Tay hắn bắt đầu run lên còn mụ vợ cứ ư ử như không còn chút sức lực để kêu gào. Mà có gào cũng chả ai nghe, chỉ có lũ ếch nhái vọng lại từng hồi râm rả. Vậy là hết, hết thật rồi. Tiền của bị nước cuốn đi, nghĩ lại đống giấy báo tiền lãi ngân hàng xếp chồng đợi ngày trả thì hắn chỉ muốn chết đi cho xong. Cái thằng chưa bao giò kiếm được lưng triệu chứ đừng nói là ba mươi triệu, hắn đào đâu ra bây giờ? Lão già nhà hắn cả đời sống nghèo đói cả khi chết chắt mót cũng chỉ được cái nhà tôn lụp xụp. Trắng tay rồi. Hắn mệt mỏi miệng chả buồn động tiếng quay về, mưa tạt những hạt nhẹ tênh vào người hắn rát buốt.
***
Từ ngày lũ quét, hắn không bước chân ra ngoài. Suốt ngày cứ trầm tư như đang mưu tính điều gì, hễ vợ hắn nhăn nhó hắn lại nổi sùng lên hung dữ, có lúc trút giận lên đầu mấy đứa nhỏ. Hắn thèm được say, thèm được quên. Khốn nỗi, tiền cháy túi có muốn được uống say để quên phắt đi cũng chả được. Lợi khoèo mấy ngày nay cũng mất biệt.
Có lần trên đường về, hắn nghe người ta kháo chuyện nhà hắn, nghe đâu không có tiền trả cả lời lẫn lãi sẽ bị bắt tù chứ chẳng chơi. Tiền chẳng đẻ ra tiền mà bị trói vào vòng tù tội, hắn sợ phải ngồi tù, sợ cảnh bị giam cầm. Con số ba mươi triệu cứ vờn đi vờn lại trong đầu làm hắn đến thấp thỏm. Hắn đào đâu ra ngần ấy tiền mà trả nợ, cả mớ giấy báo lãi còn chình ình ở nhà. Hắn đến chết thôi, mãi gióng nghe người ta kháo nhau, hai chân lập chập làm hắn ngã chúi nhìu xuống đường.
Cả ngày hôm sau, hắn đột nhiên vui vẻ hắn lên. Hắn kéo cả bốn đứa nhỏ ra giếng tắm cho từng đứa một. Đến chiều chẳng biết mang ở đâu về con gà mái già, đi luôn vào bếp chuẩn bị cơm tối. Vợ hắn đi làm về thấy là lạ nhưng cũng vui lắm. Tối đó, mấy đứa con được ăn no, đùa giỡn một chút rồi lăn ra ngủ say. Nhìn con hắn mà hắn thấy mình có lỗi, cái thằng cha như hắn chả ra gì. Rồi hắn quay sang rủ rỉ với vợ. Nhìn cái hành động khác ngày của hắn thị không khỏi thắc mắc. Như sực nhớ ra điều gì, hắn ngồi bật dậy lấy cái chổi con quét bàn thờ ông cụ, chỉnh chu cái bàn thờ lâu nay sắp rơi trên vách. Hắn lẩm bẩm khấn.
Đêm từ từ trôi, hắn vẫn trằn trọc. Lắng nghe tiếng thở đều của mấy đứa nhỏ mà lòng hắn thắt lại, còn vợ hắn vẫn đang say bìu sau một ngày đi cuốc đất mệt lả. Hắn nhìn vợ con một lượt trong cái nhoè nhoẹt rồi rón rén vơ lấy sợi thừng trên vách đi thẳng ra đêm tối. Hắn phải đi két thúc cuộc đời, hắn phải chết, hắn sống một cuộc đời vô tích sự, những tưởng sẽ mang lại cho vợ con cuộc sống sung sướng, được đổi đời, nhưng cuối cùng nợ vẫn đang ngập luốt đầu. Cảnh tù tội đang chờ hắn. Hắn không thể vào tù không thể thế được. Chết! Chết là hết, nhà nước sẽ xí xoá, sẽ hết nợ. Đó là lối thoát hi hữu nhất bây giờ. Hắn đinh ninh thế và hắn đi, cái bóng khập khiểng trong đêm mờ mờ hệt như một vong hồn vật vờ vô định. Hắn đứng trước cái ao cá cạn khô chỉ có vài trũng con còn đọng ít nước mưa là phảng phất cái ánh sáng mờ nhạt của trăng. Mọi kỉ niệm cứ thi nhau ùa về dội vào tim hắn thật đau. Hắn khóc như kẻ tội nghiệp đang bị dồn vào đường cùng.
Ngồi được một lát hắn đi xa hơn vào rừng. Gió thổi mỗi lúc một mạnh, ù ù qua tai, tự dưng hắn thấy nổi da gà, thấy lạnh gáy. Tà áo phía sau cứ phần phật như hối thúc.
Nhìn thòng lọng treo ngang cành cây hắn thấy ơn ớn, cơ mặt cứ giật từng hồi, hắn thôi không khóc nhưng nước còn rịn chặt trên mặt. Nhắm mắt thật chặt, hắn bước lên, vĩnh biệt tất cả, gia đình hắn, vợ hắn con hắn, cả cái mảnh đất vùi hắn trong góc nghèo. Hắn cảm giác cái đau đớn cái nặng trì đang siết chặt ở cổ. Hắn vùng vằng, sợi dây vẫn khinh khỉnh siết, gió vẫn ù ù như sắp mang hắn đi.
'Phịch'!
Hắn rơi tỏm xuống co ro một đống, quờ quạng, thì ra trong lúc vội hắn vơ phải sợi thừng mục. Hắn nấc lên nức nở, đấm tay vào đất. Sao trời còn trêu ngươi hắn cả lúc hắn muốn chết, tàn nhẫn bắt hắn chết đi sống lại.
Đột nhiên hắn im bặt, mặt gườm lại đứng lên định bụng làm lại. Sợi dây vất ngang cành cây phật phờ. Tự dưng hắn ngồi bệt xuống mệt mỏi, hắn lại khóc. Hắn sợ cảm giác nghẹt thở. Sợ chết. Nhìn chung quanh mọi thứ vẫn mờ mờ chỉ toàn tiếng nước chảy và côn trùng âm ỉ, cả tiếng cú rừng rợn người.
Suy nghĩ một lát hắn quẹt ngang mắt rồi chạy thật nhanh như ma đuổi, chả việc gì phải chết, hắn chết thì vợ hắn con hắn biết trong vào ai. Hắn là đàn ông mà, ngày trước hắn chả vỗ ngực tự đắc.
Về đến nhà, nhìn mấy đứa nhỏ vẫn đang mê man cười ngay trong giấc ngủ, hắn thở dài nhưng rất khẽ. Hắn bẽn lẽn nhẹ bên cạnh vợ, cái hơi ấm phả ra ôm toả lấy hắn, ghì chặt. Mọi thứ vừa diễn ra như một cơn chiêm bao, thật đau và thật nhanh. Bên ngoài gió vẫn lùa vù vù qua vách mang theo tiếng chó oẳng và tiếng gà gáy sớm. Ngày mai sẽ lại đến, hắn sẽ lại tìm lối thoát của đời mình. Nhưng chí ít hắn thấy mình không cô độc. Hắn thiếp đi trong cái ươn ướt của mắt.
Cẩm Giang
(Theo báo Lao Động)