- Anh ơi! Em bảo này. – Mi Lan vùng ra khỏi vòng tay hắn. Hắn ngỡ ngàng nhìn Mi Lan
- Sao em?
- Em yêu anh nhiều lắm ấy.
Hắn kéo Mi Lan chặt vào lòng, cho Mi Lan những nụ hôn dịu dàng lên mái tóc. Lần đầu tiên Mi Lan nói yêu hắn, có lẽ hắn ngạc nhiên và bất ngờ. Có lẽ hắn đang tự thắc mắc.
- Em nói để anh biết, để anh không bao giờ phải tự hỏi
Hắn lại ôm Mi Lan chặt hơn, nụ hôn lên mái tóc dịu dàng hơn, quyến luyến và êm đềm hơn. Hắn không nói yêu Mi Lan mặc dù ánh mắt hắn nói lên điều đó. Hắn sợ lời yêu của hắn không thể bền vững, không thể tồn tại vĩnh cửu? Hay hắn sợ lời yêu đó trở thành ràng buộc mà hắn không thể có trách nhiệm với cả một người là vợ hắn ở nhà?
Đã có lúc Mi Lan muốn tự làm mình đau để rời xa hắn, như cách Mi Lan rời xa chồng cũ của mình bằng vết đau kí ức. Mi Lan ôm ghì lấy hắn, hôn hắn man dại rồi đặt bàn tay hắn lên ngực mình trước khi cởi hàng cúc áo. Hắn sẽ ngã vào Mi Lan rồi dừng lại trước vết xăm hoặc lao vào Mi Lan bằng sự khinh miệt. Chỉ có thể là như thế. Nhưng hắn không theo ý Mi Lan, hắn giật mạnh bàn tay mình lại, kéo mạnh cả cơ thể và đôi môi ra khỏi Mi Lan, đẩy Mi Lan bật ra. Hắn nhìn hai bầu ngực căng tròn phập phồng rồi nhìn đến đôi mắt khổ đau đến tuyệt vọng, tuyệt vọng vì sự yếu đuối không thể dứt bỏ hắn.
- Em đừng đùa giỡn anh. Anh cũng là đàn ông đấy. Sức chịu đựng của anh có giới hạn thôi.
Và hắn bỏ đi. Ra khỏi căn phòng. Bỏ mặc Mi Lan trơ trọi. Hắn thực sự không màng đến quan hệ xác thịt với Mi Lan mặc dù hắn cũng muốn như bất kì gã đàn ông nào khác. Hắn không muốn tình yêu hắn dành cho Mi Lan trở lên tầm thường như cách Mi Lan nghĩ.
Hắn ngày một dịu dàng với Mi Lan, để ý, quan tâm Mi Lan từng li từng tí. Mà Mi Lan đã ngã lòng, đã đổ gục hoàn toàn, chẳng thể xa rời hắn được nữa. Và Mi Lan chợt nhận ra mình có nhiều thứ để mất dù là chỉ có đôi bàn tay trắng. Mi Lan sợ mất hắn, sợ mất những thời khắc như thế này.
- Anh. Em yêu anh.
Hắn nhìn Mi Lan, ngỡ ngàng. Lần nào Mi Lan nói yêu hắn, hắn cũng ngỡ ngàng như sợ Mi Lan sắp rời xa. Mi Lan ngã hẳn vào người hắn, như không còn chút sức lực, nép sát vào ngực hắn mà tiếp tục thầm thì “Em yêu anh nhiều lắm. Nhiều lắm lắm”.
Vẫn như lần trước, hắn siết Mi Lan chặt hơn mà hôn lên mái tóc dịu dàng. Mi Lan ngước lên, nhận lấy nụ hôn vào trán, trượt dần xuống sống mũi, chạm vào môi. Lần đầu tiên hai người hôn nhau. Lần đầu tiên Mi Lan hôn vào môi hắn. Mi Lan trao cho hắn nụ hôn nồng nàn, khờ dại và cháy lửa như tình yêu mình. Mi Lan tự ví tình yêu mình giống như tình yêu của một cô bé, ngây thơ, vô tư, không toan tính và hết mình dù khờ dại. Hắn không đẩy Mi Lan ra. Hắn đáp lại Mi Lan nồng nhiệt.
