Trang chủĐọc TruyệnTruyện Ngắn

Mãi xa

Theo dõi


- Hôm nay cậu có bận gì không? – Mi nghiêng đầu hỏi.

- Không, mà để làm gì? – Phượng nhíu mày hỏi ngược lại Mi.

- Đi shopping – Mi nháy mắt với cô, tính tiền rồi kéo tay cô đi thẳng ra cửa.

+++++

Mi và Phượng đi lòng vòng hết chỗ này đến chỗ khác mà vẫn chưa chọn được đồ gì thích hợp.

- Lâu rồi cậu có gặp lại Khánh không? – Mi hỏi trong khi đang chọn quần áo trong một cửa hàng.

Nhắc đến tên Khánh, Phượng hơi tần ngần. Mi còn yêu Khánh sao?

- Không! Còn cậu? – Phượng lắc đầu.

- Tớ cũng vậy. Nhưng….. tớ đã không còn tình cảm với anh ấy nữa rồi – Mi cười nhạt nhìn Phượng.

Cô hơi ngạc nhiên với thái độ của Mi. Có lẽ trong suốt thời gian qua cô mới là người ích kỉ.

Màu nắng bên ngoài thay đổi dần. Những tia nắng yếu ớt chiếu qua những đám mây đen trên bầu trời chiếu vào cửa hàng tạo nên những ánh sáng mờ ảo. Xuyên qua thứ ánh sáng mờ ảo ấy, bên đường là một cửa hàng nhẫn cưới. Phượng cười nhạt rồi quay lại nhìn Mi.

- Cậu cứ xem đi, tớ sang kia một chút.

- Ừ!

Phượng nhanh chóng kéo cao cổ áo khoác rồi bước ra ngoài. Băng qua đường, cửa hàng nhẫn cưới đang ở ngay trước mặt. Đẩy cửa bước vào là một khung cảnh trang trọng. Phượng lần lượt đi xem từng cặp nhẫn. Đối với cô mà nói những cái nhẫn này thực sự quá xa vời. Cô cười nhẹ rồi đưa lại cặp nhẫn cho cô nhân viên.

- Anh à! Mua cái này này!

Một giọng nam phát ra từ phía sau. Nhưng hình như cái chất giọng này quen quen thì phải? Không lẽ là hắn? Ôi trời không thể nào, hắn đâu có “tệ hại” như thế chứ. Cô tự nghĩ rồi tự cười.

- Thôi! Em thích cái này hơn – lại là cái chất giọng này.

Lần này thì cô nhất định phải quay lại để xem cái mà cô nghi ngờ có đúng hay không?

Phượng tiến lại vỗ vỗ vào vai người vừa lên tiếng ban nãy. Theo phản xạ, cả hai người cùng quay lại nhìn cô.

Trong giây phút này, mọi thứ như đảo lộn.

Cả hai người con trai trước mắt đều rất quen thuộc với cô. Duy đang cười cười nói nói với một tên con trai khác. Nhưng điều quan trọng hơn, người ấy lại chính là Khánh – người mà cả cô và Mi đã tranh giành nhau gần 1 năm, và hiện giờ người ấy lại đang là tình nhân của Duy. “người yêu” của Duy đây sao? Cô như chết đứng ở đấy.

Ánh mắt Khánh nhìn cô là ý gì đây chứ? Anh đang thương hại cô sao?

- Anh xin lỗi, Phượng ạ! Anh là….. gay. Hãy tha lỗi cho anh.

Đó là câu cuối cùng mà cô nghe được từ miệng Khánh trước khi cả Khánh và Duy khoác tay nhau bước ra ngoài cửa.

Khánh à…Anh xin lỗi thì có ích gì chứ?

…Duy, trái đất này thật tròn phải không?

+++

Trở về chỗ của Mi, cô không hề đả động gì đến chuyện lúc nãy. Nhưng người cô như để trên mây, chả tập trung vào chuyện gì cả.

- Này! Phượng, Phượng…. – Mi khua khua tay trước mặt Phượng.

Phượng đang thần người thì bị Mi làm cho giật mình.

- Có chuyện gì vậy?

- Cậu nghĩ đi đâu đấy? Thấy cái váy này hợp với tớ không? – Mi vừa nói vừa ướm thì cái váy lên người mình.

Phượng chỉ cười rồi ậm ừ cho qua chuyện. Cô vẫn còn nhớ đến chuyện ban nãy. Sao người đó lại là anh? lại là Khánh? Thì ra từ trước đến giờ Khánh luôn lừa dối cô và Mi. Còn cả Duy nữa, sao anh lại lừa dối cô? Chẳng nhẽ tất cả những gì anh làm cho cô đều là vì Khánh sao? Phượng cười nhạt, cô nghĩ cuộc đời thật trớ trêu.

- Mi này – bất chợt Phượng quay sang Mi nói.

- Hử?

Mi đang ngắm nghía mấy bộ quần áo khi thấy Phượng hỏi chị “hử” một tiếng, mắt vẫn dán vào bộ quần áo.

- Tuần sau tớ sẽ về lại trại trẻ – Phượng nói nhỏ và chậm rãi từng từ một.

Mi sững người trước câu nói của Phượng.

- Cậu……

- Tớ không sao đâu. Rồi tớ sẽ lại về thăm các cậu – Phượng cầm tay Mi nói.

- Trại mồ côi ở tít tận bên Hồ Chí Minh, liệu cậu có về không? – Mi dường như đang cố gắng muốn cho cô ở lại nên bịa bừa lí do.

- Yên tâm đi, tớ sẽ cố gắng để về thăm các cậu thường xuyên vì….. trái đất tròn mà!

*****

Sân bay hôm nay đông hơn bình thường. Những tiếng nói, tiếng khóc của nhiều người khi phải xa gia đình không hiểu sao lại làm cho Phượng cảm thấy nhẹ nhõm. Phượng nhìn xuống đồng hồ, cũng gần đến giờ bay rồi. Cô không nói với ai hôm nay cô sẽ đi, cô sẽ đi khỏi thành phố Hà Nội này.

“Đã đến giờ, xin mời tất cả hành khách lên máy bay”. Tiếng của cô gái đứng trong đại sảnh vang lên trên loa. Bất giác trong lòng cô cảm thấy nao nao. Cô đang nhớ cái gì? Nhớ Duy, con người đã khiến cô có lúc cảm thấy rung động? hay cô nhớ anh, người đã khiến cô yêu tha thiết? Có thể nào quyết định ra đi của cô có sai lầm không? Phượng cười nhạt rồi kéo vali ra máy bay.

Tạm biệt anh – mối tình đầu của em…

…Tạm biệt Duy – người đã từng khiến em rung động

… Tạm biệt Hà Nội…em sẽ mãi xa nơi này…

Sưu tầm
«12
Chia sẻ bài viết ???
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?
Thống kê

XtGem Forum catalog