XtGem Forum catalog
Trang chủĐọc TruyệnTruyện Ngắn

Mẹ Em Là Nông Dân

Theo dõi


Chỉ biết rồi thì anh trai cũng trở thành một chiến sĩ công an nhân dân, sau bao nhiêu năm hai mẹ con đánh đổi mọi thứ nuôi anh ăn học, em gái cũng đã được học phổ thông.

Mẹ ở quê vẫn mong ngóng em từng ngày trở về, em lì lợm nhất quyết không về, và mỗi lần như thế hai mẹ con lại xảy ra xung đột khi nói về việc học, nhưng mẹ không mắng nặng lời, không bao giờ đánh, chỉ khóc, còn em thì chỉ thấy đau, nhưng em vẫn biết, mẹ còn đau hơn. Em vẫn chỉ nói với mẹ “Thành công chỉ tới với những ai dám nghĩ, dám làm và biết đánh đổi, con đang đánh đổi cuộc đời mình cho một ước mơ”.

Cuối cùng thì cũng tới ngày tất cả sự đánh đổi được bù đắp, em có cơ hội đi học nghề, rồi học xong phổ thông, rồi đi làm ở khách sạn 5 sao, rồi làm trong văn phòng, và giúp mẹ được nhiều hơn, mẹ được xem Tivi ở ngay trong nhà mình, mẹ được đi bệnh viện khi ốm đau, những điều mà mẹ chẳng bao giờ mơ tới trước kia.

Nhưng không phải vì thế mà mẹ không còn giận em, mẹ không còn giận em vì em đã chứng tỏ cho mẹ thấy em đã đi đúng hướng. Mẹ vẫn cứ đau ốm liên miên, nhưng ít ra cuộc sống trong nhà cả ba anh em đều trưởng thành hơn, lo cho mẹ được nhiều hơn.

Ngày anh trai và em gái lấy vợ, lấy chồng, mẹ lại đứng đó khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc. Cuộc sống cứ như một giấc mơ, khác ở chỗ ta không chỉ giữ nhiệm vụ mơ, mà ta còn giữ nhiệm vụ thực hiện ước mơ đó. Sẽ luôn có những ước mơ kỳ lạ xuất hiện, chỉ là ta phải lý luận nó sao cho logic và thực hiện nó một cách bài bản. Em đã từng chẳng biết phải lý luận thế nào với mẹ về ước mơ thi đại học sư phạm của em, khi em đi học bổ túc lớp 8, còn các sinh viên tốt nghiệp đại học sư phạm thì có nhiều người về nhà làm ruộng. Càng lớn lên, em càng biết cách giải thích rõ hơn cho mẹ hiểu những ước mơ của mình. Một ngày em về, giải thích với mẹ về ước mơ đi du học, lần này có giả thiết, có chứng minh, có cơ sở, có nền tảng vững chắc, nên mẹ tin và ủng hộ, chứ chẳng còn chênh vênh như cái ước mơ làm cô giáo ngày xưa.

Trước ngày em đi du học, mẹ ôm em vào lòng và nói nhỏ nhẹ “Cảm ơn con vì đã làm cho cuộc sống của mẹ dễ dàng hơn, mẹ chưa bao giờ dám mơ tới một cuộc sống như ngày hôm nay”, mẹ khóc và đó là giọt nước mắt hạnh phúc nhất mà em từng nhìn thấy.

Thời gian ở Úc, trong mỗi bài phát biểu trước các sự kiện em tham gia, em thường nói về sự thành công, bởi nhiều người cho rằng những gì em có ngày hôm nay mới là thành công. Em không phủ nhận, nhưng sự thành công trong em chính là được nhìn thấy giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên gò má cao gầy của mẹ khi mẹ nói với em những lời từ đáy tim mình như thế. Và đằng sau sự thành công của em, mẹ đã lặng lẽ đánh đổi cả cuộc đời cô đơn của mình để cho chúng em sự trưởng thành hôm nay.

Đặt chân tới nước Úc xa xôi, hành trang lớn nhất em gói gém mang theo chính là mẹ, mẹ vẫn dõi theo như thế. Hơn một năm xa nhà, lần đầu tiên xa nhà lâu nhất về mặt thời gian, dài nhất về mặt địa lý, chỉ được nhìn mẹ qua những bức ảnh anh chị gửi cho, nghe giọng mẹ ấm áp qua chiếc điện thoại bàn. Mẹ vẫn vậy, dù con cái có trưởng thành bao nhiêu, thì mẹ vẫn cứ là người phụ nữ quê hiền hậu như thế. Mỗi lúc nhớ nhà gọi điện về, mẹ dường như cảm nhận được cảm giác của em qua giọng nói, mẹ lại trấn an. Mỗi lúc mẹ ốm, chẳng bao giờ mẹ dám để em biết chuyện, chỉ lấp liếm nói mẹ bị ho qua loa thôi.

