Trang chủĐọc TruyệnTruyện Ngắn

Đừng tin, đừng yêu

Theo dõi


Có thể điều hắn nói còn xa vời, nhưng cũng không hẳn không có lý. Bây giờ loạn lạc liên miên, ngày hôm nay đâu biết trước được ngày mai sẽ ra sao? Nàng nghe chàng hỏi vậy thì suy nghĩ vài giây mới đáp:

'Thiếp có cái áo lông ngỗng, hễ thiếp chạy về hướng nào thì sẽ rắc lông ngỗng dọc đường hướng đó, chàng cứ theo dấu mà tìm.'

Hắn chỉ gật đầu, không nói gì thêm.

Lần nữa, nàng lại tiễn hắn ra tận cổng thành. Hắn ôm nàng, cái ôm xiết chặt như đã lâu rồi hắn chưa được ôm ai như thế. Mắt hắn nhắm hờ, mũi hít hà mùi oải hương vương trên tóc nàng, cái mùi hương dễ chịu ấy hắn thích nhất ở nàng. Nàng vỗ nhẹ vào lưng hắn như một đứa trẻ, giọng nhỏ nhẹ bên tai hắn:

'Chuyến đi lần này lành ít dữ nhiều, chàng nhớ phải cẩn thận. Thiếp sẽ ở nhà đợi chàng trở về.'

Hắn gật đầu, sống mũi thấy cay cay.

'Mỵ Châu! Nàng có tin ta không?' -hắn chợt hỏi khiến nàng có chút ngỡ ngàng.

'Thiếp tin.' -nàng đáp bằng cả con tim mình. Nàng tin hắn, luôn luôn thế, bây giờ và cả sau này.

Câu trả lời của nàng ám ảnh hắn suốt dọc đường, giống như một vết cứa sâu vào tim hắn. Đau nhói.

Hắn buông tay, quay vội đi cốt để nàng không nhìn thấy đôi mắt hoe đỏ của hắn. Hắn cũng không muốn nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của nàng, đôi mắt ấy sẽ khiến hắn càng thêm dằn vặt, càng thêm ray rứt. Hắn thúc ngựa chạy một mạch xa dần. Gió vô tình tạt vào khóe mắt hắn cay cay.

Mỵ Châu! Đừng tin ta.

6.
Binh biến xảy đến như lời hắn. Triệu Đà bất ngờ trở mặt cất quân sang đánh Âu Lạc, Thục Vương không lo phòng bị mà vẫn bình thản ngồi đánh cờ, còn cười nói:

'Triệu Đà không sợ nỏ thần ư?'

Nào ngờ đến khi quân Đà tiến sát chân thành, nhà vua đem nỏ thần ra bắn lại không có tác dụng. Khi ấy muốn phản kháng lại thì đã quá muộn, nhà vua đành bỏ lại thành, bỏ lại cơ nghiệp khó khăn lắm mới gây dựng nên trong suốt bao nhiêu năm qua.

Lúc ấy, nàng đang ngồi trong phòng tưới chậu hoa chàng tặng thì thình lình A Châu hốt hoảng chạy vào, vừa thở vừa nói đứt quãng:

'Công chúa! Người...người phải...đi thôi, quân địch sắp... phá thành rồi. Mau lên không còn thời gian nữa.'

Nàng chợt hiểu ra vấn đề, tay chân luống cuống chỉ kịp vơ lấy chiếc áo lông ngỗng rồi cùng cô tỳ nữ đi nhanh ra cửa phía nam. Ở đó, cha nàng đã trên ngựa chờ sẵn.
...

Con ngựa bị thúc mạnh, chạy thẳng tiến về phía Nam. Nhớ lại lời chàng lúc trước, mỗi đoạn đường nàng lại thả một chiếc lông ngỗng, mỗi giây mỗi khắc nàng lại ngoảnh đầu lại. Hy vọng có chàng ở đó, chàng sẽ đến cứu nàng và cha. Nàng tin, chàng đang đến. Chắc chắn thế.

Đường núi gập ghềnh hiểm trở, ngựa chạy luôn mấy ngày đêm thì đến Dạ Sơn gần bờ biển. Hai cha con nàng dừng lại định nghỉ ngơi một lát thì đã nghe phía sau tiếng vó ngựa của địch mỗi lúc một gần, Thục Vương lại thúc ngựa chạy tiếp một đoạn ra đến bờ biển. Bóng chiều đổ xuống, mặt trời đã thu gần hết ánh sáng về phía cuối đường chân trời. Đến đường cùng, nhà vua xuống ngựa, quỳ xuống bãi cát nóng bỏng cầu xin Rùa Thần phù hộ.

Thục Vương vừa khấn xong, bầu trời bỗng xám xịt, gió lốc nổi lên vù vù thổi tung cát bụi mù mịt. Từ ngoài mặt biển, sóng đánh dữ dội, sấm sét đùng đùng. Dưới đáy biển vang lên một thanh âm mang theo hơi của sự tức giận:

'Giặc ở phía sau nhà vua ấy.'

Nói xong được một lát thì mọi thứ dần trở lại bình thường. Bầu trời trong xanh, mặt nước lăn tăn từng đợt sóng xô vào bờ êm đềm. Thục Vương nghoảnh lại nhìn lông ngỗng rắc dọc đường thì ngộ ra, tim ngài khi ấy đau như cắt. Không thể ngờ rằng, đứa con gái mình yêu thương nhất lại phản bội lại mình. Nghiệp chướng! Đúng là nghiệp chướng.

