XtGem Forum catalog
Trang chủĐọc TruyệnTruyện Ngắn

Ghen...

Theo dõi


Vợ tôi đổi điện thoại rồi mi nhẹ tôi lên má trước khi hấp tấp chạy đi:

- Em đi nhé. Chiều nhớ về sớm, hôm nay em có mời mẹ qua ăn cơm với mình.

Vợ đi rồi, tôi ngồi lại thẫn thờ nhìn chiếc điện thoại trong tay. Tôi bấm thử, thấy có mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, toàn của người quen, trong đó có cả tin của NLong – đã được vợ tôi mở ra xem – hỏi sao lâu quá không thấy ghé quán, nhớ anh quá, chiều nay nhớ đến (những tin loại này đọc xong là tôi xóa ngay). Đúng đây là điện thoại của mình rồi! Còn hai cái tin nhắn và hai cú điện thoại vào máy của vợ tôi hồi sáng, thì sao? Tôi có của không biết giữ? Có một thằng cha 'đang sung lắm' chờ nàng ở đâu đó để 'ôm một cái'?

Tôi hốt hoảng tung cửa phòng, vừa chạy vừa hối hả bấm máy gọi vợ. Bên kia đầu dây: 'Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau...'. Khủng hoảng hơn, tôi bấm đại theo trí nhớ số máy bí mật hồi sáng, nhưng gọi năm sáu cuộc vẫn không đúng! Chạy như điên ngoài đường một hồi, tôi vẫn không biết mình đang đi đâu. Sài Gòn có cả ngàn khách sạn lớn nhỏ, còn nếu điểm hẹn là một căn nhà thuê riêng cho 'chuyện đó' thì càng như tìm kim đáy biển!

Sực tỉnh, tôi chạy như bay đến cơ quan của nàng, rồi tối tăm mặt mày khi nghe cô bạn thân làm cùng phòng thông báo chiều nay nàng xin nghỉ vì có việc riêng. Thấy mặt tôi tái xanh, cô bạn nàng lo lắng: 'Anh bị sao vậy? Trúng gió hả? Ngồi xuống nghỉ chút đi...'. Cô bôi dầu cho tôi, rót nước cho tôi uống. Định thần lại, tôi chạy cầu may về nhà. Chỉ thấy có bà mẹ vợ vừa tới! Hoàn toàn không biết con gái của mình đang ngoại tình, bà túm lấy tôi, kể lể thôi rồi về cái sự nhớ thằng cháu ngoại. Tôi lảo đảo lên phòng, nằm vật xuống, đầu nghe ong ong. Trời ơi, giờ này vợ tôi đang...

Khoảng một tiếng sau, có tiếng bấm chuông, tiếng con Minô sủa mừng rỡ. Đúng kiểu bấm chuông của vợ tôi. Tôi chạy như bay xuống nhà, thấy nàng đang khệ nệ ôm cả đống bao hàng siêu thị vào bếp. Tôi lớn tiếng:

- Em đi đâu từ trưa tới giờ?

Vợ tôi trừng mắt:

- Đi siêu thị chớ đi đâu? Mua đồ đãi mẹ và vợ chồng con Tiên.

- Sao lại tắt máy?

- Máy hết pin.

- Sao em nói với cơ quan là nghỉ việc riêng?

- Vậy việc này là việc gì?

Thấy bà mẹ vợ chăm chú nhìn có vẻ căng thẳng, tôi lôi vợ lên phòng:

- Điện thoại của em đâu rồi?

- Đây!

Tôi chộp lấy cái điện thoại. Tất cả các tin nhắn hồi sáng đều đã bị xóa sạch!

Tôi gầm gừ:

- Mấy tin nhắn hồi sáng đâu rồi?

- Tin nhắn nào?

- Hồi sáng có thằng nào nhắn rủ em trưa nay đi chơi. Mấy cái tin đó đâu rồi?

- Đừng có ghen nhảm! Tin nào đâu? Nói bậy má nghe kỳ lắm nghe!

- Có tin nhắn đàng hoàng, hẹn đi 'ôm một cái'! Còn gọi lại cho tôi, nghe giọng tôi thì cúp máy! Tôi bấm lại thì không trả lời!

Tay run lẩy bẩy, tôi bấm tìm danh sách các cuộc gọi. May quá, vẫn còn số máy hồi sáng. Tôi bấm gọi ngay. Lần này coi như hết chối! Chuông bên kia reng lên, cùng lúc tôi nghe tiếng chuông điện thoại reo từ trong... người nàng. Nàng tủm tỉm cười, móc trong người ra cái điện thoại cũ, giơ lên trước mặt tôi:

- Anh gọi cho số máy này chứ gì?

Thì ra vợ tôi đã dàn cảnh chơi cho tôi một vố nhớ đời bằng cái sim được khuyến mãi trước ngày Tình nhân! Chỉ cần mua hai cái điện thoại giống nhau, một màn cầm lộn điện thoại, hai cái tin nhắn, hai cú bấm máy... là đủ cho tôi biết mùi đau khổ của bệnh ghen là như thế nào.

Nhưng...có thật là...

Sưu tầm
«12
Chia sẻ bài viết ???
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?
Thống kê