Tôi vẫn muốn hỏi Thu, lúc Huy bỏ mặc tôi và bế cậu ta ngất lịm lên trên xe một cách vội vã, cậu ta cảm thấy thế nào? Cảm giác chiến thắng? Cảm giác cướp đoạt được thứ quý giá nhất từ tay người khác. Hay không một cảm giác gì?
Nhưng, có những chuyện không đơn giản là cướp đoạt hay bị lấy mất, chiến thắng hay thất bại. Bởi vì sau đó, tôi còn nhận ra, có quá nhiều chuyện xảy ra một cách mơ hồ, còn tôi thì u mê để rồi bước vào hết sai lầm này đến sai lầm khác.
- Cái Thu nó chết rồi!
- Tại sao?
- U ác tính giai đoạn cuối
- … Đáng đời!
- Sao mày lại nói thế? Thu nó là bạn mày mà? Dù có chuyện gì thì cũng nên nghĩ cho kỹ đi đã chứ! Đây, nó để lại đoạn băng ghi âm này, bố mẹ bảo anh mang về cho mày, nhất định phải nghe đấy.
Tiếng đóng sập cửa của anh Hùng vang lên, những giọt nước mắt bắt đầu nhòe nhoẹt chực rơi lã chã. Tại sao tôi lại cảm thấy như vừa mất đi một người quan trọng lắm? Tại sao tôi lại có cảm giác như tôi đã sai? Tại sao tôi lại thấy có lỗi với Thu như thế này?
Cảm giác đau đớn, so lúc này với lúc kia, có thể đo đếm được không? Nhưng bây giờ đây tôi lại hoàn toàn mang suy nghĩ hay là mình cũng đã chết? Bởi vì trái tim bắt đầu co rút đến độ tưởng như sắp tê liệt, bởi vì tôi chỉ muốn lao đi tìm cô ấy bằng xương bằng thịt ngoài kia, dẫu cho có xấu xa và độc ác cỡ nào, dẫu cho có đối xử với tôi tàn nhẫn và lạnh lùng thế nào cũng được.
Tôi chấp nhận hết, chỉ cần có thể nhìn thấy cô ấy!
Chạm lấy đoạn băng ghi âm lạnh ngắt, bật mở. Toàn bộ câu chuyện của Thu, những tiếng nấc nghẹn và cả những cơn ho dai dẳng mãi không dứt. Rõ ràng trong lúc ghi âm, nước mắt cậu ấy đã không ngừng rơi…
Năm 14 tuổi, Thu bị cưỡng bức. Anh Hùng tìm thấy cậu ấy trong một chiếc gara sửa ô tô bỏ hoang, mắt vẫn mở thao láo, nhưng nước mắt thì chảy không ngừng. Anh ấy kể lại với tôi, bắt đầu từ ngày hôm đó, Thu không còn là một đứa trẻ nữa, và cô ấy biết rõ người đã làm hại mình.
- Ân oán cá nhân từ chuyện làm ăn của gia đình nhà Thu với công ty nhà bố Huy khi đó, anh cũng không rõ, chỉ biết bố Huy đã thuê người làm hại con bé…
- Anh, anh chưa bao giờ kể cho em nghe chuyện này! Tại sao đến giờ anh mới kể?
- Vì chuyện đấy mà kể ra, con bé đó sẽ như thế nào? Anh chỉ mong nó có thể vượt qua và quên đi vĩnh viễn. Nhưng không ngờ nó vẫn nhớ, hơn nữa lại còn nhớ rất rõ…
Nếu tôi biết câu chuyện của Thu, nếu người bạn thân suốt bao nhiêu năm là tôi biết mọi chuyện của Thu, thì có phải Thu sẽ bớt đau khổ đi? Hoặc cuộc sống của cô ấy sẽ bớt bi kịch hơn? Thì có phải cô ấy sẽ không ôm mối thù dai dẳng mà không thanh thản ra đi như thế?
Những khúc cuối cùng của đoạn băng ghi âm, Thu còn kịp nói với tôi, rằng cô ấy đã sai rồi. Cho đến cuối cùng cô mới phát hiện, đứa trẻ lần ấy dụ cô đi vào gara để một người đàn ông khốn nạn cưỡng bước cô khi đó không phải là Huy, mà chỉ là một đứa nhỏ con của một bà giúp việc nhà Huy khi đó.
Thu đã lợi dụng bệnh tình của mình để níu chân Huy, cũng đã lợi dụng bệnh tình của mình để nhận được sự đồng cảm. Đấy chính là lý do Huy vẫn chạy đến gặp Thu bất cứ lúc nào, đấy chính là lý do Huy bỏ mặc tôi giữa một nơi xa lạ, để vội vàng đưa Thu nhập viện điều trị.
Còn tôi, trong đầu tôi chỉ toàn là mưu tính và đố kị, ghen ghét và uất hận. Tôi đã sai rồi!
Toàn bộ kế hoạch trả thù hóa ra lại là làm tổn thương nhau đến thế, nhưng rốt cuộc lại biến thành hiểu lầm không bao giờ có cơ hội hóa giải để làm lại. Bởi vì chúng tôi đã để mất Thu rồi.
Những năm tháng tuổi xuân vội vã, bởi vì phải trải qua những quãng thời gian tàn khốc như thế, đã sớm lớn lên. Chỉ có điều, tình bạn giữa tôi và Thu, cô ấy vẫn giữ thật chặt, không buông ra dù chỉ một chút nào. Kể cả việc đẩy Huy ra xa khỏi tôi, bởi vì cho rằng cậu ấy là người xấu.
Là lỗi lầm của một mình tôi, hay là lỗi của tất cả? Cho đến cuối cùng, Thu vẫn muốn bảo vệ tôi! Nhưng cậu ấy lại chọn một phương pháp khờ dại nhất, để rồi chính mình bị mắc vào bẫy.
Tôi gặp Huy trong lễ tang của Thu, dường như cậu ấy đã biết toàn bộ sự thật, khuôn mặt nhìn tôi vừa đau xót, thẫn thờ, cậu ấy không khóc, nhưng tôi biết, cậu ấy đang rất đau lòng.
- Huy, thực ra Thu yêu anh, chuyện này hoàn toàn là thật…
Huy khóc, tôi cũng khóc. Chúng tôi đưa tiễn Thu, cũng là đưa tiễn của quãng thời gian trải qua vô số sai lầm rồi đánh đổi, khi nhận ra mọi thứ vốn dĩ quá mong manh thì đã chẳng còn lấy lại được nữa rồi.
Cả Thu và cả Huy nữa, đã vĩnh viễn không còn thuộc về tôi. Một người tan ra thành bụi, còn một người tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ gặp lại. Không phải vì tôi căm hận cậu ấy, mà tình yêu giữa chúng tôi đã hóa thành thương tổn hết rồi, để mà chỉ có thể quên đi, mới có thể tiếp tục sống.
Ngoảnh đi ngoảnh lại, thời gian đã trôi như một cái chớp mắt, còn sự tồn tại của một ai đó, chỉ giống như là một đoạn phim đã được xếp lại vào ngăn ký ức, những người còn nhớ sẽ là những người đau lòng nhất. Bởi vì đoạn ký ức khắc cốt ghi tâm đó, sẽ đọng lại trong tim như một vết sẹo chẳng thể xóa mờ…
Sưu tầm
