sổ cười một cái, tuấn mỹ vô song, vốn tưởng rằng đó là phu quân duyên trời định, không ngờ rằng đó lại là ác bá phong lưu, tất cả ước mơ tốt đẹp đều tiêu tan, cha ruột đến bây giờ còn gạt nàng, nàng sống còn có ý nghĩa gì.
Vì thế Đường Hoan tỉnh lại thay Hải Đường.
Lúc đó đêm khuya vắng người, chỉ có cha Trình canh giữ bên cạnh nàng.
Cha Trình thấy nữ nhi tỉnh, vội dựa theo biện pháp của vợ dùng những lời ngon ngọt khuyên nàng: “Hải Đường à, con đừng nghe tam đệ con nói bậy, nó còn nhỏ, chính mình không nghe rõ lại mù mờ truyền lời cho con. Dung mạo của con rể con cũng đã thấy, người giống như thần tiên như vậy, nếu như hắn thật sự thích ai, còn phải bắt buộc sao? Thật ra là cô nương kia coi trọng con rể, muốn gả cho con rể, sau khi bị con rể từ chối thì lấy cái chết bức bách. Con rể đâu chịu được nàng ta uy hiếp, bảo nàng ta đi tìm chết cũng tốt, không nghĩ tới cô nương kia thẹn quá hóa giận thật sự tìm tới cái chết, làm hại mọi người đều chỉ trích con rể, đặc biệt là người nhà cô nương kia, nói hươu nói vượn với xung quanh phá hỏng danh tiếng Tống gia… Bây giờ cha đều nói cho con biết rồi, con cũng đừng nghĩ nhiều nữa, biết không?”
“Vâng, con biết rồi, cha yên tâm đi, con sẽ không làm chuyện điên rồ nữa.” Đường Hoan nhỏ giọng nói.
Cha Trình thoáng sững sờ không ngờ nữ nhi lại dễ nói chuyện như vậy, nhìn kỹ một chút, thấy nữ nhi đúng như là nghĩ thông rồi, liền sờ sờ cái trán nàng: “Nha đầu ngoan, may là con chỉ bị đụng nhẹ, chỗ này chỉ bị thâm, để tóc mái che vào sẽ không thấy rõ, nếu không ngày mai lập gia đình sẽ không được tốt. Được rồi, sáng mai con còn phải dậy thật sớm trang điểm, cha không cản trở con nghỉ ngơi nữa.”
Chờ lão nhân đi rồi, lúc này Đường Hoan mới có thời gian sắp xếp tỉ mỉ lại trí nhớ của Hải Đường.
Trình gia không có gì đáng cho nàng suy nghĩ nhiều, nàng chỉ quan tâm tới một sự thật, ngày mai nàng phải lập gia đình rồi.
Hải Đường từng gặp vị hôn phu một lần, đúng vậy, người trên