khắc nồng nàn trong khách sạn lộng lẫy với những người đàn ông cũ, làm sao níu giữ được bên mình, làm sao để tất cả thế giới mà tôi đang sống đây là của riêng tôi? Sao họ cứ ra đi, sao tôi cứ lạnh lùng đánh mất? Tôi không quên tiếng khóc của nhân vật nữ trong bộ phim tôi và Luy cùng xem, tiếng khóc trên boong tàu xa lạ đưa cô đi xa, rời khỏi người cô yêu nhất, có thể là mãi mãi. Một bàn tay đặt lên vai tôi, Luy đã đến bên, chắc anh không thể ngủ. Anh ngồi bên tôi, không nói, chúng tôi đã muốn nói với nhau rất nhiều, nhưng lạ thay chẳng thể nào thốt nên lời. Anh không đủ sức hiểu nỗi khao khát của tôi, tôi cũng không thể đi sâu vào nội tâm của anh. Chúng tôi chỉ là hai con người xa lạ, hai thế giới lạc lõng gặp nhau mà thôi. Chúng tôi không cố gắng hiểu nhau, chỉ đơn giản là sống gần nhau, như thế này. Tôi dựa đầu vào vai Luy, anh dụi cằm vào trán tôi, tôi cảm nhận đôi môi anh trên tóc mình. “Vui lên nào em, đừng khóc nữa.” Tôi đợi Luy quá lâu, thân thể lạnh căm, nếu không đợi anh thì tôi sẽ làm gì? Tôi đang viết sách, những câu chuyện dở dang, tôi say mê với công việc này từ khi còn bận bịu ở công ty truyền thông. Áp lực công việc khiến tôi không sao tập trung sáng tác. Có hôm Luy trở về thấy tôi mải mê chúi đầu vào laptop, anh hỏi tôi đang làm gì thế? Tôi im lặng không nói, nhưng tôi đã ao ước biết bao anh sẽ là người đầu tiên đọc những trang viết của tôi. Đứng mãi chồn chân, nhìn bầu trời ảm đạm trước mắt, đến khi bóng Luy trùm xuống tôi. Tôi đi theo anh vào thang máy, cố giấu cảm giác lạnh lẽo ăn mòn trong tôi, giữa chúng tôi, dù đã sống cùng nhau hàng trăm ngày, thì vẫn còn đó những cảm giác bối rối. Em đợi anh lâu không? Tôi lắc đầu, tôi không có quyền giận dỗi Luy. Anh không phải là nhân tình của tôi. Anh là ân nhân, là vị cứu tinh. Và đợi anh là một niềm vui của tôi. Tôi chợt nghĩ nếu phải nhảy vào lửa cứu anh tôi cũng sẵn sàng. Ý nghĩ đó khiến tôi buồn cười. Luy kể cho tôi nghe một số chuyện diễn ra ở công ty, anh rủ tôi đi ăn gà rán KFC, anh nói anh mới được thăng chức. Phải làm cái gì đó để kỉ niệm. Chúng tôi như một cặp tình nhân, và trở về căn phòng như một đôi vợ chồng trẻ. Nhưng tôi và Luy là hai thế giới khác biệt. Tôi không hiểu mình có lưu luyến anh không? Khi anh chỉ ngồi cạnh tôi một lát rồi vào phòng ngủ của mình. Mới đầu tôi chẳng hề quan tâm, tôi cứ mặc nhiên hưởng thụ bầu trời tự do mà anh đem đến cho tôi, nhưng dần dần anh đã làm cho tôi có cảm giác gắn bó nghẹt thở. Tôi không chắc sẽ yêu anh! Và anh chẳng tỏ ra là si mê tôi, dù anh để tiền xài hằng ngày trên bàn nước và hoàn toàn không bận tâm. Đàn ông không bao giờ cho ai đó tiền mà không đem lại cho họ lợi ích gì. Một là Luy khờ dại, hai là anh thích tôi. Khả năng nghiêng về trường hợp một hơn. Luy sẽ không bao giờ thích tôi, trong mắt anh tôi chỉ là cô bé con vô tích sự, vô gia