Những ngày sau đó nó không thể nào tập trung làm việc được. Cứ rảnh lúc nào là nó thấy hắn xuất hiện trong cái đầu lơ mơ của nó. Tối hôm đó hắn kể cho nó nghe về quê, về gia đình hắn vui như thế nào, nó cũng vui lắm. Điện thoại đã tắt rồi mà nó chưa muốn vào nhà, con bạn nó không biết là nó đang nói chuyện với hắn. Ngày hôm qua đi chơi nó đã nghe hắn kể về người yêu hiện tại của hắn, hắn còn mở facebook cho nó xem hình nữa, cũng xinh, hơn nó là cái chắc. Nhưng dù thế nó vẫn biết trái tim nó vẫn lỗi nhịp vì hắn. Hắn sắp đi rồi. Lần này chắc sẽ đi luôn khỏi cuộc đời nó. Mối tình đơn phương của nó sẽ mãi mãi là hư vô ư? Nó phải cho hắn biết...dù kết quả có thế nào. Và nó đã làm một việc mà chưa bao giờ nghĩ là sẽ làm. Mở máy nó nhắn tin cho hắn:
'7117600119.712013137741540'
(nghĩa là: Tôi nhớ ông. Tôi không biết tại sao)
Không hiểu sao cuối cùng nó cũng chỉ viết được như thế. Hai giây sau hắn trả lời:
'Gì đấy bà. Nhầm máy ah?'
'Uh sorry sorry nhầm máy. Ngủ ngon nha!' Đấy nó đã tỏ tình như thế đấy!
Nó trằn trọc không ngủ được, tự trách mình sao lại viết ra thế, lỡ hắn hiểu thì sao. Mà không, hiểu làm sao được cơ chứ, nó không chỉ viết bằng mật mã mà lại còn viết tắt nữa cơ, có trời mới hiểu được. Nhưng nó cũng mong hắn hiểu. Nếu hắn hiểu thì sẽ như thế nào nhỉ? Hắn sẽ nói lời xin lỗi với tình cảm của nó hay hắn sẽ nói hắn cũng thích nó. Hắn thích nó ư? Làm gì có chuyện đó. Đầu óc nó cứ lung tung đủ thứ chuyện như thế cho đến khi chập chờn vào giấc ngủ.
Lý trí nó biết rằng nó và hắn đã hết cơ hội nhưng trái tim của nó còn chưa hiểu chuyện, nó vẫn hướng về cái nụ cười duyên kinh khủng đó. Cả ngày hôm sau nó ngồi tượng tượng ra đủ viễn cảnh có thể xảy ra. Ví dụ như nó sẽ nhận được lời tỏ tỉnh của hắn ở cạnh hồ Crystal-summer của nó khi nó khóc nức nở vì hắn đã đi rồi, nó sẽ hét lên rằng nó không thèm quan tâm đến hắn nữa; và sau đó hắn xuất hiện rồi sẽ thét lên rằng hắn yêu nó...đại khái như thế. Hay nó mường tượng ra khi hắn hẹn nó ra bến xe để tiễn hắn nhưng hắn nói hắn đã đi rồi và nó khóc, rồi hắn từ đâu xuất hiện với nụ cười tươi rói đó. Nói chung nó chính là nhà vô địch trong trí tưởng tượng và dĩ nhiên tất cả đều là một 'happy ending'. Nhưng kết quả thì sao? Các bạn đã biết ở phần đầu chuyện rồi đấy. Vậy nên chắc các bạn đã hiểu cái cảm giác hụt hẫng, trống vắng của nó mà hắn để lại như thế nào phải không?
Nhưng nó cũng đủ lớn để nhìn nhận ra sự thật. Nó và hắn sẽ mãi là bạn. Mãi mãi như thế nó ạ!
***
Ba tháng sau...
