XtGem Forum catalog
Trang chủĐọc TruyệnTruyện Ngắn

Khi trái tim đã sẵn sàng yêu

Theo dõi

“Chưa bao giờ và không bao giờ ta biết.
Trí nhớ trong ta từ đó có một người!
Một bàn tay mà nắm giữ cả cuộc đời.
Một tiếng cười mà âm vang trời rộng.
Một cái vén tóc mà điếng lòng bão nổi.
Chưa bao giờ và không bao giờ ta nghi ngờ điều luôn tự hỏi.
Có thể gặp hay không một thiên thần?
Sớm hay muộn thì nắng cũng sẽ lên.
Nhưng mưa vẫn còn nhiều vô hạn.
Xoay chiếc dù hướng nào thì đời ta cũng đã lỡ bị ướt.
Chưa bao giờ và không bao giờ ta tin được.
Những ngày nắng sẽ hong khô.
Chưa bao giờ và không bao giờ ta ngừng bơ vơ…”
Tôi nhẹ xoay nắm đấm cánh cửa màu trắng, trên cánh cửa vẫn còn treo tấm bảng gỗ tôi tự làm với dòng chữ rùng rợn: “The room of the ghost 0”. Và thật, nếu ai không biết mà bước vào, với cái không gian tối đen cùng những ánh đèn đỏ thì ít nhất chắc cũng phải hét toáng lên đến nứt nhà. Nhưng cũng may là từ đó đến giờ chưa có ai dám thừa lúc tôi không có ở nhà mà “lẻn” vào căn phòng này.
Bên trong căn phòng là một màu đỏ rùng rợn với mùi thuốc rửa ảnh. Biết bao tháng qua không vào lại nơi đây, tôi cứ ngỡ đây chẳng còn là nơi của mình nữa. Mọi thứ bỗng đâm ra xa lạ, ngoại trừ những tấm ảnh tôi treo phía trên dây và những lọ trắng đựng các cuộn phim ở bên trong. Tôi nhìn một lượt, rồi cúi người nhặt những tờ giấy rơi vãi khắp sàn nhà lên. Trên những tờ giấy đó, là những nốt nhạc, những câu từ trong một bài hát đang viết dở dang. Tôi cắn môi, cố gắng mạnh mẽ khi biết tim lại nhói đau âm ỉ.
Bằng một sự dũng cảm lớn lao hơn, tôi bước vào căn phòng nằm sâu bên trong căn phòng này. Do lối kiến trúc khá đặc biệt của một kiến trúc sư là bố tôi, nên trong căn phòng này, lại có thêm một căn phòng khác dẫn ra ban công. Bên trong là những bức ảnh treo khắp phòng, những cây bút chì, những tờ giấy có nốt nhạc, những cái chai lọ, những cái cây. Phút chốc, không kiềm được lòng mình, tôi khuỵa xuống nền nhà, không may va vào chiếc bàn gỗ bên cạnh. Hàng loạt những viên sỏi rơi xuống như thác nước. nhấn chìm tôi trong những mảnh kí ức mờ ảo.
Tôi vẫn còn nhớ, những tấm ảnh được treo cẩn thận trên đó là món quà tôi tặng Vũ trong dịp sinh nhật của Vũ. Một phần trong đó là những tấm ảnh tôi lén chụp Vũ ở Green Coffee từ những ngày còn là bạn của nhau, còn phần còn lại là những tấm ảnh chụp lại những khoảnh khắc rất buồn cười của Vũ. Sau mỗi tấm ảnh, là những lời yêu thương, những hứa hẹn và những lời chúc.
Tôi vẫn còn nhớ, những cây bút chì và những tờ giấy đầy nốt nhạc đó là do những hôm tôi thì lo rửa ảnh, còn Vũ thì sáng tác bài hát để tham dự cuộc thi gì đấy.
Tôi vẫn còn nhớ, những cái lọ đặt trên bàn là do tôi đề xuất sau khi xem MV bài hát “Nhớ rất nhớ” của Bảo Thy và Dương Triệu Vũ. Trong những cái lọ đó, tôi và Vũ nhét những nỗi buồn vào bên trong, dự định một ngày đến Cửa Lò thả chúng trôi đi. Tôi vẫn còn nhớ, những cái cây đặt ở bệ ban công là do tôi cùng Vũ trồng từ khi chúng chỉ mới là một chồi non. Còn những viên sỏi, là do tôi và Vũ đã nhặt được trên suốt những con đường trong suốt thời gian quen nhau, dự định sẽ ghép lại thành hình trái tim rồi dán lại vào ngày kỉ niệm tròn 2 năm cả 2 quen nhau.