Giây phút này nàng mới hiểu, thì ra tình yêu của nàng, lòng tin của nàng ngay từ đầu đã bị người ta lợi dụng. Thì ra thứ tình cảm mà hắn dành cho nàng bấy lâu này đều là giả dối, hắn chưa từng yêu nàng thật lòng. Nàng hận hắn. Hận rồi lại tự trách bản thân ngu ngốc, trách vì mình mà nhân dân Âu Lạc phải lâm vào cảnh nước mất nhà tan. Rồi đây họ sẽ ra sao?

Nàng nhìn cha lần cuối, đôi mắt đã đẫm lệ khẽ khép lại. Miệng khấn rằng: 'Trung tín trọn tiết, bị người đánh lừa, xin hóa thành ngọc châu để rửa thù nhục này.'

Lửa hận rực cháy trong đáy mắt, ngài tức giận rút gươm chém nàng. Nhát chém đó cũng tự nhiên hằn vào tim người cha ấy một vết cắt đau đến tột cùng. Nhà vua buông gươm, bước từng bước nặng nề tiến ra mặt biển. Sóng biển nhô cao nuốt chửng thân hình ngài chìm sâu dưới đáy.
...

Hắn cùng đám quân lính lần theo dấu lông ngỗng thì đến bờ biển. Hắn lặng người đi, tim hắn khi ấy như đã chết cùng nàng. Thân xác nàng nằm đó, lặng lẽ và cô độc. Hắn lại gần, quỳ xuống ôm chặt lấy nàng. Từng giọt lệ lăn dài trên má rơi xuống hòa vào nước biển mặn chát.

Mỵ Châu! Ta xin lỗi. Thật sự xin lỗi.

Hắn như kẻ mất hồn, lẳng lặng bế nàng lên đưa về Loa thành chôn cất. Nàng từng nói nàng yêu quê hương mình, dù có chết cũng chỉ muốn chết ở đây. Một mình hắn đào huyệt, một mình hắn chôn nàng. Chỉ có mình hắn, hắn không muốn kẻ khác đụng vào nàng. Bàn tay hắn bị lớp đất sỏi cào xước rướm máu. Đau rát. Người hầu khuyên hắn bôi thuốc nhưng hắn không chịu. Hắn vẫn đào, vẫn làm như đang tự trừng phạt bản thân.

7.
Đêm ấy, dưới ánh trăng sáng vằng vặc, tay hắn cầm vò rượu chốc chốc lại ngửa cổ lên uống ừng ực, dáng hắn xiêu vẹo lần đến chiếc giếng ngọc, ngồi vắt vẻo trên thành giếng ngẩng đầu ngắm vầng trăng tròn lơ lửng trên cao. Gương mặt hắn biểu cảm nét khổ tâm, đôi mắt buồn đỏ máu, nhiều ngày nay hắn không chợp mắt. Hắn luôn ở bên nàng, hắn sợ nàng sẽ cảm thấy cô đơn. Nhìn hắn bây giờ khác nào một bóng ma.

Đôi mắt hắn vô hồn nhìn qua lớp sương mây mờ ảo, hình ảnh người thiếu nữ xinh đẹp hôm nao lại hiện ra, nàng nhìn hắn, cái nhìn như muốn hỏi tại sao. Hắn nhìn nàng tự hỏi: Nàng có trách ta không? Rồi lại cười như điên dại, hắn cười mà như khóc, nước mắt giàn giụa lăn dài trên má nhỏ từng giọt xuống giếng. Giọng hắn nghẹn ngào:

'Mỵ Châu! Lẽ ra nàng không nên gặp ta, không nên yêu ta, càng không nên tin ta. Nàng thật ngốc, thật ngốc...'

Bây giờ, hối hận, day dứt thì có nghĩa gì? Vì hắn, nàng trở thành tội đồ gây mất nước. Vì hắn, nàng sẽ bị người đời chê trách. Suy cho cùng, tất cả cũng chỉ vì một chữ 'tình'. Nàng yêu hắn, tin hắn. Còn hắn đã nhiều lần tự hỏi rằng có bao giờ hắn yêu nàng thật lòng? Những khi ấy hắn không biết, đến khi đã có câu trả lời thì lại quá muộn màng. Chính hắn bây giờ cũng chẳng vui vẻ gì. Nàng đã không còn, hắn sống còn ý nghĩa gì.

Mỵ Châu! Nếu có kiếp sau, xin đừng gặp lại, đừng yêu ta càng đừng bao giờ tin ta. Vì...ta không xứng đáng.

Vầng trăng dưới đáy giếng bỗng tan ra, mặt nước sóng sánh đập vào thành giếng. Thân thể hắn chìm dần xuống đáy sâu, mong rằng ở nơi đó sẽ gặp lại nàng để nói lời xin lỗi dù hắn biết nàng sẽ chẳng bao giờ tha thứ.
...

Năm Quý Tỵ (208 TCN) (Thục An Dương Vương năm thứ 50; Tần Nhị thế năm thứ 2). Nhà Thục mất. Triệu Đà chiếm được nước Âu Lạc. Từ nay nước ta bắt đầu rơi vào thời kỳ gần một ngàn năm bị người phương Bắc đô hộ.

Ngày nay, ở làng cổ Loa, trước đền thờ An Dương Vương, còn cái giếng gọi là giếng Trọng Thuỷ. Tục truyền khi Mỵ Châu đã bị cha giết chết rồi, máu nàng chảy xuống biển, trai ăn được nên mới có ngọc châu. Lấy được ngọc trai ấy đem về rửa bằng nước giếng trong thành Cổ Loa thì ngọc trong sáng vô cùng. 
«12
Chia sẻ bài viết ???
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?
Thống kê

Pair of Vintage Old School Fru