Hôm nay nó đi làm về trễ. Cuối tháng công việc cứ dồn dập. Ghé chợ mua ít đồ ăn rồi đi xe chầm chậm về nhà trọ, hình như cuộc sống của nó dạo này khá chậm. Tối nay sẽ làm gì nhỉ? Ăn cơm nhanh rồi ra nhà sách coi cọp mấy cuốn truyện tranh mới ra lò, nó mỉm cười với ý tưởng hay ho này. Vừa dựng xe, mấy đứa trẻ con hàng xóm chạy ùa ra : 'Cô ơi nhà cô có khách đấy'... 'chú bộ đội...'; lũ trẻ cứ râm ran, nó đưa mắt theo tay chúng rồi chợt bất động. Vẫn cái dáng cao cao rám nắng ấy; bộ quân phục màu xanh ấy và vẫn nụ cười làm tim nó nhảy nhót ấy. Nụ cười ấy tiến về phía nó:
' Làm gì thấy tôi như thấy ma thế?'
Đúng là hắn rồi, sao hắn lại ở đây nhỉ:
'Sao ông ở đây?' Câu nói bật ra cùng ý nghĩ của nó
'Ah thì tôi có việc về nhà nên ghé qua bà xin bữa cơm tối. Có phiền bà không?'
Trống ngực đang đập thình thịch, ngoài mặt nó vẫn cố tỏ vẻ thản nhiên:
'Phiền gì, ông vào nhà đi'
Nó những tưởng 3 tháng qua đã làm nó quên được hắn, không ngờ bây giờ khi gặp lại hắn những cảm xúc vẫn vẹn nguyên. Rót ly nước đưa cho hắn, nó cố nói với giọng sôi nổi và tự nhiên nhất:
'Sao về không gọi tôi ra đón. Ông đi gì về đây?'
Hắn uống nước mà không nhìn nó, lúi húi mở ba lô:
'Tôi biết bà đi làm mà...ah ...uhm...tôi có cái này cho bà đây...'
'Quà miền Nam của tôi ah? Ái chà lần này còn nhớ quà cơ đấy' Nó hí hửng
Hắn nhìn nó, nhăn nhăn cười, cái điệu cười hiện rõ câu: 'tôi không có quà cho bà đâu'. Nhưng hắn vẫn rút ra một tờ giấy được gấp cẩn thận trong ba lô đưa cho nó: 'bà xem đi'
Nó không buồn vì không có quà, nó hiểu hắn, hắn ít khi câu nệ quà cáp lắm; với lại nó cũng đâu có chờ quà của hắn. Nó đón lấy tờ giấy từ hắn với thái độ lạ lạ của hắn. Những dòng chữ chợt nhảy nhót trước mắt nó rồi hình như nhòe đi; nó chỉ thấy trống ngực đập dồn dập. Nó nhảy cẫng lên:
'Ông được chuyển công tác ra Bắc rồi ah'. 'Thái Nguyên ah? Tốt quá rồi... chúc mừng... chúc mừng ông!'
'Vậy bao giờ ông về chính thức? Hôm nay về nhà mấy ngày? Ông báo cho ai chưa?'
Nó đang định hỏi nữa thì hắn đứng lên, cắt ngang lời nó bằng ánh mắt là lạ:
'Làm gì mà hỏi tôi nhiều thế? Hắn cười 'mà bà vui đến khóc được cơ ah'.
Giật mình, nó đưa tay lên mắt, nó cũng không biết những hạt nước mặn mặn hạnh phúc này đã lăn từ bao giờ. Thật nhẹ nhàng hắn nắm lấy cả hai tay nó, ngượng ngùng mà cương quyết trong đôi mắt:
'Ngay tuần sau tôi bắt đầu nhận công tác. Vậy nên hôm nay tôi về đây....ah...uhm....em sẽ lên Thái Nguyên cùng tôi chứ?'