Em đã đi quá xa so với những gì em được phép đi, nhưng mẹ luôn ủng hộ con đường em đi, dù đã sắp ở tuổi 27, nhưng chẳng một lần mẹ tạo áp lực rằng em nên dừng lại việc học và nên về nhà lấy chồng này nọ, như các mẹ vẫn thường lo lắng cho con gái, mẹ em, chỉ lặng lẽ nhắn nhủ em “Học giỏi con nhé, và giữ sức khỏe, mẹ ở nhà mọi việc đều ổn”.

Trong rất nhiều bài giảng của môn Kinh Tế mà mà thầy giáo em mới dạy, nói về những ảnh hưởng của cung và cầu, em trả lời rành mạch nhiều câu hỏi, và nhớ rằng đó chính là những gì hồi nhỏ em học được từ mẹ, từ việc tại sao mẹ giữ khư khư lúa, lạc, ngô, khoai, chờ cho người ta bán xong rồi mẹ mới mang đi bán, cho tới việc tại sao mẹ đi trồng ngô trái vụ, chẳng giống ai. Thầy giáo bảo em gọi điện về cảm ơn mẹ, vì mẹ cho em những bài học chân thực nhất về môn Kinh Tế Vi Mô ngày hôm nay.

Em nghiệm ra rằng, đâu phải mẹ em là nông dân mà không thể dạy em học Kinh Tế Vi Mô, mẹ có thể không dạy em làm toán, cũng chẳng có cơ hội dạy em ra ngoài đời phải sống như thế nào, nhưng cứ nhìn vào những việc mẹ làm, cách mẹ sống, em đã học được vô số điều tốt đẹp từ mẹ rồi. Có thể cái tuổi dở cô dở chị, em chẳng được mẹ trang bị cho những bài học về cuộc sống, cũng chẳng ở bên em sau những bước đi chệnh choạng của em, để dạy em phải đi thế nào cho an toàn, nhưng chính lòng tin của mẹ dành cho em, đã uốn nắn em đi vững vàng hơn từ những bước đi như thế.

Mẹ em là Nông Dân, mẹ không có làn da trắng, mái tóc xanh, không biết trang điểm, thậm chí không biết đi giày cao gót, không cả biết sử dụng điện thoại di động, nhưng mẹ đã đánh đổi cả cuộc đời của mẹ để lấy sự trưởng thành trong 3 anh em em. Trong mỗi bước đường em đi, đều có hình dáng mẹ đứng đó, dõi theo, ủng hộ và tin tưởng. Mẹ đã dạy chúng em như thế, rằng sống trong cuộc đời phải giữ một cái tâm, thật sáng, thật trong. Cuộc đời bụi bặm tới đâu, cũng không làm cho tâm mẹ bớt sáng, cuộc đời nghèo khó tới đâu, cũng luôn thấy mẹ thật giàu, vì chúng em có mẹ, vì mẹ có chúng em. Mẹ em, chẳng phải là giáo sư kinh tế, nhưng mẹ cho em những bài học về Kinh Tế Vĩ Mô tuyệt nhất mà em từng được học. Mẹ từng nói số em khổ, tại mẹ vì mẹ sinh em ra ở xó nhà, nhưng em biết mình sẽ không khổ, vì em có mẹ.
Mẹ ơi, sắp tới ngày của mẹ, con ước gì con đang ở nhà, để lại được ùa vào lòng mẹ, nghe mẹ vỗ về, để con thấy đời thật bình yên, dù ngoài kia cuộc đời vẫn rả rích bao nhiêu thứ bộn bề của cuộc sống, để con thấy con có hơn tất cả trong cuộc đời này, một người mẹ. Mấy hôm nay mẹ ốm, lòng con nóng như lửa đốt, con ước gì nước Úc và Việt Nam chỉ cách nhau 70km, để con lại được phóng xe về nhà chăm mẹ như những lúc con còn ở Hà Nội. Dẫu biết rằng tuổi già đang ập đến, con sợ, nhưng con tin mẹ sẽ được sống những ngày mạnh khỏe , bình yên bên con cháu, bởi mẹ đã dành cả cuộc đời cho anh em con. Để giữ cho mẹ những nụ cười, con nguyện đánh đổi bất cứ thứ gì trong cuộc đời mình, để có được sự bình yên trong mẹ. 
Anh em con chưa bao giờ nói yêu mẹ, mẹ cũng chẳng bao giờ nói những lời hoa mỹ với chúng con, nhưng từ sâu thẳm trong trái tim mình, mẹ con ta đều hiểu, chỉ cần con có mẹ, là con có đủ mọi thứ trên đời này, để con luôn thấy mình thật giàu, và chỉ cần nhìn sự trưởng thành trong anh em con, là mẹ đã thấy sự bình yên tuyệt vời nhất. Cảm ơn mẹ đã nhặt nhạnh những vụng về, khờ dại của chúng con những lúc chúng con mải chơi và đánh rơi nó trên những chặng đườngdài, mẹ gom góp nó để lại biến nó thành con thuyền đưa chúng con tới bến bờ hạnh phúc. Mẹ, mẹ là tất cả, một trời yêu thương.

Chúng con yêu mẹ nhiều!!!
«12
Chia sẻ bài viết ???
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?
Thống kê