“Sẽ chỉ một chút thôi rồi dừng lại”. Nhưng Mi Lan không dừng lại được. Hắn cũng không dừng lại được. Nụ hơn sâu hơn, cháy bỏng hơn mà không có điểm dừng, chỉ có kẽ hở để Mi Lan nói yêu hắn, để hắn nói yêu Mi Lan. Nụ hôn bất tận không ngừng với những lời nói yêu thương cũng bất tận không ngừng. Mi Lan đổ xuống giường, nụ hôn vẫn còn thắm thiết. Bàn tay hắn trượt qua vai Mi Lan xuống bầu ngực căng tròn thổn thức. Mi Lan vẫn chưa thể dừng lại theo ý nghĩ ban đầu. Ngón tay hắn luồn sâu vào cổ áo Mi Lan mân mê nhũ hoa làm Mi Lan rùng mình. Mi Lan đã không thể dừng lại được.
Hắn dừng lại trước vết xăm làm lồng ngực Mi Lan như muốn vỡ ra. Đáng lẽ Mi Lan nên xóa nó đi từ trước. Nhưng Mi Lan đã nghĩ, vết thương trong tâm hồn không thể xóa bỏ thì vết thương da thịt xóa cũng vô ích. Mi Lan đã nghĩ Mi Lan không bao giờ đụng chạm vào người đàn ông nào nữa. Lồng ngực Mi Lan sắp vỡ ra khi thời gian đứng lại.
Hắn ngước nhìn Mi Lan, giọng vẫn còn run rẩy:
- Đừng khổ đau vì quá khứ dù dấu vết của nó còn tồn tại. Anh yêu cả quá khứ của em.
Mi Lan nhoài lên, kéo hắn xuống. Cứ như thế họ quyện vào nhau và họ thuộc về nhau.
Mi Lan nhoài người dậy khi hắn còn ngủ say, cổ họng khát khô. Hắn tỉnh giấc, vội vàng kéo Mi Lan lại:
- Em đi đâu đấy? – giọng hắn vẫn còn vang dư âm của nhịp thở dồn dập
- Em rót nước – Mi Lan thầm thì
- Đừng đi đâu cả. Ở lại với anh. – Giọng hắn còn run rẩy xúc động
Hắn kéo Mi Lan lại, ghì siết trong vòng tay rồi gục đầu trên ngực Mi Lan như điểm tựa bình yên. Hắn ngủ hay thức? Mi Lan không biết. Mi Lan thậm chí không biết mình ngủ hay thức. Chỉ biết cảm giác bình yên và hạnh phúc làm Mi Lan chìm sâu vào trong cơn mê tình ái, không thể có lối thoát.
Hình xăm tan biến cùng kí ức đau thương bằng bước chân nhẹ nhàng vào thẩm mĩ viện, Mi Lan trở thành người đàn bà không còn có quá khứ.
***
- Em làm vợ anh nhé. – Hắn chậm rãi nói vào một buổi chiều đầy gió
- Còn vợ anh? – Mi Lan gọi rõ, không kịp gượng gạo gọi là “chị ấy” nữa.
- Anh đã từng lấy cô ấy vì tình yêu thực sự. Cô ấy đã từng là một người rất tốt. Nhưng cô ấy đã biến thành người khác. Cô ấy luôn ghen tuông với bất kì ai, thậm chí không muốn sinh con vì sợ anh yêu con hơn cô ấy. Cô ấy còn luôn dùng cái chết để đe dọa anh mỗi lần không vừa ý chuyện gì đó. Anh thực sự không chịu đựng được nữa
Mi Lan ngả vào vai hắn, phó mặc hắn chèo lái con thuyền. Mông lung mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ.
***
Mi Lan phát hiện mình có thai vào một ngày mưa bão. Hạnh phúc và hoang mang. Mi Lan gọi hắn. Hắn không nghe máy. Mi Lan gọi hắn lần nữa. Hắn tắt đi không nghe. Trái tim Mi Lan vỡ vụn nhòa đi cùng nước mắt.
Điện thoại Mi Lan rung lên bần bật báo có tin nhắn, không phải của hắn, là chồng cũ Mi Lan:
- Về đi em. Anh cần em
Tin nhắn thứ hai:
- Anh tìm được chỗ xóa hình xăm rồi. Anh sẽ tha thứ quá khứ của em.
Mi Lan cười nhạt nhẽo, nước mắt mơn man trên gò má nghĩ về những lời lão đã nói trước khi cưới Mi Lan. Điện thoại lại rung lên. Là tin nhắn của hắn.
- Vợ anh lại uống thuốc ngủ tự tử. Anh đang ở bệnh viện.
Mi Lan rụng rời và tan nát, gục xuống và òa khóc. Đứa con chưa thành hình hài như đang quẫy đạp trong bụng Mi Lan – đứa con mang vẻ đẹp thiên thần duy nhất của hắn, thuộc về Mi Lan.
08-12-2011
Hàn Băng Vũ