Vẫn còn rất nhiều dự định, rất nhiều những điều hứa hẹn mà giờ đây, chỉ còn là những thứ dở dang, có lẽ mãi mãi cũng chẳng hoàn thành được. Giống như mối tình giữa tôi và Vũ, có quá nhiều kỉ niệm, có quá nhiều nụ cười ngọt ngào, nhưng tất cả mãi mãi chỉ còn là quá khứ đã qua.
Tôi chống tay đứng dậy, thầm nhủ phải mạnh mẽ, kiên cường lên, phải đối diện với những thứ đã qua, mỉm cười vì ít nhất trong cuộc đời mình cũng đã có một khoảng thời gian vui vẻ đầy kỉ niệm. Có lẽ, đã đến lúc tôi phải can đảm đem những thứ này cất đi, cất sâu vào một góc nào đó, và quan trọng hơn hết là cất giữ tình cảm với Vũ mãi sâu trong tim.
***
Thành phố hiện ra trong mắt tôi khi tôi mở rèm cửa nhìn ra ban công là một Nora đẹp đến mức nghẹt thở. Tôi vẫn luôn yêu nó, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình đang hòa trọn vẹn vào nó. Không âu lo, cũng không muộn phiền. Gió khẽ lùa vào tim, tôi đưa tay ra chạm nhẹ vào không khí, thấy mình như đang bay lơ lửng cũng muôn vàn những đám mây trên cao.
Vào một sớm ban mai, hãy thức dậy thật sớm và đón ánh bình minh, tôi chắc rằng mọi vết thương trong tim bạn có thể sẽ được xoa dịu đi phần nào đó. Hay ít nhất, bạn sẽ thấy lòng nhẹ lại, mọi muộn phiền có cũng như không!
***
- Củ Cải à! Cậu đừng đùa mình nữa… Không phải, không phải đâu, đúng không? Nói mình nghe đi – tôi lắc đầu nguầy nguậy, không tin được những gì mình vừa nghe.
- Không! Ngọc à! Nghe mình nói đi – Củ Cải đỏ hoe mắt ôm bờ vai tôi, nỗi đau hiện rất rõ trong đôi mắt của câu ấy – là thật đấy! Mình không đùa cậu đâu…
Củ Cải bắt đầu khóc thành tiếng, nước mắt rơi ướt vai áo tôi, làm tôi không kìm lòng được cũng nghẹn ngào theo.
- Đi đi Ngọc! Nếu không cậu sẽ hối hận đấy…
Chẳng kịp để Củ Cải nói hết câu, tôi đã ào chạy ra ngoài.
Cơn mưa phùn mùa Đông cùng từng đợt gió lạnh ùa vào tim tôi, cảm giác thấy lạnh đến từng tế bào trên sống mũi, không thể thở được. Rồi tôi khóc, nước mắt hòa vào từng giọt nước mưa bé li ti…
Quá khứ với những nụ cười, những kỉ niệm, những sẻ chia bỗng chốc hóa cả thành những nỗi đau, những giọt nước mắt, và những hờn dỗi. Những lầm lỗi của Vũ, những lần Vũ dành trọn thời gian cho bạn bè và âm nhạc mà quên bẵng đi tôi, những lần Vũ sai nhưng vẫn cứ cho là mình đúng, những lần Vũ nổi giận vô cớ, và vô số những lần khác… Nhưng tôi có thể bỏ qua tất cả, vì tình cảm trong tôi với Vũ quá lớn, và hơn hết là vì tôi hiểu Vũ, hiểu Vũ là một chàng trai như thế nào sau biết bao hôm tìm hiểu về Ma Kết, sau biết bao lần Vũ từ đằng sau tựa đầu vào vai tôi đầy mỏi mệt, sau biết bao lần Vũ ngủ thiếp đi trên bàn học. Như thế, tôi nghĩ, cùng với tình cảm to lớn của mình và sự thấu hiểu, chấp nhận cả khuyết lẫn ưu của Vũ đã ĐỦ để cả 2 chúng tôi bước đi cùng nhau mãi về sau này.