Nó mở to mắt ngạc nhiên. Không biết có phải tay nó đang bị nắm chặt quá hay nó đang bị thôi miên bởi ánh mắt tha thiết mà chân thành kia không mà đầu óc nó tự nhiên trở nên mơ hồ, quay quay. 'Chắc nó đang mơ rồi; nó vẫn hay mơ mộng lắm, buồn cười nhỉ...già rồi mà còn...'. Nó không biết rằng mặt nó biểu hiện quá nhiều cảm xúc, lại còn cười tủm nữa chứ khiến hắn lúng túng, không biết nó đang nghĩ gì.
' Này...này bà có nghe tôi nói không?'
Nó giật mình. Tỉnh. Giật tay ra khỏi tay hắn, nó nghi ngờ:
'Ông...ông vừa nói gì cơ? Ông lại đang đùa phải không? Đừng đùa tôi kiểu ấy nữa...' Nó vừa chợt nhớ ra từ trước đến giờ hắn vẫn rất hay đùa nó, mà lần nào hình như nó cũng tin. Cái sở thích của hắn làm nó khổ sở. Sao hắn có thể ác với nó như thế...
Hắn cầm tay nó lên, nhìn vào mắt nó, rất chân thành:
'Không tôi nói thật lòng đấy. Vì có bà tôi mới quyết tâm để ra Bắc. Tôi thích bà từ lâu rồi nhưng tôi không dám nói, tôi sợ bà sẽ khổ nếu yêu tôi.Tôi cũng biết là bà dành tình cảm cho tôi....nhưng... '
'Ông biết ư? Ông cũng từng thích tôi ư? Tôi không tin...' Nó ngây người. Hắn biết ư? Nó tưởng rằng đã giấu diếm cảm xúc của mình giỏi lắm mà. Hắn thích nó ư? Nó lắc đầu 'Nếu thích tôi sao hôm ở bến xe ông bỏ đi lạnh lùng không quay đầu lại như thế? Ông có biết rằng tôi đã buồn như thế nào không? Ông thật lòng ư, sao chưa bao giờ tôi cảm nhận được điều đó'. Nó khóc, nhìn vào mắt hắn: 'Vậy...vậy nếu ông không chuyển được về Bắc thì sao? Ông sẽ để tôi quên ông luôn phải không? Ông đối xử với tôi như thế ah?' Nó vừa nói vừa khóc. Hắn kéo nó thật mạnh vào lòng, đặt lên đôi môi đẫm nước mắt của nó một nụ hôn vụng về và đủ lâu để cả hắn và nó cùng cảm nhận được nhịp đập rộn ràng của hai trái tim. Đặt tay lên vai nó, hắn nhìn thật sâu vào đôi mắt của nó:
'Ai bảo tôi quay đi không nhìn lại. Tôi không dám nhìn lúc đấy vì sợ rằng nếu nhìn bà tôi sẽ không có đủ dũng khí để ra đi. Khi bà đi rồi, tôi đã chạy theo xe một đoạn dài và khóc, hì... xấu hổ thật đấy khi tôi thừa nhận là đã khóc, tôi đã nhớ bà kinh khủng. Tôi biết tôi yêu bà, tôi cần bà nhưng tôi cũng muốn bà được hạnh phúc, không muốn bà chịu vất vả như tôi. Tôi xin lỗi... Bây giờ tôi sẽ ích kỷ, tôi muốn bà hạnh phúc nhưng không phải là với một người khác. Lên Thái Nguyên sẽ rất vất vả, bà sẽ đi cùng tôi chứ?'
Nó gật gật đầu, mỉm cười:
'Tôi sẽ đi, phải đi chứ...tôi không sợ khổ'
Hắn hôn nhẹ lên tóc nó, thì thầm: '701 11760 311. 117622119 701 13137 741 540. 701 21322 3111' (Tôi nhớ em. Nhưng tôi biết tại sao. Tôi yêu em)
Hắn vừa nói vừa ôm nó thật chặt. Nó thì thầm : 'thì ra cậu hiểu câu đó ah... thế mà...' Nó cười. Thế là hoàng tử của nó đã tìm được nó rồi!
Nguồn: Sưu tầm