cư, thất nghiệp mặc những chiếc váy nhàu nhĩ. Tôi chưa bao giờ muốn quyến rũ Luy. Tôi ghê tởm những cuộc đổi chác. Tôi ngồi trong màn đêm viết văn, trong căn phòng xa lạ của người đàn ông xa lạ, dù chúng tôi từng đùa giỡn chuyện trò. Tôi viết về Luy, tôi mượn ánh mắt anh, dáng dấp, nụ cười của anh cho nhân vật của tôi. Nhân vật người đàn ông tuyệt vời. Tôi chưa bao giờ tin trên thế gian này có người đàn ông tuyệt vời, nhưng cuối cùng, trong hắt hủi cô đơn, tôi đã gặp người ấy. Những dòng chữ tuôn chảy, nhịp tim tôi đập theo từng con chữ. Cảm giác vô hình về một tình yêu chưa bao giờ trong tầm tay dẫn dắt tôi đi theo, khiến tôi ngập tràn hạnh phúc. Liệu người ta có thể hạnh phúc trong khao khát và mộng tưởng hay không? Tôi khao khát những gì? Lẽ nào tôi đang khát khao anh, người đàn ông đang sống chung cùng tôi dưới một mái nhà kia. Tôi đã từng coi anh như anh trai của tôi, người anh trai trìu mến lo toan. Làm sao tôi có thể, sẽ không có một tình cảm nào lớn hơn, dù anh đã ban tặng cho tôi tất cả những thứ tôi cần. “Luy này, vì sao anh lại đối xử tốt với em như thế?” “À, có lẽ vì kiếp trước anh đã nợ em và kiếp này phải trả.” Rồi anh phì cười nhìn tôi, lấy giấy lau miệng cho tôi. “Mặt em dính đầy cà chua kìa.” “Đâu? Đâu? Thật thế sao?” Tôi xấu hổ, mặt đỏ dừ. Chúng tôi cười vang một góc quán. Buồn cười quá anh nhỉ? Tôi đút tay vào túi quần vừa đi vừa huýt sáo. Hai đứa nhìn những đứa bé chạy tung tăng bên bố mẹ, tay cầm bóng bay. “Mai này em thích có nhiều con không?” “Em không biết! Em sẽ không kết hôn.” “Vì sao?” “Em là người cô độc, sẽ không có người đàn ông nào chịu cưới em!” Tôi trả lời anh chân tình, chẳng hề suy nghĩ. Rồi tôi kiễng chân lên tai anh, thì thào: “Em sẽ trở thành nhà văn”. Dường như Luy nghĩ tôi đang đùa cợt nên anh bẹo má tôi. Tôi thấy đôi mắt anh không vui. Tôi cũng bắt đầu không vui, giữa chúng tôi là cảm giác buồn vui nối tiếp nhưng không thể xuyên thấu cảm giác của nhau. Tôi và anh, chắc đã che giấu điều gì đó. Cần nhau, chỉ biết là cần nhau trong khoảnh khắc này thôi. Lạ lùng thay, giá như có thể vừa sánh vai vừa choàng cánh tay mà ôm anh đi suốt con đường này đừng bao giờ dừng chân ở nơi đâu? Nhưng Luy không giống bất kì người đàn ông nào khác tôi đã gặp trong cuộc sống. Ước mong thầm kín về anh, nhưng tôi biết rằng tôi sẽ giã từ, vì anh còn cuộc sống của anh, còn người đàn bà của riêng anh, chẳng đời nào tôi yêu anh, chẳng đời nào anh thuộc về tôi. Tôi là con chim bị thương tìm chỗ trú chân, con chim non hoang dã ngốc nghếch đầy ảo tưởng. Cảm giác có Luy nhiều nhất, là khi biết anh không vắng mặt, anh đang hiện hữu trong căn phòng. Chỉ thế thôi. Và lúc anh bước ra, nhìn tôi, nheo mắt, vẫy gọi tôi, tôi thấy lòng ấm áp. Hân hoan vì anh nhưng chẳng bao giờ tôi nói ra lời. Tôi sẽ mang sự hân hoan này theo suốt cuộc đời mình như một