Cho đến khi… người mẹ đã bỏ tôi lúc tôi còn bé tí tẹo trở về, giành nuôi tôi với bố, mặc cho bà đã có một đứa con với người đàn ông khác. Tôi giận, tôi hận bà từ ngày tôi biết nỗi khổ một mình nuôi con của bố, nhưng tôi vẫn không làm sao vô tình từ chối bà được. Chính những giây phút đó, tôi mệt mỏi, tôi muốn trốn chạy đến một nơi nào đó, và tôi đã tìm đến Vũ, để tìm một bờ vai, một cái nắm tay siết chặt. Nhưng không, Vũ chỉ im lặng ngồi nghe rồi lạnh lùng chào tôi rồi ra về.
Mãi sau đó, Vũ không liên lạc với tôi, chỉ ậm ừ khi tôi hỏi điều gì đó trong lớp. Dần dà, khoảng cách giữa cả 2 ngày càng xa, như hai trái tim nằm ở hai vòng trái đất vậy. Lần 1, lần 2, lần n,… tôi im lặng, tôi nghĩ có lẽ Vũ đã có chuyện gì đó không thể nói. Nhưng, mọi thứ luôn có giới hạn của nó. Giới hạn của tôi ở đâu tôi không biết, nhưng vào cái ngày đầu tiên bắt đầu mùa Đông, tôi chợt nhận ra mình chẳng còn gì để níu kéo nữa, tôi muốn rời xa Vũ, muốn cho mình một lối thoát nhẹ nhàng. Và vậy là, tôi tìm đến Vũ nói lời chia tay…
Giờ đây chợt hiểu, hóa ra là chưa từng quên nên từng mảng kí ức vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí…, hóa ra là chưa từng hết yêu nên vẫn cảm thấy đau đến nghẹn lời…
“Chúng ta đã đi qua thương nhớ mà không hề phải vay…
nên nợ nần chỉ đong bằng cảm giác…
nên sợ cuộc đời về sau sẽ chẳng thể nào ôm được ai đó trong tay thật chặt…
nên lo lắng những giọt nước mắt sẽ quên từng bỏng rát…
dù đau đến xanh xao…
Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau?”
Tôi dừng lại trước sân bay. Băng qua biết bao con đường trên chiếc xe nhỏ, gió thổi thốc vào, cuốn đi những giọt nước mắt và hong khô đi chúng một cách nhanh chóng, như một cơ hội để tôi kịp suy nghĩ lại mọi điều. Củ Cải bảo, Như Hà cố ý để tôi và Vũ đi cùng nhau, còn Hà thì có cơ hội để nói rõ sự thật mà bấy lâu nay tôi không biết.
Vũ yêu tôi, luôn luôn như thế. Nhưng từ ngày Vũ phát hiện mình có vấn đề ở tay sau lần cứu tôi, Vũ đã nghĩ ra mọi cách để làm tổn thương tôi, làm tôi mệt mỏi mà rời xa Vũ. Đơn giản vì Vũ không hề muốn tôi đau khổ, không hề muốn tôi bên cạnh một người không có tương lai. Suốt bao nhiêu ngày qua, Vũ phải một mình gánh chịu nỗi đau, lại phải tỏ ra lạnh lùng với tôi. Và hiện tại này đây, Vũ phải qua nước ngoài để chữa trị mà thật ra, không ai có thể biết được tay Vũ có thể hồi phục như ban đầu hay không. Dường như nỗi đau mà Vũ phải gánh chịu, suốt đời này tôi cũng không hiểu được.
Tôi loạng choạng đi vào sân bay, chân dường như chẳng còn vững được. Tôi biết mình cần phải nói một điều gì đấy, như một lời hứa hẹn về sự chờ đợi, để Vũ vững lòng mà chữa trị cho tốt. Tôi biết Củ Cải và Như Hà đều muốn tôi và Vũ được trở lại như ngày xưa, và mãi mãi hạnh phúc. Tôi biết như thế, tôi hiểu như thế, nhưng trong rất nhiều lần ngồi bó gối nhìn bầu trời Đêm, và tự vẽ ra ngày quay trở lại bên cạnh Vũ, tôi cũng không sao vẽ được hoàn chỉnh cái ngày đó được. Giống như có những thứ đã qua đi rồi, thì không thể quay trở lại được vậy. Khi đó ta chỉ có thể bắt đầu những thứ khác, trân trọng những thứ ở hiện tại, và quên đi những thứ trong quá khứ.
Đôi khi, không phải cứ bắt đầu lại sẽ là tốt. Và đôi khi, tôi nghĩ, tình bạn là một khởi đầu mới, tốt đẹp hơn cho một mối quan hệ khác. Như chờ đợi, một ngày… khi mà trái tim đã sẵn sàng yêu.
[Sưu tầm]
«12
Chia sẻ bài viết ???
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?
Thống kê