XtGem Forum catalog
Trang chủĐọc TruyệnTruyện Ngắn

Vĩ cầm, anh và em

Theo dõi


- Em bị làm sao? Này… Linh…

Quân chị kịp đỡ Linh khi cô ngã xuống, giờ cậu mới để ý thấy trán cô lấm tấm mồ hôi, tiếng thở bắt đầu dồn dập một lúc rồi chuyển sang yếu ớt. Đưa Linh ngồi lên xe, chẳng kịp thắt dây an toàn cho mình, Quân lao thẳng đến bệnh viện gần nhất.

- Anh là người nhà bệnh nhân?
- Không, tôi là bạn!

- Được rồi, anh đi làm thủ tục đi, chúng tôi phải cấp cứu cho cô ấy…

- Bác sĩ! Cô ấy bị sao thế ạ?

- Bệnh nhân có bệnh gì, anh là bạn có biết không?

- Cô ấy không nói cho tôi…

- Chúng tôi nghi ngờ là ung thư, đã chuyển biến khá nặng thì phải… anh đi làm thủ tục mau đi nhé!

Ung thư? Chuyển biến khá nặng? Quân sững sờ nhìn dòng người đi lại xung quanh, bất giác trở nên choáng váng. Linh còn trẻ như thế, cô ấy còn quá trẻ để bị một căn bệnh lúc nào cũng khiến người ta bị đau đớn dày vò.

Linh tỉnh dậy. Khuôn mặt nhợt nhạt đằng sau chiếc khăn len to sụ khiến cô trở nên nhỏ bé hơn bao giờ hết. Quân ngơ ngác, định mở miệng nhưng cổ họng đắng chát chẳng thể phát ra tiếng.

- Anh sợ hả? Chắc tôi làm anh hoảng hốt lắm…

- Em… có đau lắm không?

- Ừ, đau lắm, nhưng quen rồi.

- Tại sao em lúc nào cũng nói là quen rồi? Có ai quen với tình trạng mỗi lúc lại đột ngột ngất xỉu? Có ai quen với tình trạng lúc nào cũng phải kiềm chế nỗi đau? Có ai là quen được? Hơn nữa, em còn quá trẻ…

- Trẻ thì sao? Mỗi ngày mở mắt ra là đau, mỗi đêm đi ngủ chỉ sợ nhắm mắt vào chẳng thể tỉnh dậy được nữa. Nhưng ngoài việc quen với nó thì thế nào đây? Tôi không thể sống như một người bình thường, nhưng tôi luôn cố gắng để sống bình thường…

Quân nhìn Linh, ánh mắt chạm nhau cũng khiến tim cậu nhói đau. Cô gái xinh đẹp kia đang phải đếm từng ngày để sống. Một sự thật nghiệt ngã mà số phận rơi trúng ai người đó phải chấp nhận, không có quyền thay đổi.

Linh muốn về nhà. Quân đỡ Linh ra xe, gài dây an toàn rồi lái đi. Từ sau cuộc hội thoại tưởng chừng như chẳng đầu chẳng cuối đó, không ai mở miệng ra nữa. Không khí yên lặng bao trùm, chỉ nghe thấy tiếng nhạc không lời văng vẳng, êm đềm. Linh nhắm mắt, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Quân cất lên.

- Tại sao em lại hứng thú học tiếng Nhật như thế? Vì thích à?

- Ừ, vì thích. Tôi cũng muốn trước khi chết sẽ đi Nhật.

- Đừng có nói linh tinh. Nhưng quả thật là nước Nhật rất đẹp, hợp với tâm hồn thiếu nữ đấy.

- Bố mẹ tôi gặp nhau ở đó, bà là hướng dẫn viên còn ông là du học sinh. Tôi chỉ muốn đến đó một lần.

- Bố mẹ em cũng đang ở đó?

- Không. Họ mất cả rồi. Vì tai nạn giao thông. Khi đó tôi mới được 4 tháng, bạn bè của bố mẹ gửi về cho ông bà nội nuôi.

- Tôi có thể dẫn em đi

- Không cần, mà cũng không được. Bệnh của tôi sẽ không vượt qua cửa khám sức khỏe đâu… Tại sao anh thích tôi?

- Hả?… chẳng vì sao cả…

- Đừng thích tôi! Không phải vì tôi không thích anh mà tôi không có cơ hội, không có thời gian và sức lực để yêu đương với bất cứ ai, trong quãng đời còn lại ngắn ngủi của mình…

- Em bảo đừng thì tôi dừng lại được hả? Tôi cứ thích em đấy!