sự ban tặng. Nhiều đêm vì mải viết, tôi ngủ gục trên máy tính. Tôi cảm thấy bàn tay anh đỡ tôi dậy, nhẹ nhàng bế tôi lên ghế sofa và đắp chăn cho tôi, tôi thấy anh ngồi nhìn tôi rất lâu. Nhưng tôi không thể nào mở mắt. Tôi cố gắng ngồi dậy, đưa hai cánh tay ra phía trước đón lấy anh nhưng không sao cử động, thân thể tôi yếu ớt và mềm nhũn ra. Rồi trong cơn mê mệt tôi lại thiếp đi. Sáng dậy ngơ ngác, tôi không tin anh đã nhìn tôi, tôi chỉ biết tôi đang nằm trong chăn một mình, lạnh lẽo. Cuốn tiểu thuyết được tôi hoàn thành vào ngày thứ 100. Đúng lúc Luy về Long Xuyên thăm bố mẹ nuôi. Anh dặn tôi chịu khó nấu cơm ăn và đợi anh về. “Em đừng đi đâu nhé!” “Đi đâu chứ, em thì đi được đâu chứ?” Tôi chua chát nhìn anh. “Thành phố này thật rộng…” Và, đó là lần cuối cùng chúng tôi thấy nhau, tôi không tin đây là lần cuối cùng. Nhưng tôi kịp nhận ra Luy rất đẹp. Khi anh đứng khoanh tay ở cửa sổ, môi mím chặt, đôi mắt anh u buồn khiến tôi chao đảo. Thế rồi, cô gái đã đi khỏi căn phòng của anh sau khi cuốn tiểu thuyết được viết xong. Không một lời từ giã. Cô tin rằng mai đây cô sẽ trở lại phương Nam tìm anh, nhất định cô sẽ gặp lại anh, khi cô đã trở thành một người khác, không phải cô của ngày hôm nay. Và rồi cô đã không khóc khi xếp đồ vào va li, cố gắng dửng dưng nhìn lại đồ đạc trong phòng. Cô ra ga mua cho mình một chiếc vé. Thức trắng đêm trên chuyến tàu đưa cô ra Bắc, anh đã không nghe thấy tiếng cô gọi anh: “Luy ơi, em nhớ anh, em nhớ anh!”. Ba năm sau, người đàn ông vô tình ra hiệu sách, anh thấy tên mình trong cuốn sách của một nhà văn nữ. Anh mua về. Nằm trên chiếc ghế sofa, chiếc ghế mà cô gái anh đưa về từ quán bar đã nằm hằng đêm, anh thấy nó được miêu tả trong những trang sách của cô, với màu hoa cẩm chướng, sự cô độc, anh nhận ra hình ảnh mình trong đó. Như một thiên thần trong giấc mơ của cô. Tất cả hiện ra như một giấc mơ, chỉ tình yêu là có thật! Cô đã nhẫn tâm rời bỏ anh. Ba năm qua, cô ở đâu sau khi đã đi lạc vào thế giới của anh. Có lẽ cô đã trở về phương Bắc với căn nhà ấm áp của mình và suốt cuộc đời cô không bao giờ nhận ra anh đã dành cho cô một tình yêu quá lớn. Một tình yêu câm lặng. Từ khoảnh khắc đầu tiên. Anh biết mình đã không thể thiếu cô gái bé nhỏ yếu đuối có đôi mắt to tròn trong veo, những cử chỉ ngộ nghĩnh, những câu nói thẳng thắn khiến anh đau lòng và cả sự bí ẩn cô mang trong mình. Anh cần sự hiện diện của cô bên anh. Cô đánh thức trong anh khát khao về hơi ấm gia đình, cái mà anh đã bị đánh cắp từ tuổi thơ mà không quan tâm cô từ đâu đến. Tình yêu là điều lạ lùng trong tất cả những điều lạ lùng. Anh đã chưa bao giờ thực sự chạm vào cô… Chưa kịp. Anh đã không tiếc gì cô cả. 100 ngày như nhau! … Chúng ta sẽ không phải tình một đêm chứ? Không! Em sẽ không phải là gái bao của anh chứ? Không! Dĩ nhiên… Anh chắc chắn! Cấn Vân Khánh