Nó sẽ lại lạnh lùng hơn ai hết vì trái tim của nó đã bị đóng băng từ cái đem định mệnh ấy rồi.Nó sẽ ko còn đc nói như xưa nữa vì nó ko thể nói đc những từ mà nó muốn nói.Và nó sẽ ko cho những người thân,bạn bè của nó nhìn thấy sâu trong mắt nó là gì.nó sẽ ko cho anh cơ hội nhìn thấy trực diện và sâu bên trong đôi mắt của nó.Nó sẽ ko tha thứ cho chính mình đã làm anh tổn thương và làm anh đau.Giờ nó vô tâm và tàn nhẫn hơn lúc nào hết.Nó muốn khóc nhưng lại ko thể làm đc điều đó vì nó đã thay đổi rồi.Nó đã ko còn là nó-1 cô bé cười đùa với mọi người trêu chọc người khác và thích làm người khác tức nữa.Nó sẽ làm cho tất cả những người nào thích nó ,có tình cảm với nó phải đau khổ!!!
Có ai biết là giờ ánh mắt của nó lạnh lùng lắm không? Có ai biết giờ nó lãnh cảm lắm không? Sống trong nhớ nhung, trong sự hy vọng về 1 tình yêu ấp ủ, cố gắng vượt qua tất cả mọi sự khó khăn để đến với anh, giờ anh lại bỏ nó, để lại nó với 1 nỗi đau không chữa lành. Để lại nó phải tự mình vượt qua khó khăn trong cuộc sống. uhm thì nó có thể vượt qua đấy, nhưng nó dùng con người khác để vượt qua, chứ không phải là con người khi anh còn bên cạnh nó.
Có ai biết trong sâu thẳm nó, nỗi cô đơn, chán chường và mong manh như nào không? Nó cần 1 bờ vai của 1 người mà nó tin tưởng để dựa vào. Nhưng giờ nó đâu còn tin tưởng ai đâu, nó không cho bất kỳ ai cơ hội hết, nó tự nhốt mình trong cái vỏ bọc trái ngược với con người của nó. Nỗi nhớ anh luôn thường trực trong nó, nó cần anh, rất cần anh. Chỉ cần biết 1 điều gì về anh, là nó thấy rất vui và hạnh phúc rồi. Tình yêu anh dành cho nó, giờ chính là động lực giúp nó vượt qua tất cả.
Nó đã từng nghĩ rằng: có với anh 1 đứa con, rồi nó và con sẽ đi đến 1 nơi mà không làm ảnh hưởng tới anh và hạnh phúc bé nhỏ của anh, 2 mẹ con nó sẽ tự bương trải cuộc sống, như thế là nó thấy mãn nguyện rồi. Dẫu nó biết, như vậy là quá thiệt thòi cho đứa con của nó, nhưng nó sẽ luôn tô đậm hình ảnh người cha vĩ đại trong đứa con của nó, để con của nó thấy tự hào về cha mình, và cha mình không hề bỏ 2 mẹ con. Ý nghĩ của nó điên rồ thật đấy, nhưng nó cũng là 1 cô gái, rồi nó cũng là phụ nữ, là đàn bà, nó cũng ao ước được là mẹ- thiên chức của 1 người con gái. Uhm thì giờ nó không còn tư tưởng đến cái điều ước hão huyền ấy nữa rồi. Nhưng giờ nó lại có những người con đỡ đầu thật đáng yêu. Nó vẫn tâm sự với những đứa con đỡ đầu của mình về anh- bố của chúng, anh vẫn rất tuyệt vời, và trong lời nói ấy, nó hạnh phúc lắm. Giờ nó thấy mình sống giả tạo quá, sống ép buộc, không thật với tình cảm của mọi người dành cho nó. Nó muốn đi thật xa, xa tất cả, trốn tránh tất cả, kể cả anh. Nó muốn biến mất trong cuộc sống của anh, để anh điên lên tìm kiếm thông tin về nó, để anh biết là nó đau khổ thế nào khi anh biến mất trong cuộc sống của nó. Sự lảng tránh mà anh làm với nó, giờ nó lại làm lại với anh. Thế nhưng khi gặp anh, nó chỉ muốn ôm trầm lấy anh, cảm nhận hơi ấm của anh, sự vỗ về, an ủi của anh, để nó thấy tâm hồn bình yên. Để nó có thể nói với anh những điều nó vẫn ấp ủ trong lòng, và để nó nói với anh: Nó yêu anh rất nhiều, nhiều hơn những gì nó nghĩ.
Gửi anh- chồng yêu của em: Anh àh, dù có chuyện gì, em vẫn luôn yêu anh, luôn mong chờ anh về, về với mái ấm mà 2 ta đang dựng lên. Em yêu anh nhiều lắm, tướng công của em àh. Dẫu em biết, anh sẽ có thể chẳng bao giờ đọc được điều này đâu, nhưng em muốn cả thế giới biết rằng: em yêu anh, và chúng ta sẽ hạnh phúc trong 1 ngày không xa, sự nghiệp của 2 đứa sẽ ổn định, và chúng ta sẽ nuôi dạy những đứa con thật tốt, con của chúng ta sẽ rất đáng yêu!Chúng sẽ gọi em là mẹ, anh là cha, Mái ấm của chúng ta sẽ hạnh phúc theo cách riêng của chúng mình, phải không anh?
Tác giả: Thiên Băng