Linh bảo Quân dừng xe rồi một mình đi bộ vào trong con ngách nhỏ. Dẫu cho cậu có nói thế nào cô cũng không chịu để cậu đưa vào. Quân nhìn theo cái dáng bé nhỏ của Linh, tự nhiên một cơn đau kỳ lạ dội vào lồng ngực, tê buốt.
Sau ngày hôm đó, Quân không còn thấy Linh nữa. Cô nghỉ chơi đàn ở nhà hàng, các buổi học tiếng Nhật cũng không đến nữa. Cậu hoảng hốt lục tung đống hồ sơ nhân viên để tìm được một địa chỉ viết nhỏ nhắn bên cạnh số điện thoại.

Điện thoại Linh tự động tắt máy sau rất nhiều cuộc gọi của Quân, cậu tìm đến tận địa chỉ cô để lại trong hồ sơ. Sau một hồi nhấn chuông, một bà lão mở cửa. Bà chỉ biết Linh xách vali đi từ tuần trước, hỏi đi đâu, cô cũng chỉ nói là đi một thời gian.

Quân tìm bạn bè và dò hỏi mọi nơi các thông tin về Linh, nhưng dường như cô gái ấy đã biến mất hoàn toàn khỏi thành phố này. Cậu hoang mang lo lắng liệu cô có bị ngất giữa đường, hoặc có lên cơn đau bất tỉnh khi đang ở một nơi chẳng có ai hay không.

Vài tháng trôi qua, nỗ lực tìm kiếm bắt đầu đem lại cho Quân sự tuyệt vọng. Người ta nói với cậu, có thể cô gái ấy đã chết rồi. Bởi vì ung thư giai đoạn cuối chỉ có thể duy trì mạng sống bằng thuốc trong ngày một ngày hai. Vài ba tháng trôi qua, đã đến giới hạn chịu đựng thông thường.

Suy đoán này khiến Quân suy sụp hoàn toàn. Hình ảnh Linh và âm thanh tiếng violin réo rắt vang lên xung quanh đầu khiến Quân đau đớn đến nghẹt thở. Cậu từ chối thẳng thừng với vẻ mất kiên nhẫn mọi cuộc hẹn mà mẹ sắp xếp để ngày ngày đến ngồi ở nhà hàng mà trước kia cậu vẫn say sưa nghe tiếng đàn của Linh. Cảm giác như trái tim rung lên từng hồi rồi gộp làm một với người đang chơi đàn say sưa trên sân khấu.

Chiếc violin và một phong thư được người phục vụ lớn tuổi chuyển đến cho Quân. Linh đã để lại chiếc đàn này cho cậu, cùng với một chiếc đĩa nhạc có thu lại rất nhiều bản nhạc mà cậu vẫn thích nghe cô đàn. Trong thư Linh không viết gì cả, chỉ để lại một tờ giấy trắng, như một kiểu ám chỉ Quân hãy xóa sạch quá khứ.

Quân khóc, chưa bao giờ cậu thấy trái tim mình đau như thế. Khi mà những vết thương nứt lỗ chỗ bắt đầu tấy lên. Khi mà cậu càng ngày càng nhớ Linh. Những lúc cô đàn, những lúc cô tỏ ra cao ngạo, những lúc cô ngơ ngẩn và cả những khi mỉm cười rạng rỡ.

Linh có thích cậu không? Chắc là có, bởi vì cô đã để lại cho cậu rất nhiều thứ chứ không tự mang mình biến mất. Nhưng có thể là không, bởi vì cô đã từng nói, không đủ sức lực và thời gian yêu một ai đó.

Nhưng với Quân điều đó không quan trọng, chỉ cần Quân yêu Linh là đủ. Và chỉ cần Linh để lại riêng cho cậu những kỷ vật như thế này, đã là đủ quá rồi…

Chuyến bay hạ cánh an toàn, Quân tới quầy check out để nhận lại hành lý. Khoác chiếc bao đàn violin ra phía sau lưng, earphone phát ra tiếng réo rắt. Là khúc Linh đàn hay nhất. Và cũng là khúc đầu tiên Quân nghe, để rồi sau đó phát hiện, mình đã thích Linh ngay từ khi nghe tiếng đàn của cô.

Cậu bật máy ghi âm, sờ nhẹ vào cây đàn phía sau lưng, thì thầm vào trong đó một đoạn ngân nga nho nhỏ…

“Linh, chào mừng em đã đến Nhật Bản…”

Sưu tầm
«12
Chia sẻ bài viết ???
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?
Thống kê